365-
NHỮNG KHÓ KHĂN CHƯỚNG NGẠI THƯỜNG GẶP
(34:15) Cô
Trang: Thưa Thầy là con, giống như ví dụ cái bước chân con đi
đó Thầy. Con cũng cố gắng nhẹ mà nó không có nhẹ được Thầy. Để xuống nó nặng,
rồi nặng, rồi con với chị Hai con nói sao không đi sớm, con không biết.
Trưởng
lão: Đi nhẹ đó con, phải tập dần chứ. Tập dần, mới đầu mình đi nó
thô vậy đó để cho mình nhận xét, rồi sau đó mình thay đổi mình đi nhẹ.
Cô Từ Đức
- Mẹ Trang: Không có Thầy, con cố gắng, con đi nhẹ mà nó vẫn tiếng động…
Chị cô
Trang: Thấy nó đi nhẹ nhàng vậy, nhưng mà vẫn có tiếng động Thầy.
Cô Trang: Con cố
gắng hết sức mình rồi, mà nó..
Trưởng
lão: Vậy thì con phải đi ra cái thất của con, con tu. Vậy đó, mình
phải ra ngoài đó mình tu cho nó tiện con.
Cô Trang: Dạ con
thấy nhẹ, con đi thấy nhẹ như con mèo mà sao ra tiếng động lớn lắm Thầy. Chắc
là bị tưởng hả Thầy?
Trưởng
lão: Nó coi như là nó bị tưởng đó con. Mà đâu, khi mà cái tâm thanh
tịnh nó cũng vẫn nghe thấy mà.
Cô Trang: Mà con
đâu có thấy cái gì đâu Thầy, mà mẹ con với chị hai con nói con đi..
Trưởng
lão: Bởi vì khi mà người khác, người ta nghe được vậy đó, thì mình
lắng nghe lại cái bước đi của mình đó con. Coi thử coi mình sao mà lại tiếng
động như vậy? Mình đi nó nhẹ nhàng, tức là cái oai nghi tế hạnh của mình nó thô
tháo, nó mới phát ra cái tiếng động người ta nghe. Nhất là chị hai con mà, đâu
có tu gì đâu mà lại nghe được cái tiếng động. Như vậy là rõ ràng mình phải xét
mình, chưa hẳn mình nghe nhẹ, chứ chưa chắc đã là nhẹ. Cho nên mình phải sửa
lại, có vậy thôi. Nó nhắc nhở mình sửa lại cho nó đúng thôi.
Cô Từ Đức (Mẹ
Trang): Thưa Thầy tu tứ oai nghi, giả sử là tu năm phút như vậy đi, thì đi,
đứng, nằm, ngồi mỗi cái đều năm phút, đều cách như vậy hết?
Trưởng
lão: Rồi, đều năm phút hết con, khoảng năm phút hoặc mười phút tùy
theo con.
Cô Từ Đức (Mẹ
Trang): Mà mỗi cái mình đi theo thứ tự đều hết?
Trưởng
lão: Đúng vậy đó. Đều hết đó con, con về con đọc cái sách đọc thêm,
Thầy dạy cho biết.
Cô Từ Đức (Mẹ
Trang): Dạ, dạ, xin cảm ơn Thầy.
(35:58) Trưởng
lão: Hương Từ con, “ngồi
tu Tứ Niệm Xứ con ngồi con thấy tâm con…”.
Trong khi
con tu như vậy đúng đó con, không có gì đâu, con cứ tiếp tục tu. Nhưng mà có
điều kiện là đừng kéo dài quá cái thời gian, rồi nó bị vô ký hôn trầm, nó làm
mờ thôi con. Hương Từ con sửa lại đó con. Cứ tu năm phút hay là mười phút thôi
con, rồi mình thay đổi oai nghi khác. Tu Tứ Niệm Xứ tập cho nó nhuần nhuyễn ở
trên đó.
Như vậy
theo Thầy thiết nghĩ con tu Tâm Xả. Khi mà trong đầu của con nó bị những tiếng
nói hay hoặc là những cái niệm, thì con nên tu lại căn bản Định Niệm Hơi Thở
con: “An tịnh tâm hành
tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Hay
hoặc là: “An tịnh tâm
hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay vô”.
Bởi vì
con trụ trong hơi thở thì nó bị căng đầu con. Cho nên con trụ vào cánh tay đưa
ra đưa vô, rồi mà con tác ý an tịnh thì con sẽ hết. Chứ không khéo nó bị những
cái niệm, nó làm tác động ở trong đầu con, nó làm động con. Nó không có được
thanh thản, an lạc, vô sự. Nên con nhớ tu như vậy đi con.
Hương Từ: Con tác
ý gì mà nó bị hơi thở nó khó chịu thì giờ mình sửa lại làm sao?
Trưởng
lão: Mình sửa lại cánh tay con. Bởi vì Thầy biết cái hơi thở của
con nó không được. Con sửa lại cánh tay của con đưa ra, đưa vô thì nó mới
được. “An tịnh tâm hành
tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay vô”,
cứ như vậy.
Để cho
cái tâm của con nó an tịnh trở lại, nó không có lộn xộn. Mà khi mà nó còn tác
ý, nó còn những cái niệm nó khởi trong đó nữa, thì phải nói: “Dừng lại! Tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự,
không có được khởi niệm nữa”, rồi con mới: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay
ra, an tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa …”. Con nhớ tập như vậy thôi
đừng tập hơi thở, tập hơi thở nó nguy hiểm cho con.
Hương Từ: Con
không có tập hơi thở mà con ngồi con tác ý không à. Mà con tác ý xong một chập,
rồi con thấy nó hơi khó chịu, nhưng mà con không khó chịu.
Trưởng
lão: Coi như là con đi kinh hành, con thay đổi oai nghi. Khi mà
ngồi đó, nó bị các cảm thọ như vậy đó, thì mình thay đổi và mình tác ý để trị
cái thọ của mình: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
vô”, trị những cái chướng ngại. Cái đó là cái chướng ngại của thân
con, con trị như vậy là nó hết chứ không có gì đâu con. Rồi.
Hương Từ: Có pháp
tác ý rồi như vậy mà hễ mà…
Trưởng
lão: Pháp tác ý thôi con, không có gì đâu con. Rồi có vậy thôi, về
cứ cố gắng dùng cái pháp tác ý. Tới cái giờ này rồi mà mấy con còn bị chướng
ngại nhiều quá. Có gì không con? Cái này của ai đây?
Tu sinh: Dạ của
con
(38:28) Trưởng
lão: Cái vấn đề đó thì con tu như vậy đó, thì mình gặp cái
trường hợp nào đi nữa, thì con cũng nhớ là phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân,
ý của mình. Trong khi đó nó bị động như vậy đó, mình chưa từng gặp những cái
trường hợp động. Mà gặp như vậy thì mình phòng hộ, mình cứ luôn luôn tác ý về
cái tai của mình. Bảo nó quay vô, đừng có nghe bên ngoài thì luôn luôn tác ý
liên tục. Thì trong khi nó quay vô nó yên thôi, mà nó không yên nó còn bị động;
nó bị lôi ra, con tác ý nữa. Mình có pháp mà, đâu có sợ đâu con. Tất cả những
cái pháp đó để giúp cho mình được an trú được thôi, tốt mà chứ không có gì đâu
con.
Cô Liễu
Huệ: Kính bạch thưa Thầy, như vậy thì con có thể tiếp tục tu như
vậy được không ạ?
Trưởng
lão: Được chứ đâu có sao đâu con, cứ tiếp tục tu vậy đi không có gì
đâu con, nhớ là tập kỹ lại. Về, nếu mà tu Tứ Niệm Xứ thì tập quán cho kỹ, còn
không thì tập tu Tâm Xả thôi. Có vậy thôi, thì mới được tốt không có gì hết.
Cô Liễu
Huệ: Dạ mô Phật. (Cô
thưa hỏi tiếp) Cái tâm của con, thí dụ như nó không có ra
ngoài đó, nói nó mà nó không niệm khởi. Dạ.
Trưởng
lão: Này không. Thầy đã dặn mấy con rồi. Là khi mà mình tu Tứ Niệm
Xứ là nó không có một cái niệm nào mà khởi ra được hết thì tu Tứ Niệm Xứ. Mà
trong cái thời gian tu, thí dụ như mình tu trong năm phút thì mới thay đổi oai
nghi. Mình tu được cái đi rồi, thì mình tu tập cái ngồi. Tu tập cái ngồi, rồi
tu tập cái đứng. Rồi tu tập đứng rồi tu tập tới cái nằm. Bốn cái oai nghi này
tu được hết rồi thì bắt đầu mới kết hợp lại.
(39:50) Bắt đầu mình tu từ năm phút, cái oai
nghi này tu năm phút, tới oai nghi kia tu năm phút. Cứ như vậy mình luân phiên,
mình tu suốt một tiếng hoặc hai tiếng, hay hoặc là ba tiếng trong một cái thời
mình tu. Rồi mình thấy được nữa thì mình tăng lên một tiếng rưỡi, hay hoặc là
hai tiếng trong một cái thời mình tu.
Cứ mình
tăng dần, tăng dần lên, cho đến khi mình thấy bây giờ cần thiết là phải đi suốt
đêm. Thì lúc bấy giờ rồi con tu tập bốn oai nghi đó suốt đêm để ở trên Tứ Niệm
Xứ. Mà hễ Tứ Niệm Xứ nó quán đúng thì nó nhiếp phục được tham ưu, như hồi nãy
Thầy nói, không có cần gì hết. Cho nên thí dụ như mà con tu Tứ Niệm Xứ thì cái
tiếng động mà hồi hôm như vậy đó, thì con cũng sẽ khắc phục được nó rồi. Chứ nó
không có gì đâu.
Cho nên
bây giờ mình tập để cho nó định tĩnh mà. Các con mới tập, mà mấy con đòi hỏi
như mấy người mà định tĩnh lâu rồi thì đâu có được. Thành ra bây giờ nó phải
tập trong một tháng, nửa tháng cà, chứ không phải tập một ngày mà nó xong đâu.
Bởi vì Tứ
Niệm Xứ là nó phải tập luyện hết sức mình cà. Cho nên nó còn có thời gian tập
luyện, mà tập luyện trong một tháng, hai tháng nó đâu có nghĩa là lâu. Bởi vì
một, hai tháng đó mà nó nhuần nhuyễn, nó định tĩnh rồi, thì nó chỉ trong vòng
mấy tiếng đồng hồ. Mười hai hay là hai bốn tiếng đồng hồ là mình xong rồi. Nó
ăn thua cái chỗ tập, tập cho nó quán cho được cái thân, thì nó mới tốt.
Trưởng
lão: Còn con thưa hỏi Thầy cái gì con?
Diệu Đức: Mô
Phật, bạch Thầy, con có cái trạng thái mấy lúc mà, thay vì con quán thân thì
cái trạng thái đó, con phải ngồi hoặc thiền thì nó mới khỏe người chứ không thì
nó cứ… Còn bây giờ mà con quán thân, con nhìn thân mình làm cho nó thông suốt
tu từ đầu tới thân, toàn thân mình biết. Như buổi sáng này nè, cả buổi sáng con
vừa nghe Thầy giảng, con vừa thở con vẫn biết được toàn thân như vậy nó có vào
tĩnh được không Thầy?
Trưởng
lão: Thật sự ra thì nếu mà nó nương vào cái hơi thở mà nó thấy toàn
thân của nó, thì trong khi đó con thấy, ví dụ như bây giờ con thay đổi một oai
nghi, con đang ngồi, rồi con đi, con cũng thấy một dạng đúng y như vậy, quán
thân cũng giống như là con ngồi. Rồi con đứng lại, con cũng quán thân con cũng
y như vậy, mà con cũng thấy giống như là con ngồi. Y như lấy cái tiêu chuẩn mà
mình quán thân ở trên ngồi, là thì nó không có bị tưởng. Còn nếu mà khi ngồi nó
khác, mà khi đứng nó khác thì nó bị tưởng rồi. Nó so sánh được cái tướng ngồi,
tướng này kia đó.
(42:08) Diệu
Đức: Rồi cái trạng thái này nó làm cái cách nó có… Không biết
nữa, y như là nó, nó không phải ở trên hơi thở mà nó như cách độc cư với thiền.
Nó làm cái cách nó thông cái hơi mà ở trong mũi hay sao mà nó thông hết cả
người được. Rồi có lúc là nó cũng từ từ nó đi, rồi có lúc ở trên mũi, có lúc nó
đi xuống ngang ngực, mà có lúc nó vô cái nhịp tim rồi thì lúc mà cũng ngồi
thiền đó, thì là lúc này thì nó không có như vậy. Thì nó thông được như vậy đó
con không biết là sao.
Trưởng
lão: Nếu nó thông suốt được như vậy, coi chừng nó bị tưởng con. Bởi
vì ở trên cái pháp Tứ Niệm Xứ nó còn nằm ở trong cái dạng của ý thức tu rồi, nó
chưa có qua những cái định tưởng. Cho nên vì vậy mà nó còn ở trên ý thức, mà nó
có những dạng như vậy đó là nó bị tưởng. Thí dụ như bây giờ con thay đổi cái
oai nghi, mà con thấy nó không giữ đúng cái trạng thái đó thì nó bị tưởng rồi.
Diệu Đức: Vậy nó
đúng rồi thôi Thầy ha?
Trưởng
lão: Nó đúng thì được. Đó thì con thay đổi bốn oai nghi thử coi.
Khi mà con ngồi con thấy cái trạng thái đó như vậy. Rồi bắt đầu bây giờ con đi,
con cũng quán. Thấy coi thử coi quán thân của mình cũng y như vậy, mình cũng
thấy sự rung động của thân mình mà. Mà nó cũng y như vậy thì nó đúng, mà nó
không y như vậy tức là nó trật.
Diệu Đức: Vậy cái
trạng thái này cái lúc vậy mà con còn ngồi yên thì nó vô bất động rồi.
Trưởng
lão: Nó bất động, mà con đi thì nó không được? Thì như vậy…
Diệu Đức: Con
chưa có để ý đi mà bình thường con đi thì con… Vì những cái lúc đó con chỉ
ngồi vậy đó con quán thân con thấy rất là dễ, mình ngồi chơi vậy mà thấy rõ
hết, quá dễ.
Trưởng
lão: Nó bất động ở đây là Bất Động Tâm, chứ không phải Bất Động
Thân. Cho nên khi con đi, cái tâm nó cũng vẫn bất động như vậy là đúng, con
hiểu không? Cho nên khi ngồi thì nó cả thân tâm đều là nó bất động đi. Nhưng mà
thực sự ra cái thân mình nó chưa bất động là tại vì nó còn thở con, nó còn rung
động.
Cho nên
vì vậy mà khi con đi, tại vì đi cái động của nó, nó thô. Cho nên do đó, do mà
con tu tập mà nó bất động tâm, thì con đi nó cũng bất động y như là cái con
ngồi, thì nó đúng. Mà con đi, con thấy trạng thái bất động của cái tâm nó lại
khác, nó không giống thì đó là sai. Trên Tứ Niệm Xứ nó duy nhất có một cái quán
nó đúng như vậy rồi mới đúng. Đó thì con xét qua thì con biết rằng mình tu nó
đúng hay sai, thì nó dễ nhận ra lắm chứ nó không khó đâu. Nghe lời Thầy, thì
đúng không sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét