359- NHẬN BIẾT TU ĐÚNG HAY SAI TRÊN BỐN
OAI NGHI
(02:25) Tu
sinh 1: Khó lắm Thầy, coi như chưa hết duyên.
Trưởng
lão: Rồi con.
Tu sinh
1: Thưa Thầy, con muốn xin hỏi Thầy thêm là bốn cái oai nghi
thì cái đi và cái ngồi thì con đã trình Thầy. Thầy đã chấp nhận là đúng rồi.
Còn cái oai nghi nằm với ngồi thì con có cảm nhận, thì con trình Thầy là con
chưa báo lên, thì ngày mai con mới xin trình Thầy, Thầy phát giấy mà đúng thì
sau khi con thuần thục bốn cái oai nghi đó thì con sẽ kết hợp luôn.
Trưởng
lão: Kết hợp. Rồi con cứ về tập cho nó thuần thục rồi mới trình cho
Thầy. Bây giờ con đã thấy con tập, con ngồi vậy mà con cũng nhận thấy được, con
quán được cái thân con y như con đang đi. Nghĩa là cái rung động của cái thân
đi mình thấy nó thô rồi.
Nhưng mà
sau khi mà ngồi lại hay nằm mà con đều nhận thấy được cái sự dao động, rung
động của cảm nhận của cái thân con. Mặc dù nó vi tế, nó nhỏ nhiệm hơn, nhưng mà
con vẫn thấy rất rõ ràng. Thì nó nhuần nhuyễn như vậy rồi, thì các con trình
lại cho Thầy: “Bây giờ
con chủ động được như vậy”. Còn bây giờ nếu mà tu tập, bây giờ tới
cái giai đoạn nằm hay hoặc là ngồi mà con nhận ra không được thì con hỏi lại
cho nó kỹ lại, để cách thức mình nhận ra như thế nào?
Tu sinh 1: Con
bạch Thầy là con nằm hoặc con đứng thì con có cảm nhận được nhưng con chưa
trình Thầy. Thế bây giờ con muốn biết để con trình Thầy, Thầy xác nhận xem nó
đúng thì bắt đầu lúc đấy con mới dám kết hợp luôn.
Trưởng
lão: Nghĩa là con mà nếu quán ở trên đó đó, mà nó đúng là nó không
bao giờ có một niệm gì xảy ra ở trên cái chỗ con nằm hết.
Tu sinh 1: Vâng,
đúng vậy.
Trưởng
lão: Con đứng cũng vậy, nó không có niệm là đúng, mà nó còn có niệm
là trật.
Tu sinh 1: Thưa
Thầy nó không có niệm là một, thứ hai nó tỉnh cả, hoàn toàn tỉnh thức. Nên con
thấy hai vấn đề đấy, nhiều khi…
Trưởng
lão: Vậy là nó hoàn toàn tỉnh. Thì nó tỉnh mà hoàn toàn nó cảm nhận
từ đầu chí chân nó mà nó tỉnh, nó không có cái niệm gì. Nó không có chướng ngại
gì đó là con tu đúng chứ không có gì. Con khỏi cần hỏi Thầy cũng biết, bởi vì
Thầy dạy rồi thì mấy con sẽ…
Thầy nói
bây giờ bỏ mấy con trong rừng tu cũng chứng đạo nữa chứ đừng khỏi cần mà hỏi
Thầy! Nó dễ như vậy đó. Khi mà Thầy dạy kỹ rồi thì bắt đầu mà các con nhận ra
được, tu tập đúng rồi thì bây giờ bỏ đâu mấy con cũng chứng đạo hết, không có
chạy đâu khỏi. Bởi vì đã nhận đúng rồi, bởi pháp Tứ Niệm Xứ mà nhận đúng như
mình ôm phao được rồi. Mà ôm phao được rồi thì kể như là không bao giờ mà lọt
xuống biển nữa đâu mà sợ. Chỉ còn cái đó là thuần thục.
Tu sinh 2: Còn nữa
Thầy, không biết con còn mấy câu nữa.
(04:38) Trưởng
lão: Mấy câu nữa, ở đây thì nếu cảm thọ. Bởi vì con tu Tâm Xả
thì nếu mà có cảm thọ thì con sẽ dùng tác ý, con xả cái tâm. Bởi vì tâm xả con
biết rồi, cảm thọ thì: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành đưa…”,
đó là cách thức. Hay hoặc là: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”,
thì cái đó là con đẩy lui cảm thọ con rồi. Nó có cách thức ở trên cái tâm xả
con, nó có coi như cái phương pháp nhất là cái Định Niệm Hơi Thở, là nó sử dụng
rất nhiều ở trên cái Tâm Xả.
Tu sinh
Diệu Hiền: Vậy chứ không có nói là: “Cái
thọ này vô thường rồi xả đi…”?
Trưởng
lão: Cái đó là tác ý rồi. Lẽ đương nhiên là Thầy dạy con nhiều cái
đó rồi thì con quán. Chứ không lẽ bây giờ con bỏ cái đó hay sao? Bây giờ cái
cảm thọ con nè, cái đầu con nhức nè: “Thọ
là vô thường, cái đầu nhức này đi đi! An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
ra, an tịnh…”. Đó là cái cách thức Thầy dạy con đẩy lui bệnh rồi
mà, thì đâu có lý nào bây giờ tới tu tâm xả Tâm Xả con bỏ nó sao? Nó là cái
phương pháp xả đó.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ con tưởng đâu con qua xả rồi.
Trưởng
lão: Nó qua xả là con xả cách nào ở đây? Nó đâu phải. Con học
từ lâu đến giờ là cái phương pháp xả, con hiểu không? Hiểu chưa? Làm sao không?
Thầy đã dặn rồi, con xả hết thì nó ở đâu con biết không? Nó ở trên thân con,
tức là nó quán thân. Thầy đã nói rồi. Mà nó ở chỗ xả hết, nó ngoan không nó
không ngơ rồi, chắc chắn là con lọt trong Không Tưởng rồi còn gì. Thì như vậy
là con xả hết rồi, nó ở đâu? Thầy đã nói hồi đó rồi, tại con không nghe hả?
Trời đất ơi! Thầy nói quá nhiều rồi.
Khi cái
tâm xả rồi, Thầy nhắc Mật Hạnh nó xả rồi thì bắt đầu nó thấy cái thân của nó.
Tự nó thấy cái thân đó, rồi bây giờ nó hơi thở, nó thở ra thở vô. Thầy lấy Mật
Hạnh, Thầy làm kinh nghiệm để cho mấy con thấy là người khi tu Tâm Xả. Con quên
không?
Chứ nó
làm sao nó đứng trong Không được, phải không? Nó không mà làm sao nó biết gì
nữa mà nó xả? Còn cái này không, nó ở trên thân nó mà. Cho nên tự nó ở trên
thân nó thì nó thấy cái chướng ngại gì nó xảy ra, có niệm gì. Bởi vì ở thân thì
nó có tâm có thọ nó chứ gì, thì nó có chướng ngại thì nó xả nữa, con hiểu chưa?
Nó tâm xả mà. Nó ở trong không thì nó làm sao nó thấy được những cái chướng
ngại này?
Cho nên
nó lọt trong Không Vô Biên Xứ rồi thì nó làm sao thấy được, cho nên nó đâu nằm
ở trong không. Nếu nó không thì tức là nó vào ở trong cái vô ký, nó hôn trầm
thùy miên nó mới ngủ rồi, thì nó không rồi hoặc là nó ở trong Không Tưởng. Thì
do đó nó không thấy, con xả hết thì nó đâu có ở trong cái chỗ đó được đâu. Mà
đây là con xả bằng ý thức, cho nên khi đó nó, cái ý thức của con, cái biết của
con nó sẽ ở trên thân của con rồi, nó không chạy đâu khỏi hết, nó cũng tự quay
vô.
Cho nên
Thầy nói rồi, tại con quên, con nghĩ tưởng, cái này là con tưởng ra không. Chứ
khi mà chúng ta xả bằng ý thức thì nó không thể có được cái điều đó. Trừ ra
chúng ta dừng cái ý thức của chúng ta, dừng không có cho niệm đó. Còn cái này
chúng ta xả những cái chướng ngại của nó mà.
Bây giờ
cái niệm nó tới chúng ta xả nó bằng cách chúng ta hiểu nó, bằng cách chúng ta
xả nó. Hoặc cảm thọ đến chúng ta xả bằng cái phương pháp đàng hoàng, bằng ý
thức chúng ta đẩy lui mà. Cho nên ý thức chúng ta không mất. Ý thức không mất
thì nó làm sao không được? Cho nên vì vậy mà lúc ý thức đó nó phải ở trên cái
thân của chúng ta. Phải không? Con thấy chưa? Con tại tưởng quá, con tưởng
không chứ không có không gì. Chưa tới, chưa lọt trong đó mà tưởng nó không rồi.
Trưởng
Lão: Con, con hỏi đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét