356- QUÁN THÂN KHÔNG PHẢI DÙNG MẮT NHÌN
(40:36) Tu sinh: Kính
Bạch Thầy. Cho con…
Trưởng
Lão: Rồi con hỏi đi.
Tu sinh: Kính
bạch Thầy cho con xin hỏi. Tu tập Tứ Niệm Xứ là Thầy dạy như bốn oai nghi. Ví
dụ lúc đi thì có sự ngả nghiêng của cái thân, hay là lúc còn lúc ngồi và lúc
nằm và lúc đứng, thì cái thân nó ở cái thể là im phăng phắc, cho nên là con có
một cái nó trăn trở ở chỗ này. Con muốn là, ví dụ khi ngồi mà quán thân trên
thân, Thầy nói là, ví dụ quán như một cái ngọn đèn bật sáng lên một cái thì
thấy rõ cái ngón tay của mình từ đầu đến cuối, thế thì con muốn cả cái thân khi
mà ngồi con muốn dùng câu nói của Võ Tắc Thiên nói là khi vào nhà tắm mới biết
được thân của mình, thì đấy là quán thân. Thế còn sự rung động của trong thân
từ đầu đến chân đó là thọ, thì con hỏi như thế có phải không ạ? Con kính bạch
Thầy.
Trưởng
lão: Bởi vì coi như là mình dùng con mắt mà nhìn, đó là quán
bằng mắt. Nhưng mà ở đây đức Phật đã dạy mình bằng cái cảm nhận. Cảm nhận tức
là: “Cảm giác cảm giác
toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”,
thì dạy mình cảm nhận. Cho nên vì tại sao mà không dùng mắt mà nhìn, mà vì dùng
mắt nhìn thì nó bị, cái thị giác của chúng ta nó nhìn lâu nó bị mỏi mệt. Còn
cái cảm nhận này nó không bị mỏi mệt. Mà không bị mỏi mệt đó, thì nó không bị
gián đoạn. Còn cái kia nó mỏi mệt, mấy con nháy mắt chút xíu, thì nó cũng đã
mất cái sự quán sát của cái thân.
Cho nên
cái quán sát mà bằng mắt thì coi như là đức Phật không có dạy chúng ta, nhưng
mà đức Phật dạy chúng ta cảm nhận. Cho nên là ở đây Thầy muốn lấy những cái
điều mà của Phật dạy. Nhưng mà Thầy ví dụ để cho con thấy là, như một cái ngọn
đèn nó pha vào một cái vật gì đó, thì nó soi vào đó, thì nó thấy rõ. Cũng như
bây giờ đó, con nhìn cái thân con, con dùng con mắt thì con nhìn xuống, thì con
thấy từ chân lên đầu liền. Nó thấy liền ngay liền từ dưới chân lên đầu liền, nó
không phải là nó, nếu mà cái vật mà cao hơn nó, dài hơn nó thì nó phải đảo mắt.
Thí dụ như Thầy nhìn cái cây kia.
Tu sinh: Như
thế có phải chân dung?
Trưởng
lão: Coi như là quán, nó nói với quán chân dung, thì nói chung
là nó thấy toàn thân của nó thôi, chứ nó không là quán cái… Nó không phải thấy
để mà đẹp hay xấu, mà nó thấy toàn diện cái thân của nó thôi. Nghĩa là trọn vẹn
nó thấy cái thân nó thôi.
Tu sinh: Vâng.
Trưởng
lão: Chứ không phải là quán cái chân dung. Nói đúng, quán cái
chân dung thì đúng chứ không phải không. Nhưng mà có cái điều kiện là quán cái
chân dung để thấy cái hình sắc nó đẹp xấu ở trong đó. Còn cái này không, nó không
có. Toàn thân nó cảm nhận vậy thôi hay hoặc là nó thấy vậy thôi.
Tu sinh: Ví
dụ nhìn ngón tay mình là từ đầu đến đấy là có cảm nhận là cái hình dung của cái
ngón tay nó như thế này rồi.
Trưởng
Lão: Cái hình dung của cái ngón tay. Rồi thấy ngón tay thôi. Mà
nhưng mà thấy, đừng thấy ngón tay này…
Tu sinh: Thế
còn sự rung động, tức là cái thọ, tức là nó có bốn cái Thân - Thọ - Tâm - Pháp
mà?
Trưởng
lão: Là sao? Nhưng mà cái cảm nhận này là cái cảm nhận bắt đầu
cái cảm nhận của mình qua cái ý thức cảm nhận, cảm nhận của mình thì cái thân
này nó qua cái sự rung động của cái này thôi. Còn bây giờ mình dùng con mắt
mình nhìn, thì không có cần phải rung động, mình nhìn nó. Thì do đó nhìn từ đầu
dưới chân này cũng như một cái ngọn đèn, nó pha nó rọi đây thì đó là cũng là
quán cái thân.
Tu sinh: Vâng,
thưa Thầy, thì ngồi mà nhắm mắt vào, thế nhưng mà dùng quán cái thân như thế có
phải mà dùng tưởng không ạ?
Trưởng
lão: Tưởng con, con nhắm mắt vậy là con cũng thấy ngón tay con
là con bị tưởng. Trật.
Tu sinh: Thế
ạ.
Trưởng
lão: Nó trật. Bởi vì nó dùng ý thức, nó dùng sáu thức của nó
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý thức của nó. Cho nên nó dùng cái cảm nhận là dùng
cái thân thức của nó, cái cảm nhận của nó, nó cảm nhận nó, mà cảm nhận thì nó
có sự rung động. Còn con mắt thì nó thấy cái hình dáng, cái chân dung đó, con
nói chân dung là con mắt. Rồi nếu mà con nhắm mắt lại thì con không thấy chân
dung nó đâu, con hiểu không? Mà con thấy chân dung nó là con bị tưởng. Con sai.
Tu sinh: Vâng,
để con hỏi như thế cho nó rõ ạ. Con cảm ơn Thầy ạ.
Trưởng
lão: Ừ.
Trưởng
lão: Rồi con, con hỏi đi. Con ngồi đi con.
(45:09) Sư
Cô Huệ Ân: Mô Phật. Về trong cuốn sách Thầy mới in đó, con
thấy trong đó ghi nó thành ra con tu Tứ Niệm Xứ mà nó cũng như là con xả tâm
thôi. Như vậy Thầy, nhờ.., Thầy chỉ hơi thở từ trước tới giờ tu, nhưng mà trên
Tứ Niệm Xứ con có cầu nguyện cái câu đầu đó, con mới tác ý tịnh chỉ hơi thở,
con cảm nhận là thấy mình được tám phút. Nhưng mà con ngồi tới mười lăm phút
cái tự nhiên nó thở mà chưa xong. Cái nào đúng? Mà hít thở rồi làm sao? Mà thấy
có hít thở, hít vô.
Trưởng
lão: Cũng được con, không sao hết. Bởi vì con tu phần nhiều là
con tu cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự đó là con tu Tâm Xả con. Con tu tâm
xả, cho nên có chướng ngại có gì là con xả ra hết, được hết.
Sư Cô Huệ
Ân: Dạ con ghi vậy đó, Thầy thấy xem có được?
Trưởng
lão: Được con. Cái đó là con xả đó, cho nên con là bây giờ tu
Tâm Xả thôi. Còn tu Tứ Niệm Xứ là tự mình quán trên thân, nó nhiếp phục, nó
không còn một cái chướng ngại gì. Thì con, cái sức con, con nhiếp phục chưa có
nổi không có được.
Sư Cô Huệ
Ân: Mô Phật.
Trưởng
lão: Cho nên con chỉ tu Tâm Xả thôi. Bởi vì cái thân con bây
giờ là cái thân nó bệ rệ rồi, cho nên nó có những cái cảm thọ. Lát nó đau chỗ
này rồi nó hết, rồi đau chỗ khác, tức là nó bị chướng ngại.
Mà con
bây giờ mà nhiếp cho được cái Tứ Niệm Xứ, để cho nó nhiếp phục được những cái
đó, thì cái sức con nó không đủ, nó yếu rồi. Cho nên vì vậy mà con chỉ có tu
Tâm Xả. Rồi con cũng vẫn thấy nó tự nó quán lại trên cái thân con thôi, nó bình
an, nó quán trên thân con thôi. Chứ không có gì. Cho nên con tu Tâm Xả, con ghi
trong cái tập vở của con đó là tu Tâm Xả. Cái đó tốt đó con.
Sư Cô Huệ
Ân: Cảm ơn Thầy. Xem trong cuốn sách thấy thật là Thầy dạy
thật kỹ, nhưng mà không được trọn vẹn là tại con. Cho nên con xin sám hối Thầy.
Từ nay Thầy dạy, con cứ làm y vậy, đã tu lâu rồi mà tu con thấy rải rác, không
có đúng bằng phương pháp, mấy lời Thầy mới ghi. Con xin sám hối.
Trưởng
lão: Không có chi đâu con. Con ngồi đi.
Tu sinh: Cho
con sám hối để con thanh tịnh, sau này con nhiếp phục, con tu cho dễ.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét