352- ĐỪNG CHÚ Ý CÁC TRẠNG THÁI HỶ LẠC
(13:30) Trưởng
lão: Vậy hả con? Chỗ này hết rồi con, có chút đây.
Sư cô Huệ
Ân: Dạ rồi.
Trưởng
lão: Cho nên con chỉ có tập bấy nhiêu đó thôi con. Con đừng,
không có tập nhiều, cho nên bây giờ sức khỏe của con càng ngày càng suy yếu.
Vừa rồi thì ở đây có thầy Như Hải về đây, là cái người đầu tiên mà về đây. Thầy
về đây với ba vị nữa, đều về đây. Đầu tiên ở Tu viện này tiếp nhận bốn vị, thì
trong đó có thầy Như Hải. Thầy Như Hải năm nay, thầy vừa mùng bảy rồi đó thầy
đã tịch rồi, thầy đã chết rồi. Thầy cũng được tin thầy đã mất rồi.
Cho nên
cái người mà, bốn người đầu tiên về đây, sáng về đây thì trưa thì công an mời
ra huyện ở. Đó là những cái kỷ niệm đầu tiên ở cái Tu viện này. Khi mà mở cửa
để mà đón nhận tu sĩ về đây, thì bốn người đều được mời ra ngoài công an hết,
mời ra làm việc. Cho nên thầy Như Hải là một người đã được ở ngoài huyện, đã
nghỉ ở ngoài đó. Trưa nay mời thì trưa mai mới thả cho về. Ở ngoài ngủ được một
đêm muỗi cắn gần chết, mà bây giờ thầy đã tịch rồi. Còn mấy người kia thì họ
còn sống, chưa chết, chỉ có thầy Như Hải là đã ra đi rồi.
Và cũng
là một cái điều mà thầy cũng là người tích cực, rất là ham tu. Thầy xin nhắc
lại, ham tu. Nhưng mà có cái điều là thầy bị lọt vào trong cái trạng thái
tưởng. Mà thầy ngồi thầy thích thú lắm, nó an trú trong cái tưởng. Cho nên vì
vậy mà Thầy khuyên hãy xả ra. Nhưng mà thầy nói an trú nó khỏe quá mà xả thì
uổng! Cho nên đi đâu thầy cũng mang theo cái trạng thái đó. Thầy ngồi thì nó an
lạc lắm, nhưng mà thầy không chịu xả. Thầy nói không được, phải xả để tới khi
mình làm chủ được sanh, già, bệnh, chết thôi, chứ không phải là tìm cái lạc như
vậy cả.
(15:25) Nhưng mà thầy nói với Thầy: “Là bây giờ, mình tu từ nào tới giờ nó
đi đến cái chỗ này, nó cũng không phải là dễ, mà được an lạc như thế này thì nó
là hạnh phúc rồi”. Theo thầy thì thầy nói: “Tôi tu được như vầy, tôi thấy tôi cũng
thỏa mãn rồi, không còn đòi hỏi”. Cho nên khi thầy chết thì
thầy cũng được an ổn, nhưng mà có cái là không làm chủ sự sống chết thôi. Có
cái không làm chủ. Thầy bị bán thân. Vừa rồi thầy bị bán thân, nhưng mà nhờ cái
cách thức tu tập, rồi nhờ cách thức đuổi bệnh, mà thầy cũng đi được. Nhưng mà
cái miệng thầy hơi méo, nó giật qua nó méo một chút.
Mà thầy
nói cái giọng nó hơi khó nghe. Nghĩa là cũng mạnh trở lại rồi, nhưng mà khó
nghe. Tới bữa mùng bảy rồi thì thầy đã tịch. Và đồng thời ở ngoài đó thì cái
người em của thầy đó, là báo cho Thầy biết là thầy tịch cũng bình an không có
sao hết. Trong khi tịch thầy cũng tỉnh táo và đồng thời thì ngày mùng bảy chết,
ngày mùng tám thiêu. Thiêu rồi đem cái tro đó mới rải xuống biển. Bởi ở đó, ở
ngoài Nha Trang mà, là đem rải xuống biển hết. Coi như là thầy bây giờ mát lạnh
ở dưới biển (Thầy cười).
Còn ở đây thì mình không có biển, chắc chắn là mình phải chôn trong đất rồi.
Chứ còn không có chạy đi đâu khỏi. Thì đây là những cái phần mà Thầy đã trả lời
mấy con.
Thầy xin
nhắc lại, khi mà tu Tứ Niệm Xứ đó, khi mà chúng ta quán được thân thì nó có cái
trạng thái Hỷ Lạc. Nhưng mà trạng thái Hỷ Lạc chúng ta đừng có chú ý trạng thái
Hỷ Lạc. Chúng ta biết có lạc, chứ không phải không hỷ lạc. Có ham tu, có thích
tu nhưng chúng ta đừng có chú ý nó mà chúng ta hãy chú ý trên thân của chúng ta
thôi.
Tức là
quán thân thôi còn có Hỷ Lạc kệ nó, chẳng lo gì hết. Bởi vì cái Hỷ Lạc của nó
đó, đó là nó xuất hiện qua cái Thất Giác Chi. Khinh an giác chi, Hỷ giác chi đó
thì cho nên nó có cái hiện tướng đó, nhưng mà chúng ta đừng có chấp. Đừng chấp
mà cứ trụ tâm vào chỗ đó thì sai. Cho nên chúng ta chỉ lo quán cái thân thôi.
Có có không có kệ nó chỉ biết quán thân thôi.
Bởi vì
mục đích chúng ta quán thân để nhiếp phục, cho nên nhiếp phục những cái ưu
phiền. Còn cái lạc của nó là trong cái Thất Giác Chi nó phải xuất hiện thôi,
chứ không có gì, nhưng mà chúng ta đừng có chú ý. Mà chú ý thì nó sẽ bị tưởng,
nó sẽ bị tưởng lạc, Xúc Tưởng Hỷ Lạc. Nó không thành giác chi nữa mà nó bị sai.
Bởi vì chúng ta chú ý, chúng ta thấy thích thú mà do thích thú tức là nó còn
dục. Còn chúng ta không chú ý, chúng ta chỉ cần biết quán thân thôi. Mặc, có
lạc không lạc cũng được không cần thiết, cái thứ đó không cần. Do đó thì mấy
con sẽ thành tựu.
Hỏi: Con
tu Tứ Niệm Xứ thì hợp với con, nhưng nó có dẹp được cái đầu có lúc bị bồng bềnh
không thưa Thầy? Và nó có ảnh hưởng gì đến thần kinh con không? Cô Liễu Huệ 1
hỏi thầy.
Trưởng
lão: Thật sự ra thì khi mà tu Tứ Niệm Xứ thì không có cái gì mà
xảy ra được ở trên thân con hết. Bây giờ trong khi mà nó còn những cái trạng
thái đó đó, thì con phải tu xả trước cái đã con. Xả cho hết, rồi con mới nhiếp
vô Tứ Niệm Xứ thì nó không có. Bởi vì trước kia, chắc có lẽ là con trụ ở trong
cái, ở đầu con hay như thế nào đó mà nó làm cho con bồng bềnh phải không?
Sư cô
Liễu Huệ 1: Dạ, con niệm Phật nhiều quá, con bạch với Thầy rồi.
Trưởng
lão: Bây giờ hết chưa con?
Sư cô
Liễu Huệ 1: Nó cũng vẫn, lâu lâu nó bị bềnh bồng chao đảo một chút
thưa Thầy.
Trưởng
lão: Nó cũng là một cái phần ảnh hưởng của thần kinh đó con.
Chứ nó, cái dạng đó là nó cũng có phần ảnh hưởng thần kinh, nhưng mà nó cũng
trôi thôi chứ không có gì đâu. Thì khi mà bị như vậy đó, thì con tác ý bảo nó
trở lại bình thường, đừng có bồng bềnh trên thân mình nữa thì nó sẽ được.
Thì con
hỏi: “Con tu Tứ Niệm Xứ
thì hợp với con, nhưng nó có dẹp được cái đầu có lúc bị bồng bềnh không thưa
Thầy? Và nó có ảnh hưởng gì về thần kinh con không?”.
Nó đúng
là nó cũng không có sao đâu con. Nhưng mà có cái điều kiện là khi mà nó còn có
chướng ngại như vậy đó thì mặc nó, con cứ con quán ở trên thân con thôi. Để một
lúc con quán ở trên thân con thì nó tự nhiếp phục được à. Nó tự nhiếp phục
được, chứ không có gì đâu con, nó nhiếp phục được hết. Thì nó không sao, một
thời gian sau nó sẽ dẹp hết những cái đó con, nó dẹp hết những cái bồng bềnh
đó. Mấy con có những cái điều kiện mà lạ đó, thì có dịp Thầy sẽ cho biết. Cho
biết cái người nào mà có cái trạng thái mà lạ, mà tu Tứ Niệm Xứ. Mấy con tu Tứ
Niệm Xứ mà nó có những hiện tượng mà xảy ra lạ đó, thì Thầy sẽ kiểm, Thầy sẽ,
Thầy giúp đỡ cho mấy con thêm cái phần đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét