344- CÂU TÁC Ý QUÁN THÂN KHI ĐI KINH
HÀNH
(15:30) Cho nên cái khó khăn của Thầy là hướng
dẫn cho mấy con, mà mấy con không thấy được căn bản. Cho nên khi mà bảo “quán thân trên thân”, thì
tìm mọi cách quán như thế nào? Mà Thầy đã, đức Phật đã trang bị: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô,
cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”, hoặc là “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi đang đi
kinh hành, cảm giác toàn thân tôi biết tôi đang đi kinh hành”, có
phải không? Mình đang đi kinh hành mà, cho nên mình cảm nhận được sự rung động
của nó.
Thì Thầy
nói như thế này để chúng ta thấy rằng trong cái sự tu tập của chúng ta. Đây,
mấy con lưu ý: nói thì phải thực hành, mà nói mà không thực hành thì không thể
nào mà biết cách tu tập. Đây Thầy sẽ đi để cho mấy con thấy.
Bây giờ
thí dụ như để hai tay ra sau lưng như thế này cũng được, hay hoặc là chúng ta
để hai tay trước ngực chúng ta như thế này cũng được. Rồi chúng ta sẽ bước đi.
Thì dù chẳng hạn bây giờ chúng ta bước đi, cái bước đi chúng ta sẽ cảm nhận,
thấy được. Bây giờ “giở chân lên”, chúng ta đưa tới thì cái thân chúng ta, cái
này nó gồng, nó cứng để nó đứng nè.
Đó thì
bắt đầu bây giờ “giở chân
lên”, “đưa
chân tới”. Cái chân này nó đưa tới thì nó rung động mấy con. Mấy
con cảm nhận cái sự rung động của thân: “Đưa
lên”, “đưa tới”, “để xuống”. Đó! Cái thân của mấy con nó phải
nghiêng chứ, nghiêng, phải không? Thì do đó cái chân này mấy con giở lên. Cái
chân này nó gồng nè, nó gồng để nó giữ, nó trụ cái thân nó chứ.
Đó thì
bắt đầu mấy con giở cái chân lên, đưa chân tới. Đó, thì đó, nó có cái sự rung
động chứ gì? Đó đó phải không? Hễ cái chân này đứng lại thì cái thân này nó
phải ngả qua vậy phải không? Đó, nó ngả qua mà nó nghiêng tới phải không? Cái
chân này nó giở lên. Thì cái chân này giở lên thì nó có cái động này, mình cảm
nhận nó động tới trên vai lận, chứ nó đâu có ít đâu. Do đó giở lên để xuống.
Đó, cho nên mấy con thấy để xuống thì cái thân nó phải nghiêng tới. Đó cái rung
động tác của nó. Đó, bây giờ nó đứng qua đây thì nó nghiêng qua bên đây, phải
không? Thì đó mấy con thấy. Đó, mấy con thấy.. cái thân nó đưa qua đưa lại, đưa
qua đưa lại phải không?
Tu sĩ: Dạ.
(17:40) Trưởng
lão: Thì mấy con, như vậy là mấy con quán toàn thân mấy
con chứ, từ dưới chân lên trên đầu nó nghiêng qua nghiêng lại hết, chúng ta đâu
có, nó đâu có nghiêng một cái đâu, có phải không? Thì mấy con thấy nè. Đó mấy
con thấy chưa? Như vậy là chúng ta quán thân chứ gì? Còn bây giờ đi nhanh nè.
Đó mấy con thấy nó cứ, cái thân mình nó lắc qua. lắc lại. Có phải không? Đó là
cách thức để mà chúng ta quán thân trên thân.
Đó nếu mà
tập luôn lúc nào chúng ta cũng tập để mà chú ý được quán cái thân hành của
chúng ta như vậy, thì làm sao mà chúng ta tu tập không được?
Nó có cái
phương pháp, nhưng mà nó không bị trụ vào cái chỗ nào ở trên thân chúng ta, nó
không có cái điểm trụ mà nó chỉ lúc lắc qua lại. Nó giống như pháp Thân Hành
Niệm, nhưng nó không tác ý mấy con, nó không tác ý từng hành động. Cho nên từ
cái pháp Tứ Niệm Xứ này nó cũng vẫn đủ cho mấy con, đủ thần lực. Bởi vì, nó gần
như là Thân Hành Niệm rồi.
Có phải
không? Bây giờ mấy con ngồi đây, ngồi trên cái ghế như Thầy này. Đó bây giờ, “cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô” nè,
“cảm giác toàn thân tôi biết
tôi thở ra”. Thì mấy con thấy mấy con hít vô nè, mấy con thấy nó từ
ở dưới, mấy con thấy nó sự rung động của nó. Chứ không phải là cái hơi thở luồn
vô trong này.
Mà khi mà
ngồi mà thở như vậy để nhìn được cái thân quán từ trên đầu tới dưới chân nó đó,
thì nó thấy nó rất là tỉnh táo. Nó rất là tỉnh táo, chứ nó không có phải còn mờ
mịt một chút nào hết. Nhưng cái sức của chúng ta tu như thế nào? Phải nói chứ,
phải nói được cái thời gian của nó chứ. Bây giờ cái sức của mấy con tu mười
phút thì mấy con tu mười phút, đừng có tu hai mươi phút. Tu hai mươi phút, sau
khi mà mấy con tăng lên mà hai mươi phút, mấy con sẽ thấy nó bị có những cái
niệm khác liền tức khắc.
(19:45) Cái sức của mấy con thấy mấy con tu
quán thân của mình như vậy, để tập cho nó quay vào. Khi mấy con nói: “Quán trên thân quán thân, tâm phải quay
vô quán cái thân này”. Thì lúc bấy giờ con thấy như là ở trên cái
đầu mình nó cụp nó nhìn xuống đó, có phải không? Nó có cái dạng như là nó nhìn,
nó ngó vô. Nhưng mà mình nhìn ra ngoài, chứ mình không có ngó vô, bởi vì mình
dùng con mắt mà mình nhìn nó thì nó dễ. Nhưng mà nó sẽ ảnh hưởng đến thị giác
thần kinh của mình, nó làm cho mình bị mỏi con mắt. Còn mình cảm nhận, nó không
có mỏi mắt.
Cho nên
đức Phật không dạy chúng ta nhìn mà dạy chúng ta cảm nhận: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô,
cảm giác toàn thân tôi biết…”. Quá, đức Phật có kinh nghiệm rồi.
Chứ bây
giờ thí dụ như Thầy nhìn nè, Thầy ngó xuống, Thầy nhìn nè. Tức là ở trên từ mặt
Thầy nè, Thầy thấy xuống nè. Đó, như là cái ngọn đèn nó pha trên cái thân của
Thầy. Cái mắt của Thầy nhìn, nó giống như cái ngọn đèn nó pha. Cái biết của
Thầy trên mắt, nó sẽ thấy biết cái thân của nó như vậy. Nó ngồi im như thế này
thì nó nhìn xuống, thì nó nhìn từ trên đầu, nó không cần phải chạy tới chạy lui
gì hết. Nó cũng vẫn thấy từ ở trên này nó xuống dưới chân nó. Mà cái nhìn nó
sẽ, nếu mà chúng ta nháy mắt thì nó có một khoảng cách, nó làm cho chúng ta bị
đoạn dứt cái khoảng mà nhìn thân.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét