343- TỨ NIỆM XỨ QUÁN THÂN TRÊN THÂN
Cái lớp
Chánh Tư Duy hôm đó mấy con có nộp, có nộp cái… Thầy có gửi cho mấy con mỗi
người một cái bản khảo cứu. Nhưng mà ở đây có bốn mươi lăm người nộp, cho nên
vì vậy mà cái thống kê của cái lớp Chánh Tư Duy của bên chúng ta, thì do đó
Thầy gửi cho mấy con đọc cái bảng thống kê.
Đây con,
con gửi giùm một vài bảng cho Thầy với.
Có một số
người không có ghi cái bảng, ghi danh sách của bảng. Cho nên thành ra cái số
người đó vắng, không được thống kê ở trong cái bảng thống kê.
(00:45) Trong cái sự tu tập, khi mà Thầy dạy
các con đi qua, đi vào cái lớp Chánh Tư Duy đó. Đi vào học cái lớp Chánh Tư
Duy, nó có hai ngả để chúng ta xả tâm.
Cái ngả
thứ nhất đó là tu cái tâm xả. Nhưng ngồi chơi mà xả hết những cái niệm, những
cái chướng ngại gì đến trong thân tâm của chúng ta đều dùng cái pháp xả. Dùng
pháp xả thì chúng ta đã học cái lớp Chánh Kiến rồi. Mà đã học cái lớp Chánh
Kiến thì chúng ta biết cách, chúng ta xả. Một là chúng ta dùng pháp tác ý khi
chúng ta hiểu cái niệm đó. Mà cái chướng ngại đó thì chúng ta dùng pháp tác ý
mà chúng ta xả ngay liền. Còn không thì chúng ta phải tư duy, quán xét như
chúng ta ở trong lớp học Chánh Kiến, do chúng ta xả bằng cái tri kiến giải
thoát của chúng ta.
Còn cái
lớp mà học Tứ Niệm Xứ nó lại vượt bậc cao hơn, cho nên nó khó khăn hơn. Vì vậy
mà hầu hết là Thầy thấy sau một cái thời gian kiểm lại đó, thì Thầy thấy rằng
cái lớp mà Chánh Tư Duy mà đi vào cái lớp mà trên thân quán thân thì hầu như là
các con quán sai. Vì vậy mà không nhiếp phục được tham ưu ở trên Thân - Thọ -
Tâm - Pháp của chúng ta.
Cho nên
Thầy đã gửi cho mấy con cái căn bản để mà về tu tập Tứ Niệm Xứ, thì cô Út mới
vừa phát ra. Và đồng thời đường lối tu tập theo giáo pháp Nguyên Thủy, cái bảng
tóm lược lại cho biết. Chúng ta tu tập từ cái Tứ Niệm Xứ rồi đến Thân Hành
Niệm, và tất những cái gì ở trong cái bảng tóm lược này để giúp chúng ta thấu
rõ được cái cách thức tu tập mà không có sai lệch.
(02:33) Do nếu mà tu tập đúng thì cái sự tu tập
một thời gian ngắn thì chúng ta sẽ thành tựu. Còn chúng ta tu tập sai thì nay
có niệm, mai thì hỷ lạc, bữa kia thì có chướng ngại bằng cách này bằng cách
khác. Cho nên do chúng ta không giữ một mực đúng, thí dụ như quán thân, trên
thân quán thân thì mình quán như thế nào? Mà mình quán chưa được thân của mình.
Mà trong khi đi thì nó cũng phải quán được thân như vậy, mà trong khi đứng cũng
vậy, mà trong khi ngồi cũng vậy, mà trong khi nằm cũng vậy. Cũng phải giống y
cái quán đó. Chứ không phải là lúc mà chúng ta chuyển pháp luân từ đầu dưới
chân bằng cách chạy từng chút từng chút. Hoặc là có khi chúng ta lại quán cách
có một phần thân thôi, hoặc là chúng ta nương vào hơi thở, hoặc là chúng ta
nương vào cái nhịp tim, hoặc là cái cơ bụng của chúng ta. Thì tất cả những cái
điều đó là coi chừng chúng ta sẽ sai.
Bởi vì,
trong cái bài mà Thầy nhắc nhở đó như một cây đèn pha mà soi vào cái sự hiểu
biết của chúng ta. Cái biết của chúng ta nó nhìn vào cái thân, thì qua cái cảm
nhận hoặc là qua cái thấy của nó. Ví dụ như đầu tiên chúng ta dùng cái mắt của
chúng ta để thấy, thì chúng ta thật sự chúng ta thấy từ đầu chí chân một lượt.
Cho nên, coi như là chúng ta soi vào mà chúng ta thấy, thì giống như cây đèn
pha soi vào một vật.
Cho nên,
trong cái sự tu tập mà trên thân quán thân đó, nếu mà chúng ta soi được sáng
như vậy đó, thì không có một cái chướng ngại nào mà có thể tác động vào. Vì vậy
mà đức Phật nói “trên thân
quán thân để nhiếp phục tham ưu”. Tức là nó nhiếp phục tất cả mọi
chướng ngại ở trên đó hết, khi nó quán được thân.
Chứ không
phải quán thân mà theo kiểu Tứ Chánh Cần. Trên Tứ Chánh Cần đó thì chúng ta
quán thân, chúng ta thấy thân nó có chướng ngại chỗ này, hoặc là tâm nó có
những niệm kia. Thì do đó chúng ta mới dùng bốn cái loại định hoặc Định Niệm
Hơi Thở hoặc là Định Vô Lậu để quán xét xả từng niệm, hoặc là Định Hơi Thở để
đẩy lui chướng ngại ở trên thân nó khi nó bị cảm thọ. Đó là chúng ta tu Tứ Niệm
Xứ trên Tứ Chánh Cần chứ không phải là chúng ta tu Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ.
Còn ở đây
cái giai đoạn của chúng ta tu Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ. Cho nên trên thân
quán thân tức là Tứ Niệm Xứ tu trên Tứ Niệm Xứ. “Trên thân quán thân”, các con nghe “trên thân quán thân” tức
là chúng ta tu Tứ Niệm Xứ.
(4:55) Còn trên thân mà quán thân để thấy
những chướng ngại ở trên đó, rồi chúng ta mới dùng những cái phương pháp khác
để ngăn ác, diệt ác - sanh thiện, tăng trưởng thiện, đem lại cái sự bình an cho
nó đó là Tứ Chánh Cần. Phân biệt được rõ như vậy chúng ta biết lúc chúng ta tu
ở cái giai đoạn nào và ở cái giai đoạn nào. Cho nên vì vậy đó mà chúng ta hiểu
rõ mới tu mới có kết quả. Còn nếu mà không hiểu rõ thì tu nó sẽ sai, tu nó sẽ
sai.
Trong khi
tu ở lớp mà Tứ Chánh Cần trên Tứ Niệm Xứ là để khắc phục những phần thô của
tham, sân, si. Còn phần vi tế của tâm của chúng ta đó nó sẽ bị - cái phần thô
nó sẽ bị ly hết rồi, nó lìa hết rồi - thì cái phần mà vi tế của thân tâm chúng
ta đó thì lúc bây giờ ở trên Tứ Niệm Xứ mà chúng ta gạn lọc.
Vì vậy mà
cái giai đoạn này nhờ cái sự mà tỉnh thức của chúng ta trên thân của chúng ta
tức là quán thân trên thân. Thì nó sẽ nhiếp phục tất cả những cái vi tế, cái vi
tế chướng ngại ở trên thân. Cho nên, gọi là “nhiếp phục tham ưu”, nó tự nó nhiếp phục, chứ
chúng ta không còn dùng pháp nào khác hơn hết, chỉ có dùng quán thân trên thân
mà thôi. Quán cái thân trên cái thân của chúng ta mà thôi, thì chúng ta đã
nhiếp phục được nó.
Vậy thì
mấy con sẽ đọc lại cái tập căn bản nhất của Tứ Niệm Xứ thì chúng ta sẽ thấy. Ai
nhiếp được, tức là người nào mà quán được, trên thân quán được thân thì nên tu
Tứ Niệm Xứ. Còn người nào mà quán trên thân quán thân mà không được, tức là nay
thì quán như thế này, lát nữa thì quán như thế khác, thì như vậy thì chúng ta
không có quán được. Và không quán được thì chúng ta trở về tu Xả Tâm Vô Lượng.
Nghĩa là
chúng ta bây giờ không còn trở về với cái lớp mà, cái lớp Tứ Chánh Cần là ngăn
ác diệt ác nữa mà chúng ta ở trên Tâm Xả Vô Lượng. Bởi vì trải qua một thời
gian chúng ta tu rất nhiều về vấn đề ngăn ác diệt ác ở trên Tứ Chánh Cần. Nhưng
hiện giờ thì nó cũng còn nhiều cái phần thô hay hoặc là phần vi tế mà chúng ta
quán thân không được.
Quán thân
không được là chúng ta chuyển pháp luân ở trên thân chúng ta. Tức là chúng ta
từ quán, chúng ta thấy cái đầu nè; rồi cái cổ nè; rồi cái ngực nè; rồi cái bụng
nè; rồi cái chân; cái đùi nè; rồi cái ống chân nè; rồi cái bàn chân. Đi từng
phần rồi chạy lên chạy xuống vậy đó là chuyển pháp luân, cho nên nó sai, nó
không đúng.
(7:28) Còn nếu mà chúng ta nhìn mà thấy cái sự
rung động toàn thân. Các con đi kinh hành các con thấy cái sự rung động toàn
thân nó rất dễ, nó rất dễ. Mà không biết các con đi như thế nào? Có ai biết
cách thức đi mà để nhận ra được toàn thân của mình không? Nó rất dễ, nó không
có khó khăn. Bởi vì, coi như quán thân nó cũng không khó gì hết.
Bởi vì,
đức Phật đã trang bị chúng ta những cái đề mục để mà chúng ta quán thân. Như
trong cái phương pháp mà Định Niệm Hơi Thở thì đức Phật đã có dạy: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô,
cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Đó là một cái đề mục để
chúng ta nhận ra cho được cái thân chúng ta. Mà đức Phật muốn cho chúng ta tu
trên Tứ Niệm Xứ, thì trên Định Niệm Hơi Thở đã chuẩn bị cho chúng ta từ cái đề
mục thứ nhất cho đến cái đề mục thứ tư thì chúng ta thấy rất rõ.
Đề mục
thứ nhất: “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Mà Thầy đã dạy mấy
con tu căn bản một phút, nhiếp tâm và an trú một phút cho được. Thầy đâu có dạy
mấy con nhiều, một phút thôi. Nhưng mà nhiếp tâm và an trú tâm cho được một
phút rồi, thì chúng ta sẽ đi vào cảm giác toàn thân rất dễ. Mà Thầy thường
trong cái bài giảng Thầy nói như chúng ta đứng trên một cái lô cốt cao thì
chúng ta nhìn xuống toàn diện, thì chúng ta sẽ thấy nó rất rõ.
Cho nên,
không phải trụ trong hơi thở mà biết hơi thở. Như chúng ta ở trên cái hơi thở
mà nhìn cái thân của chúng ta, cho nên chúng ta không bị kẹt ở trong cái hơi
thở. Do đó nó rõ ràng, Đức Phật đã trang bị chúng ta trước khi tu Tứ Niệm Xứ,
thì ngài đã trang bị chúng ta trên Định Niệm Hơi Thở, có những cái phương pháp
để cách thức, để khi mà chúng ta trở về với Tứ Niệm Xứ thì chúng ta biết cách
mà quán thân trên thân rồi.
(09:15) Đạo Phật, thường thường những cái
phương pháp của Phật nó logic, nó như chân rít. Cái pháp này nó liên hệ với cái
pháp khác, nó liên hệ. Cho nên đức Phật nói nó là thực phẩm, pháp này là thực
phẩm cho pháp kia. Mình có, hàng ngày mình tu tập cái pháp này như mình sống
mình ăn thực phẩm đó, thì mình mới có được cái pháp kia. Nó logic đến vậy, nó
chân rít như vậy, cho nên nó rất cụ thể rõ ràng.
Cũng như
bây giờ chúng ta tu Định Niệm Hơi Thở, đâu có nghĩa là hơi thở mà đưa chúng ta
đi đến cứu cánh đâu. Nhưng mà hơi thở để chuẩn bị những cái đề mục đó đó. Những
cái đề mục đó để giúp cho chúng ta tu trên Tứ Niệm Xứ, tức là quán thân trên
thân. Đó là những cái đề mục đầu tiên.
Còn những
cái đề mục như là: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Hay hoặc là: “quán ly
tham…”, “quán
ly sân…”, điều đó là để giúp chúng ta ở trên Tứ Chánh Cần ngăn ác,
diệt ác - sanh thiện, tăng trưởng thiện, nó rõ ràng chứ.
Cho nên,
Định Niệm Hơi Thở là cái phương pháp để giúp chúng ta ở trên Tứ Chánh Cần mà tu
tập. Và cái phương pháp để giúp chúng ta ở trên Tứ Niệm Xứ mà quán trên thân
quán thân. Cho nên cái người nào mà tu, mà nghe lời Thầy tu kỹ, căn bản nhất
thì để khi mà chúng ta trở về với Tứ Niệm Xứ thì rất dễ. Vì chúng ta đã từng
nhiếp tâm và an trú tâm trong một phút, chỉ một phút thôi. Rồi chúng ta nghỉ
ba, bốn phút, năm, sáu phút, rồi chúng ta tu lại một phút, và cứ như vậy tu
phút nào mà chúng ta nhiếp vô thì chúng ta cũng phải giống y như vậy.
Chứ không
phải là lúc này thì phút mà thở hơi thở vầy, lúc khác thở hơi thở khác. Nghĩa
là hơi thở dài là dài, mà hơi thở ngắn là ngắn. Cho nên đức Phật nói: “Hít vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở
ra dài tôi biết tôi thở ra dài”. Nếu chúng ta thấy chúng ta nhiếp
được cái trong cái hơi thở dài và an trú trong hơi thở dài, thì lúc nào cũng là
hơi thở dài.
Còn nếu
mà chúng ta thấy chúng ta nhiếp tâm và an trú tâm trong hơi thở ngắn, thì chúng
ta nhiếp tâm và an trú tâm trong hơi thở ngắn. Đừng có lúc dài lúc ngắn, đừng
có lúc nhẹ lúc nặng. Mà lúc nào chúng ta cũng nhận thấy được cái hơi thở chúng
ta nhiếp được, thì như vậy là chúng ta đã chủ động được cái sự tu tập của mình.
Và khi bước qua Tứ Niệm Xứ thì chúng ta quán thân rất dễ dàng.
(11:31) Hôm nay Thầy sẽ đi kinh hành để cho mấy
con nhìn thấy cái sự mà quán thân trên thân một cách cụ thể rõ ràng nhất. Chứ
nếu không thì mấy con cũng chưa… Nó có những cái cách thức của nó để mà đi
kinh hành, để mà quán thân. Bởi vì, cái thân của chúng ta nó có cái sự rung
động đều đặn, nghiêng qua, nghiêng lại nghiêng tới để mà khi bước đi. Thì cái
bước đi của chúng ta, nếu mà chúng ta chậm khi chúng ta tu tập. Mới đầu thì
chúng ta đi nhanh, đi nhanh không có nghĩa là quá nhanh, để chúng ta cảm nhận
được toàn thân chúng ta đang rung động theo cái nhịp bước đi.
Rồi kế đó
chúng ta đi chậm dần, chậm dần. Để khi mà chúng ta đi chậm vậy, chúng ta mới
ngồi xuống, để cái cảm nhận mà cái thân của chúng ta nó liên tục từ cái chỗ đi
nó chuyển qua cái chỗ ngồi. Nó dễ dàng mà nó không bị mất, nó không bị mất cái
cách quán thân. Còn đi nhanh, đi nhanh rồi chúng ta phải đứng lại, rồi chúng ta
ngồi thì nó sẽ bị gián đoạn cái chỗ đứng. Nó làm cho chúng ta bị mất đi, mất đi
cái chỗ mà quán thân của chúng ta.
Cho nên
cái pháp quán thân có nghĩa là tâm không phóng dật chứ không gì hết. Mà các con
thường nghe trong kinh Phật nói: “Ta
thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật”. Nghĩa là tâm chúng ta
mà nó luôn luôn nó quán trên thân nó, thì tức là nó không có phóng ra ngoài, nó
không phóng dật.
Mà nó
quán thân nó một thời gian thì nó sẽ định tĩnh, nó bám chặt ở trên thân nó, nó
không có còn rời ra, cho nên nó định tĩnh. Nó định là nó bám chặt như có rễ nó
mọc ở trên đó rồi, cho nên mới định tĩnh. Mà nó định tĩnh thì nó nhu nhuyễn dễ
sử dụng, thì Bảy Năng Lực Giác Chi nó xuất hiện, cho nên nó nhu nhuyễn nó dễ sử
dụng. Muốn gì thì nó làm theo cái nấy, tức là nó đủ Tứ Thần Túc.
(13:16) Cho nên đức Phật mới dám xác định rằng
Tứ Niệm Xứ tu bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Nhưng mà chúng ta tu đúng thì nó sẽ
trong vòng bảy ngày hoặc là bảy tháng là cao, chứ đâu có hơn tới bảy năm lận.
Nhưng mà nói phòng ngừa xa chứ thật sự ra khi tâm chúng ta không phóng dật,
định tĩnh trên thân của chúng ta được thì lúc bấy giờ nó đủ thần lực rồi. Mà
khi chúng ta đủ thần lực rồi thì cần gì phải tu nữa mấy con. Chúng ta làm chủ
được sinh, già, bệnh, chết rồi, thì như vậy chúng ta xong, đâu có gì nữa đâu.
Tức là
tâm mà định tĩnh trên thân của nó, thì lúc nào thân tâm của chúng ta… Bởi vì
nó định tĩnh trên đó thì nó nhiếp phục tất cả những ưu phiền trên thân và tâm
của nó rồi. Do đó nó sẽ như thế nào? Nó sẽ thanh thản, an lạc, vô sự. Mà trạng
thái thanh thản - an lạc - vô sự nó là cái chân lý của đạo Phật. Như vậy là
chúng ta đã chứng đạt chân lý ở trên đó rồi. Nó cụ thể, nó rõ ràng, chứ đâu
phải là còn khó khăn đâu!
Còn bây
giờ chúng ta cứ tu, lát thì lúc vầy, lúc khác, lúc thì buồn ngủ, lúc không…
Làm sao mà chúng ta quán thân mà chúng ta còn buồn ngủ được? Trên thân quán
thân nó tỉnh táo như vậy, làm sao? Thôi, Thầy nói như thế này, một phút mà
chúng ta nhiếp tâm trong hơi thở mà nhiếp tâm và an trú được. Bây giờ Thầy buồn
ngủ nè, thì nhất định là Thầy sẽ nhiếp trong một phút. Nhiếp tâm và an trú tâm
trong một phút thì cái buồn ngủ sẽ mất liền tức khắc.
Cái
phương pháp nó như vậy mà chúng ta tu không có đạt được như vậy, cho nên vì vậy
gục tới gục lui. Chỉ còn ráng đi kinh hành mà nó còn ngủ tới ngủ lui, thì như
vậy mấy con thấy như thế nào? Như vậy là không có căn bản, thiếu căn bản trên
cái sự tu tập.
Mà thiếu
căn bản trên sự tu tập thì cái thời gian dài của mấy con dài, không biết chừng
nào mấy con mới đạt được, mới đạt được cái cứu cánh đó. Thật sự ra thì Thầy thấy,
trong cái sự tu tập mấy con có công. Nhưng mà cái tham mà tu cho nhiều, cho
nhiều giờ, mà quên là cái căn bản của chúng ta phải tu tập cái gì cho nó đạt
được cái chất lượng của căn bản đó. Và vì vậy mà cái tín, cái lòng tin của mấy
con, cái tín lực nó sẽ càng ngày nó tăng lên, bởi vậy kết quả. Còn mình tu mà
cứ dậm chân tại chỗ mãi, rồi sanh ra các cái loại tưởng nó làm cản trở đường đi
của chúng ta, làm chúng ta thối chuyển. Như bị cản trở hết rồi, không có còn
đạt được nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét