345- XẢ TÂM VÔ LƯỢNG VÀ TỨ NIỆM XỨ
(21:04) Cho nên chúng ta cố gắng nỗ lực mà thực
hiện được Tứ Niệm Xứ, thì nó nhanh lắm mấy con, nó không khó. Còn nếu mà chúng
ta quán sai, chúng ta cứ quán lúc vầy lúc khác đó, thì chúng ta nên dẹp. Tu
ngay cái pháp xả đi, Xả tâm Vô lượng.
Mà xả tâm
vô lượng thì như Mật Hạnh. Nó chẳng biết cái gì hết, nhưng mà nó điều kiện nó
chỉ biết xả. Mà nó cũng không viết bài vở hay nữa. Nó chỉ biết rằng khi ngồi
lại thì tất cả mọi cái tâm niệm mà khởi lên trong tâm nó. Nhớ chuyện đi chơi
chỗ này chỗ kia, chỗ nọ… Tiếp duyên người này kia thì nó chỉ biết: “Đây là dục, đây là ác pháp, đây là khổ
đau, đây là đem đến những cái sự đau khổ, không có chấp nhận. Ở đây là thanh thản,
an lạc, vô sự thôi”. Chỉ tác ý đuổi đi như vậy, rồi im lặng.
Thì lúc
bấy giờ nó cảm nhận thấy được thân của nó. Nó cảm nhận thấy được thân, tự nhiên
cảm nhận. Thấy cái sự rung động của thân, thấy cái hơi thở nhẹ nhàng mà không
trụ hơi thở, chỉ cảm nhận thôi. Mà một lúc thì có một niệm khác đến thì nó sẽ
đuổi. Nó cứ tập như vậy, chứ nó không tập khác hơn hết.
Thì Thầy
mong rằng mấy con nếu mà quán thân mà không được, thì mấy con trở về tâm xả. Xả
Vô Lượng Tâm trong Tứ Vô Lượng Tâm, thì lấy tâm xả mà xả.
(22:24) Còn người nào mà có Tâm Từ, Tâm Bi đó
thì khởi sự lòng từ bi. Thì nếu mà tu tâm từ thì phải tu sức tỉnh thức rồi.
Nghĩa là từng hành động, tu trong tất cả hành động của mình, làm một cái gì
khởi lên cái lòng thương yêu của mình, nên cố gắng tránh không làm đau khổ
chúng sanh. Mỗi mỗi đều là, như từ cái ăn, từ cái rửa bát, từng mọi cái đều là
tỉnh thức ở trên đó, gọi là tu Tâm Từ. Để tránh những cái sự đau khổ của chúng
sanh, khiến cho chúng ta vô tình không có tỉnh thức ở trên những hành động đó.
Mà khi tỉnh thức như vậy rồi, thì cái người đó trong khi ngồi im không làm gì
hết, thì người đó sẽ thấy được cái, cũng trở về thấy được cái thân nó tự nhiên
của nó, chứ không có gì khác. Mà thấy được cái thân thì tức là thấy hơi thở
rung động của thân thôi. Nó cũng trở về Tứ Niệm Xứ, chứ không có chạy đi đâu
khỏi hết.
Nó thành
tựu ở trên cái tâm không phóng dật. Mà không phóng dật thì nó phải ở trên thân
nó thôi, chứ không có chỗ nào. Tu Tâm Xả nó cũng trở về đó, mà tu Tâm Từ nó
cũng trở về đó. Bởi vì mình hành động, tất cả mọi hành động thì mình rất tập
rất tỉnh ở trên từng hành động đó.
Cho nên
sau khi mà ngồi lại không, vô sự không làm gì hết, ngồi chơi hoặc là ngồi kiết
già. Thì lúc bấy giờ cái tâm nó tỉnh táo ở trên thân nó, cũng như nó tỉnh ở
trên cái hành động của nó. Vậy thì nó tỉnh táo trên thân nó là nó phải qua cái
sự rung động của hơi thở. Vì nó không bám vào hơi thở, cho nên nó không lấy hơi
thở làm cái đối tượng để mà tập trung.
Cho nên
vì vậy, mà tu Tâm Từ nó đâu có đối tượng đó. Mà bây giờ nó nương vào cái hơi
thở, nên làm cái đối tượng nó để nhiếp tâm thì nó không đúng. Cho nên vì vậy mà
nó phải trụ ở trên thân nó, nó thấy sự rung động của thân nó, nó không chạy đi
đâu khỏi. Dù tu Tâm Từ, mấy con cũng thấy nó cũng trở về thân nó. Mà tu Tâm Xả,
nó cũng trở về thân nó mà thôi, không có gì khác hết.
Cho nên
trên cái thân nó, nó hoàn toàn là cái nơi Tứ Niệm Xứ. Mà cái nơi cuối cùng, mà
cái lớp thứ bảy của trong Bát Chánh Đạo đó là Chánh Niệm. Thì Chánh Niệm nó là
Tứ Niệm Xứ, cho nên mọi cái nó đều về Chánh Niệm của nó. Thì cái niệm thân của
nó chứ không gì hết, đó là cái niệm thân của nó. Hay hoặc là nói là cái niệm
Thân Hành Niệm. Lấy cái rung động của cái thân mà nó niệm, cho nên gọi là Thân
Hành Niệm.
Cho nên
cái pháp Thân Hành Niệm, mấy con thấy pháp Thân Hành Niệm nó kiên cố, nó như
căn cứ địa. Kiên cố như cỗ xe, nó căn cứ địa như vậy tức là nó luôn luôn, lúc
nào nó cũng biết như vậy đó, thì nó có đủ mười Như Lai lực. Tức là nó đủ bảy
năng lực của Giác Chi, và Tứ Thần Túc nó sẽ xuất hiện trên cái tâm không phóng
dật, cái tâm ở trên thân nó. Nó rõ ràng, cái pháp Phật nào nó cũng trở về một
cái vị trí để nó được giải thoát, nó không có đi sai cái chỗ tu tập của nó.
(25:11) Vì vậy mà chúng ta hiểu biết được và
chúng ta biết được rõ ràng như vậy, thì chúng ta làm sao mà tu tập sai được, có
phải không mấy con? Mấy con thấy chưa?
Do đó,
Thầy đi kinh hành để cho mấy con biết. Nếu mà cái điều kiện mấy con ngồi tu vì
cái hơi thở nó, cái Thân Hành Nội của nó là cái hơi thở, cho nên nó khó. Nhưng
mà mấy con thấy rằng khi mấy con đi, mấy con nhận ra được cái thân của mấy con
nghiêng qua, nghiêng lại, nghiêng tới, nghiêng lui và cái chân mấy con động.
Thì các con toàn diện, các con thấy cái thân của các con lúc nào nó cũng rung
động hết. Thì cái đi kinh hành trong một thời gian, trong năm ngày, ba ngày,
thì mấy con ngồi lại, mấy con tập ngồi lại.
Ngồi lại
mấy con cũng nhận được cái rung động của cái thân như vậy rồi, thì bắt đầu mấy
con nằm. Mấy con cũng thấy khi mà hơi thở mấy con nằm, mấy con thấy nó rõ ràng
là nó rung động về cái phần phía trên của mấy con rất là kỹ lưỡng, rất là rõ
ràng. Và đồng thời mấy con đứng lại, mấy con cũng cảm thấy được cái sự rung
động qua cái hơi thở của mấy con.
Vì chỉ
còn có cái đi kinh hành, đó là cái Thân Hành Ngoại nó thô, nó làm cho chúng ta
dễ nhận được cái cảm giác của cái thân nghiêng qua, nghiêng lại toàn thân. Nó
đi, nó nghiêng qua nghiêng lại, chứ không bao giờ mà nó đi thẳng vầy đâu. Mình
nhìn thấy thẳng, người ta đi thấy thẳng, chứ thật ra nó có cái độ nghiêng của
nó. Trong khi mà giở chân này bước lên thì cái chân kia nó chịu, thì nó phải
nghiêng qua cái phần mà nó chịu. Rồi bắt đầu đó cái chân này giở lên thì nó
phải nghiêng qua cái phần bên chân kia nó chịu. Do đó, nó cảm nhận được cái sự
nghiêng qua nghiêng lại của cái thân nó rõ ràng. Mấy con về tập lại, mấy con sẽ
thấy cái độ đó nó đúng, nó không có sai.
Thì hôm
nay Thầy nói như vậy để biết là sau hai tuần lễ, mấy con thấy mấy con tu đúng
chưa? À hay là còn sai? Nếu…
(26:49) Sư
Cô Huệ Ân: Thưa Thầy! Con mà cái đi kinh hành đó Thầy, nó
có liên kết ra sao với cái hơi thở không Thầy? Như cái hơi thở mà mình hít vô
thì cái chân bên phải đi, rồi thở ra chân trái lên, nó phải liên kết không
Thầy?
Trưởng
lão: Nó có liên kết con, nó có liên kết nhau. Bởi vì nó là
những cái rung động của thân con. Cho nên con quán thân thì con thấy cái hơi
thở, nó cũng có cái sự liên kết của nó ở trong cái bước đi của nó nữa. Nhưng mà
hồi nãy, Thầy đi như vậy để lấy cái hành động đi thôi. Chứ sự thật ra mình đang
thở, chứ không phải là không thở.
Đó cho
nên vì vậy mà khi mà nó yên lặng, nó quán được nó rồi, thì mình thấy cả hơi thở
, và cả cái bước đi của cái chân giở lên, bước đi nữa con; nó thấy luôn cả. Bởi
vì mình tu tập nó thanh tịnh mà. Cho nên lúc bấy giờ mình lắng nghe được cái
rung động của cái thân của mình trên cái hơi thở và cả luôn cái bước đi của
mình nữa, cái đó là đúng chứ không sai đâu con.
Mấy con
sẽ tập được rồi, thì mấy con bắt đầu mấy con ngồi, rồi mấy con nằm. Ngồi trên
ghế cũng được hoặc là ngồi xếp bằng cũng được. Tất cả tư thế nằm ngồi, mấy con
cũng nhiếp được, quán được ở trên thân mấy con hết. Và nếu mà quán được trên
thân mấy con thì không lâu. Coi như là khi mà cái buổi hôm nay mà Thầy thuyết
giảng cho mấy con nắm vững được trên thân quán thân rồi, bây giờ bỏ chỗ nào mấy
con tu cũng chứng.
Thầy nói
bây giờ mà nắm vững được mà trên thân quán thân rồi, mấy con không cần gặp Thầy
nữa. Mấy con sẽ tu, hoàn toàn mấy con trên thân quán thân. Mấy con sẽ hoàn
toàn, mấy con sẽ chứng được cái đạo lực. Mấy con sẽ làm chủ được sự sống chết
của mấy con, khỏi cần hỏi Thầy một cái gì nữa hết. Bởi vì, trên thân quán thân, mà quán
đúng thì nó nhiếp phục tham ưu. Mà nó hết được, nó hoàn toàn từ giờ này đến giờ
khác, nó không còn những cái chướng ngại trên thân của mấy con, thì mấy con sẽ thấy
rằng đó là giải thoát của mấy con chứ còn gì nữa?
Mà mấy
con quán thân trên thân nó nhiếp, tự nó nó nhiếp phục rồi. Nó không còn có khi
mà bắt đầu mấy con quán đúng là nó không còn có một cái niệm khởi vô. Nó không
còn có hôn trầm thùy miên, nó không còn có cái cảm thọ này, cảm thọ khác. Bởi
vì nó tu trong bốn oai nghi, nó đâu có tu một oai nghi đâu mà nó bị cảm thọ.
(28:47) Thí dụ như bây giờ các con tu nè, các
con tu năm phút các con đi, cái năm phút con ngồi, cái năm phút con nằm, con
đâu có nằm lâu nó đâu có bị ngủ, phải không? Con cứ tu năm phút thôi, năm phút
này đi nè, rồi tới năm phút thì con đứng lại. Rồi năm phút con ngồi, rồi năm
phút con nằm, rồi kế đó thì con bắt đầu đi. Thì như vậy mấy con thấy, nó còn
cái chỗ nào mỏi mệt mấy con, đau nhức mấy con đâu?
Mà khi mà
nhiếp phục được thì nó an trú mấy con. Nó an trú, nó có cái trạng hỷ lạc của nó
chứ. Nó có cái dạng hỷ lạc của nó hẳn hòi chứ đâu phải là… Đi nó lại thích, nó
thấy nó an ổn vô cùng, tâm nó rỗng rang mà nó yên ổn, nó hoàn toàn nó chỉ ở
trên cái thân nó, nó quan sát rất rõ ràng mà tỉnh táo vô cùng lận. Nó không có
một chút xíu hôn trầm, thùy miên nào mà lại nó tinh tấn nữa. Bởi vì cái Tinh
Tấn Giác Chi nó hiện ra, nó rất rõ ràng. Khi nào mà nó có Hỷ Giác Chi thì nó có
Tinh Tấn Giác Chi. Rồi nó cái Niệm Giác Chi nó, Định Giác Chi nó, đều là hiện
lên bảy cái liên tục nhưng mà nó còn yếu thôi. Nó hiện ra, nó có đủ bảy cái chứ
không phải không. Bởi vì nó là Tứ Niệm Xứ là thực phẩm của Thất Giác Chi mà,
các con nghe nó rõ ràng lắm.
Bởi vậy mình
tu nó đó, tức là mình ăn cái Tứ Niệm Xứ, thì cái bảy Giác Chi nó có. Bởi vì
thực phẩm của nó mà, cho nên nó phải hiện ra mà. Cho nên các con tu đúng, quán
đúng ở trên thân, quán đúng rồi thì Thất Giác Chi nó hiện. Bởi vì quán đúng
trên thân quán thân, tức là đúng Tứ Niệm Xứ rồi. Mà Tứ Niệm Xứ là thực phẩm của
Thất Giác Chi. Cho nên khi mình ăn đúng món ăn đó rồi thì Thất Giác Chi nó hiện
ra. Mà nó hiện ra nó mười hai tiếng hoặc là hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thì cái
Giác Chi nó đủ cái lực hết rồi, cái năng lực nó đủ.
(30:29) Còn bây giờ, mình mới tu trong vòng năm
phút hay là mười phút, thì cái Giác Chi nó cũng hiện ra rồi. Nhưng mà cái năng
lực nó đủ trọn vẹn thì nó chưa, nhưng mà nó hiện ra. Nó có hiện ra, bởi khi các
con tu đúng. Còn tu sai thì nó không có. Tu sai thì nó trật, còn tu đúng thì nó
hiện ra rồi. Mà nó hiện ra thì mấy con thấy nó, cái Tinh Tấn Giác Chi, nó thấy
thích thú tu lắm. Nó không có bao giờ nó còn lười biếng nữa, tự nó nó thích, nó
thích tu như vậy.
Cứ năm
phút thì nó đi, năm phút thì nó ngồi, rồi năm phút thì nó nằm, năm phút thì nó
đứng. Nó cứ thay phiên bốn cái oai nghi nó tu. Nó tu suốt đêm nó vậy mà tâm nó
không phóng dật thì nó thành tựu chứ gì. Nó đâu có mỏi mệt chút nào đâu. Nó
nhiếp phục được những cái niệm khác. Tất cả những cái niệm khác nó đều nhiếp
phục hết, thì đương nhiên là…
Bây giờ
Thầy nói, bây giờ về mấy con tu riết, chừng tới ngày mai là chứng đạo hết nữa,
chứ đừng nói. Không! Thật mà, mấy con nghe coi phải đúng không? Nhưng mà nhiếp
đúng, chứ còn mấy con nhiếp sai nó chưa chắc à. Bảy năm nó chưa được cái gì nữa
đâu.
Tại vì
mấy con, tại sao bây giờ Thầy bảo mấy con tập trên thân quán thân? Tập quán
thân thôi. Chứ ai bảo mấy con tu tập mà giờ mà gọi là dẹp tất cả những cái, đạt
cho được hết những cái vọng tưởng của mấy con, đừng! Không phải, bây giờ mấy
con tập thôi. Tập nghĩa là bây giờ mấy con tập đi, mấy con quán được trên thân.
Rồi tập ngồi quán được trên thân. Tập từng phần, rồi sao đó mình ráp lại, mình
ráp lại. Thì khi mà ráp lại bốn oai nghi này, ráp lại được rồi thì mấy con sẽ
kéo dài được. Thì chừng này mới thật tu Tứ Niệm Xứ.
Còn bây
giờ đang tập quán, chứ chưa có nhiếp phục tham ưu đâu, cho nên cái sức của mấy
con tập quán thôi. Cho nên vì vậy mà đang tập quán, mà bảo rằng. Bây giờ mà tôi
mới có tập đi à chưa có được, chưa có ngồi được nữa, mà bây giờ nó gọi là suốt
đêm nay tôi chứng đạo thì chắc không có đâu.
Nhưng mà
Thầy muốn nói đó, đó là các con được trong bốn oai nghi rồi. Nghĩa là đi, đứng,
nằm, ngồi đều giữ được cái quán cái thân mà trên cái sự rung động của nó đúng
vậy rồi. Thì mấy con kết hợp là, nghe Thầy nói rồi, thì nội đêm nay thì mấy con
cũng thành tựu rồi, mấy con quán được. Còn giờ chưa chắc đã mấy con quán được.
Làm chưa quán được mà bây giờ một đêm làm sao làm Thánh hiền được? Cho nên chưa
hẳn.
(32:46) Vì vậy mà hôm nay đó mấy con tập quán,
quán coi được hay chưa? Mà quán được thì mới được. Còn người nào mà quán vô cái
có tưởng, quán vô có tưởng, thôi dẹp đi, tu xả giùm Thầy. Đặng có tưởng nó vô
đặng mình xả, chứ còn không khéo thì không được. Cho nên cái người nào mà đã tu
mà có nhiều tưởng rồi, thì Thầy thấy rằng quán ở trên thân coi chừng bị tưởng.
Quán thân, trên thân quán thân là bị tưởng. Bị vì tâm mình trụ vô nó yên lặng
là nó sanh tưởng ra. Mà nó sanh tưởng ra thì thay vì người ta quán thân, người
ta nó sanh ra bảy Giác Chi. Thì không sanh ra bảy Giác Chi, mà lại nó sanh ra
ba cái tưởng kỳ lạ nào là thế này, thế khác. Thì lúc bấy giờ chỉ còn có dừng
lại mà thôi, chứ không có gì hết. Thôi, xả thôi! Tác ý xả thôi, chứ không cách
gì.
Thì coi
như là toàn bộ ngồi chơi vậy để chờ cho nó có những cái chướng ngại, có những
niệm để mà mình tác ý mình xả thôi. Xả rồi lần lượt cái tâm nó quay vô, nó định
tĩnh ở trên cái thân của nó, nó quán ở trên thân. Tự nó quán, chứ còn mình
không có tập luyện ở trên đó được. Mình không có tự tập được mà để tự tâm nó
quay vô, nó quán cái thân nó có vậy thôi. Thì mới bảo đảm, chứ còn không khéo
thì mấy con sẽ tu không có tới nơi tới chốn.
Cho nên
nhớ kỹ, mấy con tu tập được trên thân quán thân thì nó rất dễ rồi. Mà nếu tu
không được, mà thấy nó bị chướng ngại thì mấy con nên tu tâm xả hơn. Đó thì nó
có hai cái đường đi, nó mở hai cái lối cho mấy con tu, thì người nào cũng có
thể tu được.
Thay vì
thì Thầy sẽ dạy cho mấy con cái lớp tu tập, là bắt đầu lên cái lớp Chánh Tu Duy
này thì Thầy không có thì giờ. Chứ còn nếu mà có thì giờ, sau này tổ chức lớp
thì lên cái lớp Chánh Tư Duy này, thì mấy con áp dụng vào cái lớp Chánh Kiến là
mấy con còn tiếp tục làm bài, chứ chưa phải hết đâu. Nghĩa là từng cái tâm niệm
của mấy con, mấy con bấy giờ mấy con ngồi tu Tứ, coi như là Tứ Niệm Xứ mấy con
ngồi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự, nhưng nó ở trên Tứ Chánh Cần rồi. Do đó
có một cái niệm đến, thì cái niệm đó thành một cái đề tài của mấy con, mấy con
lấy cái niệm đó ra.
(34:54) Như Quảng Kính, bây giờ nó có cái niệm
của nó lo lắng, do đó nó mới viết thành cái bài để xả cái sự lo lắng của nó ở
trong tâm. Thì như vậy, thì đó là cái tu tập của cái lớp Chánh Tư Duy trên
Chánh Tư Duy đó. Nghĩa là trên tư duy nó có từng cái niệm gì đó, thì mình lại
đem nó thành cái đề tài để mình sử dụng cái Chánh Kiến của mình, để xả cái tâm
của mình. Thì lần lượt từng lớp như vậy, nó có căn bản lắm. Nhưng mà Thầy không
đủ thì giờ mà để mà dạy mấy con những cái lớp này.
Cho nên,
Thầy cho mấy con nhảy vọt lên liền tức khắc sau cái lớp Chánh Kiến. Thì cho
nhảy vọt lên cái lớp thứ bảy tức là Chánh Niệm. Thì các con thấy các con gọi là
nhảy lớp đó. Mà nhảy lớp thì thể nào cũng phải học hụt chân. Thì có người học
được, nhưng mà có người lại học không được, chứ không phải người nào cũng học
được. Bởi vì nhảy lớp, nhảy mà nhảy quá nhiều lớp, chứ đâu phải một lớp.
Các con
thấy không? Từ cái lớp Chánh Kiến mà mấy con bỏ cái lớp Chánh Tư Duy chứ gì?
Rồi bỏ cái lớp Chánh Ngữ chứ gì? Rồi Chánh Nghiệp chứ gì? Rồi Chánh Mạng gì?
Rồi Chánh Tinh Tấn nó mới có Chánh Niệm. Mấy con thấy bỏ bốn năm lớp vậy, chứ
bộ ít sao. Nhảy lớp như vậy, nhảy quá cao rồi. Thì cái sức của mấy con đó thì
người nào mà đạt được, thì nó sẽ quán được trên thân nó, thì cái người đó ở lớp
Chánh Niệm. Mà Chánh Niệm thì nó có qua cái lớp Chánh Định có chút xíu à, thì
nó thành tựu rồi. Cho nên nó nhảy lớp cao để mình mau chứng mà. Cho nên vì vậy
mà cái sức của mình đòi hỏi phải có cái khả năng rất là lớn.
Như chẳng
hạn nào như Thầy ngày xưa, Thầy ngồi lại Thầy tu. Thầy chưa có tu thiền gì hết
mà Thầy nhiếp tâm ở trong cái pháp Tri Vọng đó, “Biết vọng liền buông”. Thầy
giữ tâm của mình ba mươi phút không niệm. Còn mấy con một phút mà có niệm thì
trời, mấy con nhảy lớp kiểu đó chắc là hỏng chân rồi. Còn Thầy nhảy lớp được là
tại vì cái sức nhiếp tâm của Thầy, nó đến cái mức độ như vậy mấy con biết
không? Cho nên vì vậy mà Thầy nhảy lên cái lớp mà Chánh Niệm nó dễ lắm. Bởi vì
ở trên thân mà Thầy quán đó thì nó đâu có niệm vô. Các con phải thấy cái sức
của Thầy đó nó có khác hơn mấy con.
Còn bây
giờ các con thấy một phút, bây giờ nhiều khi mấy con tu một phút thôi, nó cũng
còn có niệm vô nữa, thì thử hỏi làm sao mà mấy con nhảy lớp nổi? Cho nên vì vậy
mà mấy con phải ở trên cái lớp Chánh Tư Duy này mà để tu tập. Và đồng thời nó
còn có cái cửa mở, cái cửa mở ra để cho mấy con được tu, đó là cái tâm xả. Bởi
vì Xả Tâm Vô Lượng nó cũng là cái pháp độc nhất cho chúng ta bước vào chúng ta
tu nó mà chúng ta xả. Cho tới cuối cùng chúng ta cũng thành tựu chứ, chứ đâu
phải không.
(37:20) Cho nên vì vậy mà Thầy biết được con
đường của đạo Phật nó có hai cái, nó có tám cái pháp tu để mà độc nhất, để mà
nó đi vào trong cái đạo. Vì vậy mà cái pháp Tứ Niệm Xứ nó rất là tuyệt vời, rất
là tuyệt vời! Mà cái người đó phải có căn bản, thiếu căn bản thì không vô được.
Còn cái
người mà không căn bản thì chúng ta sẽ tu tâm xả. Thì tu tâm xả, thì Thầy đã
trang bị cho mấy con cái tri kiến của mấy con đủ cái Định Vô Lậu, nó đủ sức để
xả rồi. Mà nó không đủ sức, ít ra mấy con cũng sử dụng được cái pháp Như Lý Tác
Ý, có phải không? Mấy con sử dụng được pháp Như Lý Tác Ý mà. Tác ý đúng, chứ
đâu có tác ý sai được.
Bởi vì
tất cả các cái pháp mà nó hiện lên trên đầu của mấy con đều là hoàn toàn là ác
pháp, nó thuộc về tham, sân, si hết rồi. Những cái niệm nào mà khởi ra trong
tâm của mấy con đều là thuộc về tham, sân, si. Mà tham, sân, si thì mấy con cần
phải diệt nó, cần phải lìa nó, không có chấp nhận nó, không có làm theo nó nữa
thì các con sẽ xả nó, chứ không có gì hết.
Đó thì
hôm nay Thầy nói như vậy để biết cách thức mà chúng ta tu tập và đồng thời mấy
con sẽ đọc lại hai cái tập mà cô Út đã gửi cho mấy con. Thì những cái tập này
Thầy cố gắng trong những cái ngày mà mấy con nỗ lực mấy con tu Tứ Niệm Xứ. Thì
Thầy biết rằng mấy con sẽ tu có nhiều cái sai ở trong đó chứ không đúng. Cho
nên vì vậy mà rút tỉa qua từng cái… mọi cái tu sĩ mà Thầy biết được những cái
điều mà các con thưa hỏi Thầy.
Bởi vì
các con trong hai tuần nay thì mấy con có nhiều người hỏi Thầy cách thức tu
trên Tứ Niệm Xứ như thế này thế khác. Thì mấy con đã viết ở trong thư, mấy con
gửi Thầy. Thầy đã biết được những cái sai của mấy con, cho nên vì vậy mà hai
tập sách này nó ra đời. Nó ra đời để nó đáp ứng được cái sai của mấy con, để
biết mấy con tu cái nào đúng, cái nào sai. Để mấy con chuẩn bị cho mấy con thật
sự là đúng, không còn sai nữa.
(39:13) Và như vậy thì mấy con sẽ tu không có
sai. Do trong cái sự tu tập mấy con đọc lại kỹ và cuối tháng này sẽ gặp lại
Thầy. Thầy mong rằng cuối tháng này, ít ra cũng có người tu chứng. Không! Thầy
nói thật mà. Nếu mà mấy con tu thật đúng là mấy con sẽ chứng đạt được mà, “tâm
thanh thản, an lạc, vô sự” mấy con sẽ chứng mà.
Còn nếu
mấy con mà còn quán sai, thì tức là mấy con nghiên cứu kỹ hai tập sách này đi,
thì mấy con sẽ nỗ lực. Thì nó chứng, mấy con đâu có nghĩa là mấy con sẽ tàng
hình biến hóa này kia đâu. Mà mấy con chứng được cái chân lý. Mấy con thấy suốt
cái thời gian đó, mười hai tiếng đồng hồ, mấy con sẽ thấy mình sống trong thanh
thản, an lạc, vô sự. Đó là chứng của mấy con, chứng đạt chân lý chứ gì. Mà nếu
mà suốt trong mười hai tiếng đồng hồ mà mấy con thấy tâm mình luôn luôn nó quán
ở trên thân của mình. Nó luôn luôn nó ở trên, nó có đầy đủ những sự hỷ lạc của
nó trên đó mà. Cho nên mấy con đâu còn ham ngủ, đâu còn những cái vọng tưởng
đâu.
Thì Thầy
nghĩ rằng trong hai tuần tới mà gặp Thầy, thì ít ra mà người nào mà tích cực mà
tu đúng thì hai tuần. Tới hai tuần lận chứ đâu, hai cái bảy lận chứ đâu phải ít
sao. Mà đức Phật nói bảy ngày, mà lại tới hai cái bảy ngày thì nó phải nhiều
quá rồi. Thì ít ra mấy con cũng phải, trong cái số này nó cũng phải có một
người chứ. Có một người chứng, chứ không lẽ mà bây giờ mấy con cứ tu hoài vậy
rồi làm sao?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét