Thứ Tư, 3 tháng 5, 2023

355- XẢ TÂM LIÊN TỤC TRÊN BỐN OAI NGHI

 


355- XẢ TÂM LIÊN TỤC TRÊN BỐN OAI NGHI

(30:02) Diệu Hiền: Bạch Thầy, mọi thứ con có chia giờ ra hay là nó liên tục luôn trong ba tiếng? Hay là sao Thầy?

Trưởng lão: Không, bây giờ xả thì con liên tục đó con, ngồi tu Tâm Xả không, nó liên tục thôi, nó không có rời ra đâu con. Coi như là con xả mà, lúc nào cũng xả hết, ngồi chơi. Nghĩa là coi như là tâm xả nó không có cái thời gian nữa. Nó ngồi chơi, nó không nó có làm gì hết, nó không có tập trung. Nó không có mệt nhọc gì hết, nhưng mà có thì xả, mà không có thôi. Ngồi chơi nó cũng vậy, từ sáng tới chiều, nó. Bởi vậy tu tâm xả nó vậy con, nó cứ khép chặt mình ở trong thất, nó xả luôn.

Nó không cái thời giờ nghỉ, ăn nó cũng xả nữa. Hễ nó ăn mà nó nói: “Bữa nay ngon hơn”, “Mày xả! Mày chết vì dục”. Lúc nào con cũng thấy con tỉnh thức ở trên cái chỗ đó để mà xả nó hết. Bữa nay nó có khởi ý: “Sao mà cho cái đồ ăn này sao ăn không có được”, đó là xả luôn cái chỗ chê nữa. Khen chê gì nó xả hết. Đây Thầy nói tới cái ăn thôi, nó cũng ngồi đó mà nó xả. Cho nên nó tu luôn luôn lúc nào nó cũng tu hết, tu Tâm Xả. Xả Vô Lượng Tâm mà, con nghe cái chỗ Vô Lượng Tâm chưa? Cái gì nó cũng xả hết. Hễ nó khởi, nó bình thường thôi, nó không có gì thôi, mà hễ nó có thì con xả.

Diệu Hiền: Thầy, vậy thì con ở trong thất hay là đi ra ngoài?

Trưởng lão: Coi như là tu Tâm Xả mà ngồi trong thất, như Mật Hạnh đóng cửa hoài, nó không đi ra ngoài, nó là như vậy là xả đó. Còn đi ra ngoài coi chừng nó tiếp rồi, nó không xả đó. Con nhìn, con thấy cái này cái kia, tức là con đâu có xả, nó tiếp vô. Cho nên cố gắng xả, tức là mình cố gắng mình ngồi lì một chỗ nào đó. Xả hoài, xả hoài. Xả riết, xả hết, xả hết thì nó thành tựu.

Diệu Hiền: Vậy là nếu tâm xả là tụi con phải ở trong thất suốt, chứ không có được đi ra ngoài?

Trưởng lão: Ở trong thất cũng đi ra ngoài, nhưng mà khi nào nó yên tịnh, nó không bị động thì mình ra ngoài. Nhưng mà ra ngoài cũng phòng hộ lắm con, chứ không khéo nó nhìn cây, nhìn cỏ rồi nó dính vô, nó không quét ra mà nó dính vô. Cho nên mình tu Tâm Xả là mình nỗ lực, đừng có…​ Ít đi lắm, nó chỉ sống ở trong cái thất của mình, rồi mình đi tới đi lui trong thất của mình thôi để cho nó xả. Nó xả sạch nó không có tiếp vô nữa. Tức là phòng hộ chặt chẻ hết luôn.

Diệu Hiền: Vậy là suốt từ sáng đến chiều, tối, khuya gì là con muốn…​

Trưởng lão: Khuya cũng vậy. Đi khất thực, đi ngồi ăn cơm, đi rửa bát này kia đều là lắng tâm để coi thử coi cái tâm của mình có gì đây?

Diệu Hiền: Dạ nếu có cái niệm gì đó là xả nó ra luôn.

Trưởng lão: Đó có niệm gì thì nó xả ra, nó chướng ngại. Thí dụ như giờ đi rửa bát mà ra hết nước, cái bắt đầu nó hơi bực bực trong đó thì: “Không có được, có nước thì rửa, không có thì lát nữa rửa, chứ còn không có bực bực ở đây, xả luôn hết, phải vui vẻ”. Có vậy thôi thì con sẽ…​ Bởi vì tu Tâm Xả mà, không có chướng ngại gì lọt vô được cái đầu của nó hết, nó xả ra hết, nó không có để.

Diệu Hiền: Bạch Thầy, vậy tụi con có tác ý: “Tâm thanh thản” nữa không Thầy?

Trưởng lão: Tác ý: “Tâm thanh thản”, con. Nhớ.

Tu sinh: Cũng lâu lâu tác ý câu đó.

Trưởng lão: Lâu lâu tác ý để nhắc chừng nó thôi, thanh thản nó thôi. Rồi nó thanh thản rồi, nó có chướng ngại thì xả.

Diệu Hiền: Vậy còn cái “cảm nhận toàn thân” đó, có thì được không…​

Trưởng lão: Cảm nhận thì tự nó, nó cảm nhận thì kệ nó, nghĩa là mình không có tu nó. Nhưng mà nó cảm nhận thì con cứ để, bởi vì nó thanh thản thì nó cảm nhận nó thôi. (Dạ) Nó cảm nhận trên thân nó, mà mình không tu nó. Mình tu nó thì tức là mình tu Tứ Niệm Xứ rồi.

Hỏi: Phải nói là chưa bao giờ con cố gắng tu tập bằng những ngày tháng này. Bởi vì nhìn thấy Thầy và cô Út quá cực khổ, tuổi ngày càng cao, còn con cũng đã gần năm mươi rồi. Và hơn nữa là cần trả lời kết quả tu tập đúng chánh pháp cho khối Đại thừa. Cần phải giúp Thầy, giúp Út một chút ít gì trong việc hoằng dương chánh pháp. Bao động cơ, động lực thôi thúc con. Song đúng như Thầy nhận xét, con đã tu mất căn bản và đọc quyển Bảng Tóm Lược Đường Lối Tu Tập Phật Giáo Nguyên Thủy đến trang 16, 18 thì giống như tình trạng của con vậy.

Do biết rõ khả năng của mình nên con luôn chấp nhận sự tiến chậm. Song đúng nghĩa cười là tiếng khóc khô không lệ, cười thay cho tiếng khóc khi lại chợt nghĩ đến các động cơ thôi thúc trên. Liều thuốc hôm nay giúp con vĩnh biệt hết các tạp niệm, các pháp thế gian để chuyên tu tập xả tâm trên Tứ Niệm Xứ. Có vậy mới càng thấy giá trị của lớp đào tạo hôm nay.

Con thành tâm sám hối với Thầy, với những sự trì trệ đã qua và con sẽ cố gắng hơn. Đối với con hiện nay như phải diệt hết cái buồn ngủ bằng những giờ tập Thân Hành Niệm. Và những lúc buồn ngủ kéo đến con tập Chánh Niệm Tỉnh Giác. Ngoài giờ ra thì con tu tập ngồi xả tâm, quay vô thấy sự rung động của thân lên xuống đến khi nào tỉnh táo hoàn toàn. Tâm quay vô thanh thản vô sự, đó là nhiệm vụ và mục tiêu con phải làm.

Song hôm kia khi Thầy đọc nhiều chỗ con ghi phần tập Thân Hành Niệm Thầy có vẻ lắc đầu. Vậy con nên tập nhiếp tâm vào hơi thở trong một phút hay làm sao? Lát nữa nếu có thời gian con kính xin Thầy chỉ lại cho con.

(35:09) Trưởng lão: Bởi vì Thầy thấy con tu tập nó mất căn bản đó. Cho nên do đó mà các con không nhiếp phục được cái buồn ngủ hôn trầm của mình. Ráng tập lại một phút, một phút nhiếp tâm và an trú trong hơi thở. Để khi mà gặp cái trường hợp mà nó tấn công, thì mấy con chỉ cần dùng một phút nhiếp tâm và an trú mạnh mẽ thì nó sẽ đuổi nó đi.

Hỏi: Qua buổi dạy hôm nay Thầy nói ai thích tu mà Tứ Niệm Xứ thì tu tập lại mà không nản. Vậy thưa Thầy bây giờ con tập Tứ Niệm Xứ quán thân trên thân, nhưng con tập chỉ một phút đi được, nằm, ngồi được không?

Trưởng lão: Nghĩa là con tập cái đi thôi, tập riêng cái phần đi. Khi nào tập cái phần đi được rồi, thì mình tập được cái phần Tứ Niệm Xứ thì tập cái phần khác. Chứ còn mà tu một cái phần mà chưa được, thì cái phần đi mà chưa được mà tập cái phần ngồi thì chưa có nhận rõ. Mà chưa nhận rõ thì nó lờ mờ, thì nó bị những cái niệm khác, nó bị những chướng ngại pháp, nó tác động vào. Mà khi nó tác động vào như vậy thì các con sẽ tu Tứ Niệm Xứ nó sẽ giậm chân tại chỗ mà nó không tiến bộ. Mà nó không tiến bộ thời gian sau thì nó bị ức chế và nó sanh lại các cái trạng thái tưởng thì nó rất là nguy hiểm.

Cho nên trong khi đó chúng ta tu cái đi thôi, chỉ đi rồi mình nghỉ. Nghỉ mình, coi như mình nghỉ là mình cũng tu Tâm Xả thôi. Có những chướng ngại gì thì mình dùng pháp tác ý mình xả ở trong khi mình nghỉ. Chứ không phải là nghỉ là mình thả lỏng luôn mình nghỉ, không phải vậy đâu. Mà mình nghỉ là coi như là cái người tu Tâm Xả người ta ngồi chơi đó, người ta xả là mình nghỉ.

Nhưng mà tu tập Tứ Niệm Xứ là rèn luyện quán trên thân quán thân đó, là cách thức quán chỉ có hành động đi trước. Mình đi được rồi, thì mới quán tiếp, còn mình đi chưa được thì không nên tu các cái oai nghi khác. Tập cho được một cái oai nghi, đó là mình tu có căn bản. Còn nếu không thì mình tu lu bù từ cái đi, đứng, nằm, ngồi mà cái nào nó cũng chẳng ra cái nào hết. Nó chưa có được, nó chưa có rõ, thì coi như là con sẽ tu giậm chân tại chỗ. Mà Tứ Niệm Xứ nó chẳng ra Tứ Niệm Xứ mà coi chừng nó bị ức chế tâm.

(37:24) Hỏi: Nếu vẫn biết rằng tạp niệm và buồn ngủ con phải đang tháo gỡ, nhưng thích tu Tứ Niệm Xứ là một lẽ. Mà theo Thầy thì con có nên tu tập lại Tứ Niệm Xứ được không?

Trưởng lão: Được chứ, không có sao hết, nghĩa là mình tu Tứ Niệm Xứ là tu theo những cái lời mà Thầy dạy. Nhất là cái căn bản của Tứ Niệm Xứ mà Thầy đã in ra, Thầy đã gởi cho mấy con đó, tập lại, đọc lại cái đó kỹ. Để rồi mình có thể mình tu tập trên Tứ Niệm Xứ.

Hỏi: Nếu được thì bốn oai nghi ấy luân phiên đều đều, hay khi nào ngồi một phút nghỉ một phút tập hết ba mươi phút hãy qua cách đi, đứng, nằm?

Trưởng lão: Không! Bây giờ con chỉ tập có một cách là đi thôi, chứ còn đừng có tập cái khác. Tứ Niệm Xứ hiện bây giờ mấy con tập, tập quán-thân-trên-thân, trên cái cách đi để mà cảm nhận được cái sự mà rung động của cái thân của mình theo cái bước đi, nó thô, nó dễ nhận. Có tập cái cho nó nhận được. Nên khi mà nó nhận được những cái thô của nó, lúc nào nó cũng nhận y chang một cái hành động đó. Cái hành động cảm nhận đó thì mới là thay đổi oai nghi đó, thì bắt đầu con tập đứng, đi rồi đứng. Bây giờ mình đứng, mình nương vào cái hơi thở của mình, để cho mình thấy cảm nhận từ ở trên đầu tới dưới chân của mình một cách rất là cụ thể rõ ràng.

Bởi vì khi mà nhận qua được cái đi rồi, thì sau đó nhận qua cái hơi thở nó vi tế hơn, nó nhẹ nhàng hơn, nó ở trong thân mình hơn. Nhưng mà mình cảm nhận được sự rung động dễ dàng, là tại vì mình đã nhận cái sự động của cái thân của mình qua cái bước đi của mình. Mình tập nhiều lần nó nhuần nhuyễn rồi, mà do đó mình tập tới cái đứng. Tập đến cái đứng rồi, thì mới tập tới cái ngồi. Tập tới cái ngồi rồi, thì mình mới tập tới cái nằm. Nó cũng phải nhận được cái sự rung động của thân nó, trong cái vi tế của cái hơi thở từ trên đầu tới dưới chân.

(39:15) Cái thường thường là mình bị khó về cái hơi thở, là vì mình thấy được cái hơi thở là nó ở mũi. Nghĩa là nó thở ra thở vô ở mũi. Và cái thứ hai nữa cái thấy rung động thì nó thấy ở ngực và ở bụng, mấy cái đó nó thấy rõ, còn cái chân tay của nó thì nó không thấy rõ. Cho nên cái khó của cái hơi thở là như vậy. Còn cái đi kinh hành nó rung động cả cái thân của nó. Nó có thể, nó từ cái hơi thở của chúng ta, nó cũng làm cho rung động cái phần trên. Rồi còn cái thân nó nghiêng qua nó nghiêng lại thì nó làm chúng ta cảm nhận rất rõ.

Cho nên nó khó, nó đi thì nó dễ, nhưng mà khi đứng thì nó khó rồi đó. Nhưng mà mình tập nhuần nhuyễn cái pháp mà quán thân ở trên cái đi kinh hành rồi, thì bắt đầu nó quán thân ở trên cái hơi thở thì nó rất dễ, nó không còn khó nữa.

Bởi vì cái kia nó quen rồi, nó nhuần nhuyễn rồi, cho nên cái này vi tế dù nó nhỏ nhiệm đến mức độ nào , như cái hơi thở mà nó hít thở, cái bụng và cái ngực chúng ta nó phình lên xẹp xuống đó, thì chúng ta vẫn thấy được cái rõ ràng là cái thân của chúng ta nó từ ở dưới chân, nó có sự rung động nhẹ của nó, chúng ta cảm nhận được. Đó là chúng ta tập Tứ Niệm Xứ.

Còn nếu mà thấy mình tu tập Tứ Niệm Xứ không được thì mình tu Tâm Xả, có vậy thôi. Thì Thầy thấy tâm xả nó cũng rất cần thiết, mà tâm xả thì nó không có thời gian. Nghĩa là lúc nào cũng tu được hết, lúc nào mình cũng tu cái Tâm Xả được hết, nó không có thời gian.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...