351- VÀO ĐẾN TỨ NIỆM XỨ CƠ THỂ KHÔNG CẦN
NGỦ
(07:46) Tu sinh 4: Con
bạch Thầy là con muốn hỏi Thầy thêm một cái vấn đề này. Tức là mấy ngày con tu
cái Tứ Niệm Xứ này, thì con thấy nó xuất hiện như thế này, mà con định áp dụng
như thế có đúng hay có nên hay không nên? Con muốn hỏi Thầy thêm, thì con muốn
trình Thầy thêm dạng cái đi mà con đã áp dụng cái đi, cho nên con phải hỏi Thầy
đúng hay sai. Thầy sẽ trả lời cho con rồi con cứ thế con tiếp tục tu. Nhưng mà
vì nó có hai cái cách rồi cho nên là con bạch Thầy là con thấy cái khoảng thời
gian mà hôn trầm của con, con thấy như thế này: trước là con bắt đầu từ mười
một giờ con bắt đầu đi ngủ, một giờ con bắt đầu dậy thì…
Có những
hôm nó hoàn toàn nó tỉnh thức một cách rất là tốt, cho nên con mới thức luôn
thâu đêm, nhưng mà con chỉ có hai cái tư thế, thì con nằm, con ngồi; con nằm,
con ngồi trên cái giường thôi. Thế thì thưa Thầy là con bắt đầu con mới thử
nghiệm là cứ một tuần con đánh thâu đêm hai ngày liền, sau con lại nghỉ. Thì
thưa Thầy, con bạch Thầy là có nên như thế không? Hay là cứ chỉ một giờ đến hai
giờ, hay từ mười một giờ đến một giờ thôi. Như khi nào nó thuận cái cơ thể nó
đầy đủ cái sức lực rồi mình mới xả luôn cái ngủ luôn? Hay là mình cứ như thế
rồi bắt đầu mình tăng dần?
Trưởng
lão: Không được con, con tu vậy không được. Con tu giờ nào ra giờ
nấy. Nghĩa là mười một giờ đi ngủ, rồi hai giờ thức dậy, thì cứ như vậy là giữ
đúng. Hay hoặc mười giờ đi ngủ, rồi hai giờ thức dậy, là cứ giữ đúng giờ giấc
nó thôi. Con cứ giữ cho đúng giờ và cứ như vậy cho đến khi mà con kết hợp bốn
oai nghi con. Bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi đều quán trên thân con hết được,
thì lúc bây giờ đó mà con mới tăng luôn, con đánh rốc luôn hết.
Con thấy
rằng cái quán thân của con nó sẽ nhiếp phục được tất cả những cái chướng ngại
pháp đó hết. Thì bắt đầu con kết hợp, con sẽ quyết định là con sẽ tu… Con sẽ
kéo giờ luôn từ giờ này đến giờ khác không cần ngủ nữa. Bởi vì con nằm đó là
con đã nghỉ rồi, con nghỉ mà nghỉ trên sức tỉnh thức của con rồi. Cho nên cơ
thể con nó không phải là nó thiếu ngủ đâu. Nó nằm nó yên đó là nó nghỉ đó. Thì
nó nghỉ là tức là nó phục hồi cái sức lực của cơ thể con rồi.
(09:43) Còn cái tâm con nó hoàn toàn, nó tỉnh
nó không có khởi niệm gì hết. Hoàn toàn nó luôn luôn nó thấy được cái thân con.
Tức là nó tỉnh nó mới thấy được toàn thân con. Nó cũng đang nghỉ đó con, cho
nên nó khỏe, nó sung mãn lắm. Cho nên khi mà tu Tứ Niệm Xứ được rồi thì nó, cái
cơ thể của chúng ta nó sung mãn vô cùng lận, nó không có thiếu cái sức, nó
không mất sức, nó không có dụng công gì nhiều đâu. Cho nên trong cái sự tu tập
này đó, khi mà bốn cái oai nghi này mà kết hợp được rồi thì con sẽ đánh rốc
luôn, con khỏi cần ngủ. Đánh luôn.
Còn bây
giờ nó chưa, giờ giấc con phải nghiêm chỉnh, nó chưa trọn. Kêu là Tứ Niệm Xứ
quán trên Tứ Niệm Xứ nó chưa trọn. Nó được oai nghi này, mà oai nghi khác nó
chưa được thì lúc bấy giờ con hãy tập cho nó trọn vẹn. Mà khi mà nó trọn hết
bốn oai nghi rồi thì chúng ta kết hợp nó vô thành một cái cỗ xe của nó, để cho
nó chạy đó. Thì cỗ xe Tứ Niệm Xứ đó, thì coi như là liên tục của nó thì con
thành công. Cho nên vì vậy mà bây giờ tập, quyết tâm tu Tứ Niệm Xứ thì phải
vậy.
Còn hiện
bây giờ đó, thì những cái thì giờ mà nó nghỉ xả đồ đó, để hồi mình tu tập Tứ
Niệm Xứ mình quán trên thân, thì nó không có niệm rồi. Nhưng mà khi mà xả nghỉ
thì nó có. Nó có thì mình muốn để cho nó được bình an, thì con dụng cái pháp
quán là tư duy hay Định Vô Lậu. Hay hoặc là các cái pháp khác như là “an tịnh thân hành” để
đẩy lui những cái mỏi mệt trong thân con thì đều được hết. Nhưng mà sau mà khi
kết hợp mà tu Tứ Niệm Xứ rồi, mà kết hợp liên tục rồi thì không có được pháp gì
xen vô hết, chỉ duy nhất có Tứ Niệm Xứ mà thôi. Như vậy là mấy con, người nào
mà thích cái pháp nào thì mấy con phải nỗ lực tập cái pháp đó.
Còn cái
pháp Xả nó cũng rất là tuyệt vời đó mấy con. Nó trở về mấy con sẽ thấy, khi nó
trở về nó quay lại. Nó xả nó xong rồi, nó bình an rồi nó quay trở lại nó, thì
nó thấy nó rất rõ ràng hơn hết. Nó rất rõ ràng, nó thấy cái thân nó rất rõ
ràng. Nó ở trên cái thân của nó mà mình không trụ vào cái chỗ hơi thở, không
trụ vào cái chỗ nào hết, để tự nhiên nó bình an, nó ở trên đó, thì nó thanh
thản, an lạc, vô sự. Cái tâm xả nó cũng vậy thôi. Con như Liễu Châu con tu thì
con cũng thấy cái điều đó. Có phải không?
Khi nó
trở về thanh thản rồi, con thấy nó ở đâu? Nó phải ở trên thân con, chứ nó không
cách nào khác. Mà chúng ta không phải quán thân như là cái pháp Tứ Niệm Xứ.
Nhưng mà nó cũng tự nó, nó quán, tự nó ở trên đó nó thấy. Bởi vì nó ở đâu thì
nó thấy đó. Tâm của chúng ta nó ở đâu thì nó thấy đó, cho nên nó nhẹ nhàng lắm.
Mà hễ có mặt người nào mà xuất hiện ra thì nó đuổi, mà không có thì nó ngồi nó
chơi. Nó ngồi nó chơi, nó chơi với nó. Nghĩa là nó nhìn nó, nó chơi thôi, chứ
nó không có chơi với ai hết.
Đó là
cách nó chơi với nó, tức là nó sống độc cư với nó. Mà nó an trú, nó thích thú
một mình nó, không muốn nói chuyện với ai hết. Cái người mà tu Tâm Xả không
thích nói chuyện, nó không thích nói chuyện. Mà khi mà có người nào mà nói
chuyện với nó rồi đó, thì nó lôi đi. Rồi khi mà trở về thì nó hơi nhọc nhằn một
vài bữa một chút xíu, rồi nó cũng trở về với cái Tâm Xả của nó, chứ nó cũng
không khó khăn lắm. Bởi vì nó xả Vô Lượng Tâm mà, cho nên nó có gặp khó khăn
thì nó cũng cố gắng nó xả ra hết.
(12:34) Trưởng
lão: Ở đây còn Huệ Ân. Theo con, Huệ Ân thì con giữ tâm thanh
thản, an lạc, vô sự của mình thôi. Lúc nào mình cũng nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”.
Rồi con tập dần bảo cái hơi thở, tịnh chỉ ngưng đi. Rồi bắt đầu con giữ thanh
thản để từ từ coi thử cái hơi thở con nó ngưng được mức nào hay mức nấy thôi.
Còn lúc nào con cũng nhớ rằng con xả thôi. Coi như là con tu xả thôi, chứ còn
con không có quán ở trên-thân-quán-thân đâu, mà con tu xả. Có chướng ngại thì
như cái thân con đau nhức chỗ nào thì con dùng pháp con xả cái chướng ngại đó.
Còn cái
tâm con nó có cái niệm gì, thì con dùng cái pháp con xả thôi, rồi trở về với
thanh thản, an lạc, vô sự. Con chỉ có cái pháp đó duy nhất vậy thôi, không có
gì hết. Với con tập thêm để tịnh chỉ hơi thở, để lúc mà nó ra đi thì con chủ
động được cái hơi thở con bảo thêm thắt.
Sư cô Huệ
Ân: Dạ tập đó hết, còn tập khác nữa Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét