360- OAI
NGHI TẾ HẠNH CỦA CON NGƯỜI
(07:34) Tu
sinh 3: Con kính bạch Thầy là, khi nào tu Tứ Niệm Xứ thì
thẳng lưng và khi nào tu Tứ Niệm Xứ thì ngồi chơi ạ?
Trưởng
lão: Oai nghi tế hạnh của cái người mà tu tập đó, thì cái ngồi chơi
nó cũng là ngồi ở trong cái oai nghi của nó con, ngồi thẳng lưng đàng hoàng.
Còn cái người đời họ ngồi cái họ thụng xuống một đống vầy nè, thì cái đó là cái
đời.
Còn chúng
ta là cái người tu lúc nào cái ngồi, đi, đứng… Sau này mấy con học cái lớp
Chánh Nghiệp, tức là cái thân hành của mấy con đi, đứng, nằm, ngồi phải đúng
oai nghi của nó. Không có được mà ngồi thụng, không được ngồi mà tréo chân như
lên vầy, không có được, không được ngồi kiểu đó. Cho nên ở đây ngồi nghiêm
chỉnh lắm. Mình làm vua, mình ngồi phải đàng hoàng. Mình ngồi trên ngai vàng
mà, đâu có chuyện mà ngồi cái kiểu mà như thường dân đó, ngồi chồm hổm đó đâu.
Cho nên ở
đây, sau này Thầy sẽ dạy mấy con cách thức oai nghi ngồi, chứ không phải là…
Ngồi, đi, đứng đồ tới tất cả, tới cái lớp mà Chánh Nghiệp đó, nó dạy từng cái
hành động, đi, đứng, nằm, ngồi. Tất cả oai nghi nó dạy hết. Còn Chánh Ngữ thì
nó dạy ngôn ngữ, dạy lời nói. Còn Chánh Nghiệp thì nó dạy tất cả những cái hành
động đi, đứng, nằm, ngồi. Tất cả những cái điều kiện nó dạy hết.
Cho nên
vì vậy mà nó không phải như con ngồi bây giờ ngồi thụng. Bây giờ tôi ngồi chơi
tôi ngồi thụng, mà tôi ngồi thiền thì tôi ngồi thẳng lưng kiết già. Cái người
mà tu, cái lúc nào mà ngồi chơi nó cũng ngồi trong cái tướng oai nghi của nó,
đẹp vô cùng lận. Chứ nó không phải ngồi thụng một đống vậy đâu.
(09:06) Cho nên Thầy thấy cái người đời họ
không có học oai nghi. Cho nên họ ngồi cái họ thụng xuống, thành ra nó sai cái
tướng. Ngồi cái tướng xấu quá, nằm cũng vậy, mấy con. Không có học oai nghi
nằm, nằm cái tướng xấu quá! Nằm gì mà nằm sấp, nằm gì mà nằm co y như con mèo,
con chó vậy! Có phải không? Cho nên những cái tướng này là phải học. Cho nên
người đời người ta không học, có người nằm co rút. Trời đất ơi! Trời lạnh họ co
lại y như là một con chó nó nằm co, xấu ghê gớm! Còn có cái có người thì nằm
sấp. Trời đất ơi! Nằm gì kỳ vậy? Cho nên những cái oai nghi đó đều phải học
hết.
Cho nên
nếu mà đạo Phật không ra đời, chúng ta không thấy những cái Đức hạnh, cái oai
nghi tế hạnh của một cái người tu đâu, của con người đâu! Chúng ta thành như
một con vật. Nghĩa cách thức nằm, ngồi giống y như con thú vật. Muốn nằm sao
nằm, muốn ngồi sao ngồi. Tự tại vô ngại, đói ăn khát uống, mệt đi ngủ, ngủ kiểu
nào đó ngủ cũng được hết. Đó là thiệt ra là con thú vật, chứ không phải con người
đâu, Thầy nói thật sự! Con người phải có những cái oai nghi tế hạnh, phải học.
Từ cha mẹ
sinh mình ra, mình chưa biết đi. Mà hôm nay mình biết đi là do ai dạy mình? Có
phải không? Vậy thì mình phải học những oai nghi từ cái lời nói, từ cách thức
ngồi, từ cách thức nằm đều là phải được hướng dẫn dạy. Con người của mình là
con người có ý thức phải được học.
Còn cái
này không học để thả lỏng coi. Nó thả lỏng, nó sống như con thú vậy chứ làm cái
gì khác hơn hết? Đó các con thấy con vật, ví dụ con chó nó sinh ra con nó, nó
kiểu nó chỉ dạy cách thức ăn uống rồi thôi, rồi đánh lộn nhau, tranh giành làm
gì làm thôi. Nó không có dạy cho cái oai nghi tế hạnh như thế nào. Cho nên nó
sống theo cái bản chất của nó vậy thôi.
Con người
của mình nó khác hơn cái loài động vật là như vậy. Nó có trí tuệ. Cho nên nó có
những cái cách thức, cái phương pháp dạy cho nó những cái oai nghi tế hạnh. Nó
vượt hơn là những cái loài vật, nó không còn sống như cái loài vật nữa. Cho nên
nó có những cái hành động rất là đẹp đẽ. Cho nên gọi là oai nghi tế hạnh. Chứ
nếu không thì đạo Phật đâu có nói.
(11:03) Các con thấy có cái tôn giáo nào mà dạy
như đạo Phật không? Có dạy oai nghi tế hạnh như đạo Phật không? Có dạy từ cái
ngôn ngữ, Chánh Ngữ không? Có dạy từ cái Chánh Nghiệp không? Những cái Tà
Nghiệp như thế nào? Cái hành động mà nằm sấp là Tà Nghiệp có phải không? Cái
hành động mà ngồi thụng là Tà Nghiệp. Bây giờ tôi ngồi chơi tôi ngồi thụng vầy,
rồi tôi ngồi thiền tôi thẳng vầy. Thì đó là có Tà Nghiệp, cái Chánh Nghiệp rõ
ràng, mình thấy rõ mà. Cái hành động đó là cái Tà cái Chánh của cái Nghiệp.
Cho nên
vì vậy mà Thầy nói là cần phải học. Mà bây giờ Thầy không có thời giờ mà Thầy
soạn thảo những cái oai nghi này thì biết ở đâu mà mấy con học? Đó Thầy làm
thinh, Thầy chết rồi chắc không biết bây giờ ngồi sao cho đúng đây? Thầy mất
rồi biết hỏi ai giờ đây? Thì do đó nó bất lợi cho các con rất lớn.
Còn Thầy
đây thì một ngày nào đó bốn cái tập sách Giới Luật tiếp tục, thì nó từ nó dạy
cho mấy con từ cái oai nghi tế hạnh đi, đứng, nằm, ngồi mọi cái. Thì biết hết
tất cả những cái này để cho thấy được con người chúng ta phải sống vậy. Chứ
không phải là tu sĩ sống như vậy đâu. Mà là cư sĩ, mà là mọi người trên hành
tinh này đang sống là phải sống như vậy mới là con người. Chứ còn nếu mà không
sống như vậy, không có hành động như vậy là con thú.
Thầy xác
định ở trong sách, Thầy nói mạnh mẽ đàng hoàng. Con thú nó tập theo cái kiểu
sống thiên nhiên của nó vậy. Chúng ta là con người, phải uốn nắn chúng ta trở
thành con người thật sự là con người, phải sống có những oai nghi của nó. Đó là
cách thức học của chúng ta chứ. Đạo Phật nó đã dạy cho chúng ta rõ ràng rồi. Nó
nói oai nghi tế hạnh mà. Những cái hạnh vi tế của nó mà không khéo, chúng ta sơ
sót một chút là chúng cười: “Hành
động này giống con thú thiệt”, có phải không? Người ta cười mình
con thú chứ gì? Người ta chê mình!
Cho nên
cái người tu theo đạo Phật thì phải sáng suốt, học tập, rèn luyện. Tập luyện
cho từng cái hành động của mình nó trở về cái hành động đúng là Chánh Nghiệp
của nó. Chứ không phải là Tà Nghiệp nữa. Nó
có cái Chánh, cái Tà trong đó chứ. Tại sao chúng ta được cái lớp Bát Chánh Đạo
như thế này mà không được rèn luyện như thế này, để chúng ta trở thành một con
người thật sự là con người? Quá uổng! Các con thấy chưa?
(13:00) Bây giờ mấy con có phước, mấy con được
mở ra cái lớp học Chánh Kiến nè, Chánh Tư Duy nè, rồi Chánh Ngữ nè, Chánh
Nghiệp nè. Trời ơi! Có phước học được những cái này, mình mới thực sự là con
người chứ! Bởi vì nó là chân lý của con người rồi. Cái đạo, cái chương trình
giáo dục đào tạo của đạo Phật. Cái Đạo đế, cái chân lý của con người rồi. Nó
dạy con người mới trở thành một con người rồi.
Các con
thấy mình có phước lắm, mình mới được nghe, được nói được cái này. Mà bây giờ
chưa được học mà được nghe nói thì mình đã thấy thích rồi. Mình đã hãnh diện
hơn cái loài vật là mình là con người. Mà con người lại được học những oai nghi
tế hạnh này, để trở thành thực sự con người, không còn một cái hành động của
một loài thú. Mình thoát ra cái loài thú là mình phải luyện tập, để cho mình
thoát ra loài thú chứ.
Cỡ mà cha
mẹ mình mà cỡ mà không có tập cho mình đi, thì bây giờ mình chỉ còn nước bò
thôi! Mấy con cũng bò sểnh sểnh đây không, chứ chưa chắc mấy con đi. Nếu mà cha
mẹ không có chỉ cho mình cách thức mà nắm tay mà dẫn cho mình đi, cỡ mà để sinh
ra rồi thì bây giờ mấy con cũng chỉ bò thôi, chứ mấy con đi được sao? Thầy nói
thật sự, không nhờ cái luyện tập đó làm sao mà chúng ta không giống con thú
vật?
Còn bây
giờ đức Phật ra đời dạy chúng ta những cái Chánh Nghiệp nè, Chánh Ngữ nè dạy
chúng ta những cái điều chơn chánh để mà chúng ta trở thành một con người thật
sự. Nó không còn dính một chút xíu nào là cái ảnh hưởng của một cái loài động
vật, nó thoát ra khỏi mà.
Cho nên
tám cái lớp của Phật nó đưa chúng ta ra khỏi cái loài động vật. Nó trở thành
chúng ta làm chủ được sự sống chết chúng ta. Loài động vật làm sao làm chủ
được? Các con thấy chưa? Cho nên chúng ta phải cần học chứ, học đúng mà! Cái
này là cái chương trình học để tạo chúng ta trở thành một con người thực sự mà.
Chứ đâu phải là còn loài động vật nữa, con thú vật nữa! Thế mà chúng ta không
chịu học. Chứ đâu phải chúng ta tu làm Phật, làm Thánh, làm Tiên gì? Làm con
người đây chưa làm được, nói lời nói còn chưa đủ kia mà.
Các con
thấy đầu tiên cái loài người, cái ngôn ngữ loài người đầu tiên, con thấy nó đâu
có dồi dào như bây giờ đâu? Cho tới bây giờ chúng ta dồi dào. Cho nên trong cái
thời đức Phật cái ngôn ngữ nó chưa đủ, tới thời chúng ta ngôn ngữ nó nhiều. Cứ
mỗi một năm vậy chứ ngôn ngữ nó tăng lên, mấy con. Các con không theo những cái
bộ sách từ điển coi, nó tăng lên, như ngôn ngữ chúng ta nó tăng lên. Có nước
cái ngôn ngữ nó tăng lên rất nhiều, còn có nước thì nó tăng ít. Cho nên cái lời
nói chúng ta nó diễn tả càng ngày nó càng tăng lên.
Cho nên
trong cái sự học, con người chúng ta học để chúng ta xây dựng mình trở thành
con người thật sự là con người. Mà cái Bát Chánh Đạo là cái lớp học của đạo
Phật để đào tạo chúng ta con người thực sự con người. Từ con người mà thực sự
con người là Thánh chứ có gì khác nữa. Chứ đâu phải có ông Thánh ở đâu đâu?
Không có ai phù hộ chúng ta hết đâu, không có ông Phật nào hết đâu. Khi mà
chúng ta chết rồi thì nó thành một từ cái trường thanh thản, an lạc, vô sự. Nó
không phải là còn là con người như chúng ta nữa đâu.
(15:40) Ở đây chúng ta, con người chúng ta với
một cái loài vật, chúng ta phải khác xa cái loài vật bằng cái sự hiểu biết của
chúng ta. Bằng cái sự rèn luyện, tập luyện, bằng cái sự sống của chúng ta hằng
ngày, hành động của chúng ta nó mới trở thành một cái con người thật sự. Con
người gì mà mở miệng ra, nói những lời hung ác làm cho người khác khổ, làm cho
mình khổ như vậy, thì con người đó là con người gì? Nó sai, nó không đúng đâu
mấy con.
Đó thì
hôm nay mấy con đã học hiểu biết rồi thì bắt đầu bây giờ về tập Tứ Niệm Xứ lại.
Mỗi cái tập sách nhỏ như thế này là một cái căn bản cho mấy con đi vào, để rèn
luyện cho mấy còn làm chủ sự sống chết của mấy con, thì nó rất quý. Tuy rằng nó
mỏng vậy chứ nó rất quý mấy con, nó căn bản lắm đó.
Mấy con
muốn tu đúng, tu sai gì thì mấy con phải giữ hai tập sách này, để mà nó cô đọng
lại trong cái khóa học của chúng ta. Lớp Chánh Kiến cho tới bây giờ đó, thì nó
cô đọng lại để cho biết cái đường đi của chúng ta, nó cô đọng lại. Mà những gì,
những cái sai của mấy con mà nó trở thành cái tập sách này. Chứ cỡ mà đúng hết
rồi thì chắc nó không có đâu. Vì nó sai, nó mới có. Đó mấy con hiểu, do cái tu
sai nó mới có viết như thế này.
Thầy dạy
mà mấy con không có hiểu, mấy con tập theo cái các thói quen của mình, cho nên
nó thành sai. Do đó buộc lòng thì phải kiểm điểm lại cái sai đó để mà viết
thành ra những cái tập sách này. Cho nên nó có cái giá trị, để giúp cho mấy con
biết đúng, để mà tập lại cho nó đúng.
(17:02) Tập lại đúng thì mình mừng chứ sao. Tại
sao tập lại đúng lại là mình buồn? Hồi nào tới giờ tôi tu gần chết mà giờ tôi
phải bỏ hết à? Tại sao mình sai mình không bỏ? Đi gì mà đi cà lết cà lết mà
biểu đi thẳng lại không chịu? Mà cứ chịu đi cà lết cà nhắc vậy mà cứ đi, như
vậy là đi như thế nào? Các con hiểu chưa?
Cho nên
hôm nay Thầy dạy kỹ lại. Thì như vậy là rõ ràng là mấy con yên tâm, mà trên con
đường tu của mấy con sẽ đi tới nơi tới chốn. Chứ còn sự thật ra mà không có
kiểm điểm, không có như thế này thì mấy con sẽ đi sai hết. Và cuối cùng những
cái lớp học mà Thầy đào tạo chẳng có người tu chứng, chắc chắn là không có
người tu chứng. Cho nên hôm nay là cái sự quyết tâm để cho cái sự tu của mấy
con phải có người đạt. Để nói lên tiếng nói rằng đạo Phật chúng ta có người tu
làm chủ được như vậy. Chúng ta không cần Thần thông, chúng ta không có Thần
thông.
Cho nên
có người họ nói như thế này, xét lại coi Thầy Thông Lạc có Tam Minh không? Thật
sự là họ hỏi như vậy. Thầy nói: “Thầy chẳng có Tam Minh gì hết. Thầy chỉ biết
là Thầy làm chủ được sinh, già, bệnh, chết của Thầy thôi!”. Mà Thầy có đủ khả
năng gì mà Thầy làm được bốn cái sự đau khổ này? Thì mấy con đủ biết, khỏi cần
phải nói là Tam Minh ở trong này.
Cái người
mà không đủ cái Tứ Thần Túc thì làm sao mà làm chủ được cái sự sống chết của
họ? Làm sao nhập Định được? Mấy con cứ nghĩ đi. Cho nên ở đây đừng có hỏi, mà
coi lại coi Thầy Thông Lạc có tàng hình biến hóa được không? Coi Thầy có biến
ra con voi được không? Biến ra con voi làm gì mấy con? Để cho mấy con coi chơi
à? Chuyện đó đâu phải là chuyện để Thầy làm cho mấy con coi.
Cho nên
cái vấn đề đó khỏi coi đi, Thầy Thông Lạc là Thầy Thông Lạc. Chứ Thầy Thông Lạc
không có là ba đầu chín tay đâu, phải không mấy con thấy? Thầy Thông Lạc y như
thường như thế này thôi. Cũng cái thân như cái que tăm vậy thôi. Cũng lùn nhỏ
thấp con, chứ cũng không cao lớn hơn ai hết được. Cho nên hồi nào như vậy, bây
giờ hồi nấy như vậy thôi. Mà càng ngày càng suy yếu thêm thôi, sắp sửa ra đi
rồi.
Ở trong
mấy con trước mặt Thầy có người tu chứng là Thầy Thông Lạc đi được rồi. Chứ
Thầy cũng không ham ở lại đây cực lắm. Cái cuộc đời nay thực sự ra, nó không có
cái gọi là cái chân hạnh phúc của nó đâu. Mà vì cái nỗi khổ đau của chúng sanh
mà Thầy còn lê cái gót phong trần ở lại đây. Chứ còn cỡ không thì chắc cái gót
phong trần Thầy nó không bỏ, nó đi xa mất rồi, chứ nó không có ở cái thế gian
này. Cho nên ở đây Thầy chỉ mong rằng trước mặt Thầy, bên nữ mấy con có người
tu chứng là hạnh phúc nhất. Thầy mong ước cái điều đó, là tu xong.
Trưởng
lão: Còn gì nữa, có hỏi gì không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét