364- PHÂN
BIỆT TU TÂM XẢ VÀ TU TỨ NIỆM XỨ.
Cô Liễu
Châu: Dạ con con kính bạch Thầy là, Thầy là người căn cơ nên Thầy
nói về trạch pháp hoặc là ở bất cứ một môn nào mà ngoài trạch pháp ra. Cái con
sử dụng vào mình, rồi con thấy cái môn… Nhất là con tu Tứ Niệm Xứ thì con bị
lạc vào cái hơi thở, tức là con nhiếp tâm con khởi niệm. Cho nên là Thầy nói là
sai, thì bây giờ con mới tu cái Tâm Xả, tức là con không còn nghĩ đến cái hơi
thở nữa, tức là ngồi thanh thản. Chứ không còn nghĩ đến hơi thở để cho nó tách
cái hơi thở ra.
Sau khi
con tách được hơi thở ra rồi thì bây giờ tự nhiên con ngồi vào một cái thì nó
lại, nhất là một cái chân, tức là biết cái thân. Tức là con, ví dụ như là con,
hai ngày nay.. con ngồi vào một cái thì cái chân con nó định ở trên cái chỗ cái
hơi thở. Nó không phải là biết hơi thở mà nó định ngay cái hơi thở mà nó biết
được sự rung động của hơi thở vào và nó định trên cái hơi thở và biết được hơi
thở ra, sự rung động của cái hơi thở ra. Như vậy là con ngồi đến hơn một tiếng
đó thưa Thầy. Dạ.
(26:14) Trưởng
lão: Nó không sao hết, bởi vì nó biết. Nhưng mà con đừng có trụ
trong hơi thở con.
Cô Liễu
Châu: Dạ con không trụ hơi thở nhưng mà nó biết.
Trưởng
lão: Vậy là tốt rồi, không có sao đâu.
Cô Liễu
Châu: Như vậy thì con kính thưa Thầy là con tu Tâm Xả hay là tu Tứ
Niệm Xứ? Vì con nghĩ con…
Trưởng
lão: Con tu Tâm Xả con, bởi vì con thấy có chướng thì con xả rồi
mà. Chứ đâu có ở trên Tứ Niệm Xứ đâu.
Tu sinh 5: Nhưng
mà nếu con vào một cái thì con thấy không có chướng gì hết mà nó ở ngay trên Tứ
Niệm Xứ thì sao Thầy?
Trưởng
lão: Thì nó ở trên Tứ Niệm Xứ kệ nó chứ có sao đâu. Nhưng mà ít ra
nó cũng còn có những cái chướng gì đó mà con chưa được ở trên Tứ Niệm Xứ mà
khắc phục nó.
Con cứ
nhớ đi, bây giờ Thầy nói như thế này để con thấy rõ. Mặc dù là bây giờ cái tâm
con đang ở trên Tứ Niệm Xứ. Thì tu Tâm Xả, mà khi xả nó gần hết rồi, nó còn
chút ít à. Nhưng mà luôn luôn nó ở trên Tứ Niệm Xứ, nhưng mà mình không phải tu
Tứ Niệm Xứ đâu, nó khác. Còn Tứ Niệm Xứ con vô rồi thì không có bao giờ có
chướng ngại.
Bây giờ
con thử đặt thành vấn đề nè, con thức suốt đêm đi. Mà con ở trên pháp Tứ Niệm
Xứ thì không còn buồn ngủ. Nhưng mà con ở trên Tâm Xả thì có buồn ngủ đến, thấy
không? Mà buồn ngủ đến thì bắt buộc con phải đi kinh hành, con mới nhiếp phục
được nó, con hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Cho nên đó là Tâm Xả.
Còn bây
giờ con nhiếp ở trên thân con mà con tu thì nó không còn buồn ngủ xen vô được.
Mà còn buồn ngủ xen vô thì chưa phải là Tứ Niệm Xứ, con hiểu chưa? Tứ Niệm Xứ
mà, ái cđạo quân Tứ Niệm Xứ, Thầy nói đi tới đâu là giặc sinh tử nó dẹp hết, nó
chạy tán loạn hết.
Cô Liễu
Châu: Nhưng mà con kính bạch Thầy là khi mà con đi, cái oai nghi đi,
thì con đi như vậy là con đi cũng đến khoảng, có khi lên một tiếng. Nhưng mà
con thấy giữa trời rất là nắng như vậy, ví dụ như chín giờ hay mười giờ kém
mười lăm con mới xả. Thì con đi con thấy cũng không có nắng, nó mạnh, nó khỏe
đến mức độ là nó kháng hết ạ.
Trưởng
lão: Bởi vì con tu Tâm Xả thì nó cũng ở trên Tứ Niệm Xứ, cho nên nó
cũng an trú lắm, chứ nó đâu có phải. Vì nó còn những cái chướng ngại mà không
phải ở trên Tứ Niệm Xứ mà nhiếp phục được nó, cho nên nó cũng còn ở Tâm Xả.
Nhưng mà trong Tâm Xả, cái người mới xả đó thì nó ồ ạt nó đủ thứ chuyện, còn
cái người mà xả lâu rồi thì nó thưa nó ít, con hiểu không? Nó vẫn xả. Nhưng mà
nó thưa ít thì nó ở đâu? Ở trên Tứ Niệm Xứ. Con hiểu chưa? Chứ không phải tu Tứ
Niệm Xứ. Tu Tứ Niệm Xứ nó khác.
Bởi vậy
Thầy nói mấy con nhận cho rõ này, Tứ Niệm Xứ nó khác lắm. Khi mà tu quán được
trên thân nó rồi, thì nó nhiếp phục, cho nên nó là đội quân mạnh nhất của pháp
Phật. Nghĩa là tất cả các pháp Phật thì Tứ Niệm Xứ là một pháp mạnh nhất. Cho
nên khi quán được nó rồi thì mấy con luôn lúc nào giặc sinh tử không hiện ra
được trên bốn chỗ Thân – Thọ – Tâm – Pháp của mấy con.
Cô Liễu
Châu: Dạ! Thì con cũng cảm nhận được là khi mà tu Tứ Niệm Xứ nó ở
trên thân rồi thì nó mạnh lắm, con thấy nó rất là mạnh, khi đi cũng mạnh, khi
nó ngồi nó vững vàng mà nó không có sợ gì nữa hết. Không có gì hết nữa thì như
thế nào thưa Thầy?
Trưởng
lão: Thì cái đó là nó cũng đang ở trên Tứ Niệm Xứ nhưng mà sự thật
ra con còn bị chướng chứ chưa phải ôm. Còn nếu con ôm pháp, tôi quyết định tôi
tu Tứ Niệm Xứ thì con tập cho nó nhuần nhuyễn, cho nó định tĩnh, khi mà thấy
thật sự cái tâm mình nó quán ở trên Tứ Niệm Xứ mà nó định tĩnh rồi, thì cái đội
quân con nó tinh nhuệ rồi đó, là con sẽ thắng hết giặc sinh tử rồi đó.
Con đi
tới đâu hễ con thức suốt đêm là nó thức suốt đêm, nó không bao giờ buồn ngủ.
Còn bây giờ mà con thức suốt đêm thì con bị buồn ngủ thì chưa phải là Tứ Niệm
Xứ, mới có Tâm Xả mà xả tâm nó mới ở trên Tứ Niệm Xứ thôi. Bởi vì pháp của Phật
phải hiểu biết phải cho nó rõ ràng nó cụ thể. Chứ không khéo nó bị: “Ờ sao tôi cũng ở trên Tứ Niệm Xứ nè”.
Nhưng mà
không phải là mình quán ở trên Tứ Niệm Xứ đâu mà tại cái tâm nó ở trên Tứ Niệm
Xứ, khi nó xả ra nó thanh tịnh thì ở trên Tứ Niệm Xứ như vậy. Mà bây giờ con
thấy cái thời gian con ít niệm, ít có chướng ngại thì con coi như là mình Tứ
Niệm Xứ chứ gì? Không phải đâu, nó là Tâm Xả đó. Nó mới nhận ra vậy. Còn ôm vô
cái pháp Tứ Niệm Xứ, tập mà nó nhuần nhuyễn rồi con thấy nó định tĩnh một cách
ghê gớm lắm chứ đâu phải, nó mạnh mẽ lắm. Nó có cái lực mạnh lắm.
Cô Liễu
Châu: Dạ con kính bạch Thầy, vậy rồi khi mà con ôm vào thì con thấy
cái tâm của con nó ở ngay trên hơi thở và nó biết khi nó thở ra hơi thở vào thì
nó biết hết toàn bộ cả cái thân. Mà nó cũng sinh ra..
(30:19) Trưởng
lão: Thì nó đó là cái tâm xả, nó ở trên thân con thì nó thấy
cái hơi thở trước. Do đó nó toàn bộ nó thấy cái thân nó. Thì Thầy đã nhắc hồi
nãy đó. Thầy nhắc lại Mật Hạnh đó để cho thấy được cái sự tu của Mật Hạnh tâm
xả đó, để cho mấy con biết. Nhưng mà nó không phải, nó nói: “Con không có ở trên Tứ Niệm Xứ con
không quán Tứ Niệm Xứ được”.
Cô Liễu
Châu: Dạ vậy con cứ theo như vậy con về tu.
Trưởng
lão: Đặng còn chút gì vi tế đó, mình lo mình xả, con hiểu không? Xả
cho sạch, xả sạch thì nó tự nó ở trên Tứ Niệm Xứ đó, mà nó cũng đi vào tới cái
chỗ mà Thất Giác Chi. Rồi nó cũng vào Tứ Thần Túc, Tứ Thần Lực của nó, nó không
có gì đâu. Bởi vì xả này nó cũng đi vào đó thôi, nhưng mà nó không có phải
luyện tập trên Tứ Niệm Xứ.
Còn mấy
con luyện tập trên Tứ Niệm Xứ là phải tập kỹ. Cái pháp Tứ Niệm Xứ còn một giờ
là thắng một giờ, mà ba mươi phút là thắng ba mười phút, hai giờ là… Không bao
giờ có một cái bóng dáng mà của giặc sinh tử lụp ngụp. Thầy muốn nói bóng dáng
giặc sinh tử là vì hôn trầm thùy miên, loạn tưởng, cảm thọ này, cảm thọ khác nó
vô trong này không có được. Còn hễ nó có vô được là mấy con ở trên Tâm Xả thôi.
Mấy con
biết là Thầy nói như vậy, nó có một cái niệm gì ở trên thân-thọ-tâm của các con
thì mấy con đều là phải tu Tâm Xả hết, chứ không có Tứ Niệm Xứ. Còn Tứ Niệm Xứ,
mấy con còn ôm pháp Tứ Niệm Xứ thì không có một vật nào mà xen vô hết, trừ ra
mấy con xả Tứ Niệm Xứ thì nó mới có.
Còn mấy
con mà còn, ở trên Tứ Niệm Xứ mà còn thì mấy con tu Tâm Xả, chứ mấy con không tu
Tứ Niệm Xứ được vì mấy con nhiếp tâm có sai. Tức là quán thân có cái sai gì ở
trên thân nó chưa đúng. Cho nên nó có, nó không nhiếp phục được tham ưu.
Chứ nó
nhiếp phục được tham ưu thì không có một cái bóng dáng nào mà vô trong đó được.
Mà nó đã quán đúng thì nó nhiếp phục. Mà nó quán sai, hoặc là nó không đủ sức
quán, cái sức nó không có đủ tới thời gian đó mà mình lại tiếp tục thì nó lờ mờ
nó không đủ sức. Cho nên nó không nhiếp phục được tham ưu. Cho nên có giặc sinh
tử xen vô.
Mấy con
rõ hết, mà Thầy nói hôm nay là rõ hết rồi. Cái người nào mà Tứ Niệm Xứ, mà
người nào mà tu Tâm Xả, thì mấy con rõ hết. Mà Thầy bảo rằng Tâm Xả nó không
kém Tứ Niệm Xứ đâu, nhưng mà nó dễ với cái trình độ của mấy con. Người nào mà
bị tưởng nhiều thì mấy con hãy lui về tu Tâm Xả đi, đặng xả luôn cái tưởng.
Chứ không
lẽ tôi tu Tứ Niệm Xứ, rồi tưởng hiện ra, rồi bắt đầu tôi xả, thì vậy tôi tu Tứ
Niệm Xứ cái gì? Tứ Niệm Xứ đó vào bắt đầu một phút vào là một phút, là một cái
lực lượng nó rất mạnh nó, nhiếp phục được hết. Nó không có tưởng, không có gì
vô mình được. Rồi hai phút là tăng lên hai phút, ba phút là ba phút, hoàn toàn
nó chiếm cái thời gian của người ta trọn vẹn hết, nó nhiếp phục hết. Mấy con mà
không có làm được vậy thì thôi.
(32:53) Bởi vì Thầy nói Tứ Niệm Xứ là những cái
bậc đó, phải nói rằng những cái bậc phải là có cái sức ghê gớm lắm, chứ không
thường đâu. Còn không thì mấy con cứ chịu khó lui lại tu Tâm Xả đi. Mình là kẻ
yếu thôi, mình là cái nước nhược tiểu, mình chưa đủ cái vũ lực mạnh như vậy
đâu. Mình thuộc về loại Liên Xô hay Mỹ nó mới có nguyên tử, nó mới dám chơi như
vậy. Tứ Niệm Xứ là nó thuộc loại vũ khí tối tân nhất để mà đánh giặc sinh tử
đó.
Cho nên
mấy con thấy nó đi tới cái Chánh Niệm của nó, nó mới Tứ Niệm Xứ đó, cái lớp thứ
bảy của nó. Tức là nó phải đầy đủ những cái loại vũ khí tối tân hết sức của nó
để mà chiến đấu với giặc sinh tử. Cho nên nó đầy đủ đó mà nó mới thực hiện, nó
giải phóng quê hương nó, nó mới vào được Định.
Cô Liễu
Châu: Khi nào mà con có cái niệm thì con dùng cái kinh nghiệm con
sửa cái niệm một chút con đẩy lùi.
Trưởng
lão: Đó vậy đó con.
Rồi mấy
con, bây giờ về chuẩn bị, Thầy còn làm công việc nữa. À quên chứ mấy con, sẽ
trả lại cái này giùm Thầy cái, để rồi quên. Rồi, từ từ trả lại đi con. Rồi rồi
bây giờ trả rồi thì Diệu Đức ở lại chút xíu để hỏi Thầy. Thôi Thầy chào mấy
con, mấy con. Rồi mấy con ra.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét