339- PHẬT PHÁP DẠY LÀM CHỦ ĐỜI SỐNG ĐỂ KHÔNG CÒN
KHỔ ĐAU
(01:00:19) Cho
nên vì vậy mà cái lớp của Thầy mà dạy hôm nay đó con biết không, vừa dạy cái tri
kiến của mình nó hiểu biết đó, để nó giữ gìn được cái trạng thái đó bằng cách
có cái tri kiến hiểu biết.
Như bây giờ hiểu nhân
quả, trong khi ngồi đây thanh thản, an lạc, vô sự nó mới có chừng được ba mươi
giây cái nó nhảy ra một niệm, cái Thầy đưa cái niệm này ra Thầy đưa cái tri kiến
Thầy để hiểu cái niệm này. Thầy biết khi mà Thầy hiểu nó là nhân quả ác thì cái
niệm này nó sẽ tan biến đi, nó tan biến đi sẽ có cái niệm tới khác nữa thì đem
cái tri kiến Thầy chuyển hóa nó nữa, Thầy thấy nó đúng quá nó đi luôn, cứ niệm
nào nó nhảy ra nó đúng. Mà nó ra hoài một cái thời gian một tháng, hai tháng,
ba tháng, sau đó nó không có ra nữa, bởi vì nó ra Thầy mới ngăn diệt nó hết, nó
không có làm sao nó ngự trị được nữa mà nó không sai Thầy được nữa.
Bây giờ Thầy ví dụ một
cái niệm mà nó sai mình để Thầy nói: bây giờ ngồi đây bắt đầu nó khởi sự đói bụng
nó muốn ăn, cái bắt đầu Thầy nói: "Rõ ràng đây là cái tham rồi,
mày muốn ăn là mày tham, giờ này đâu phải giờ mày ăn? Trưa ăn một bữa thôi chứ
giờ mày đòi ăn thì không được", mình nói vậy cái mình biết nó rõ là
cái tâm tham ăn nó còn tham chứ đâu phải hết, mình nói vậy cái nó không có sai
mình được, mình không có đi ăn. Mình không đi ăn thì nó không thành cái nghiệp,
nó không thành cái thói quen. Còn mình đi ăn rồi cái mai mốt sáng không ăn là
nó đói bụng đó, có phải không mấy con? Nó thành quen rồi không ăn không được.
Còn bây giờ mình thành quen rồi trưa nó ăn, sáng nó không đói, chiều không đói
mấy con, ăn ngày một bữa tự nhiên. Mọi chúng ở đây giờ nó quen rồi. Còn như mấy
con giờ ăn ba bữa mấy con sống, nó đói bụng chết, rồi bắt đầu bây giờ chiều
ráng nó đói bụng cũng không ăn, sáng trời đất ơi nó đói bụng muốn xỉu chứ chờ đến
trưa chắc chết. Phải không? Bây giờ mấy con tập thử coi, nó dằn vặt mấy con lắm
đó. Nhưng mà cái người tu đó mấy con nó quen rồi, bởi vì đó là cái nghiệp mà
con, mà do cái nghiệp mình huân nó, tại vì nó muốn ăn cái mình ăn. Còn cái người
mà ăn lặt vặt nữa con, muốn thấy cái trái, bánh, chuối nó ăn, cái gì lúc nào nó
cũng thấy nó muốn ăn không à, đó là nó nuôi cái dục của nó đó.
Cho nên người tu người
ta ăn điều độ lắm con, ngày ba bữa là ba bữa, mà hai bữa là hai bữa, một bữa là
một bữa. Thành ra tới cái giờ đó nó mới ăn. Thì do đó mình làm chủ cái ăn, cái
ngủ của mình. Mà làm chủ cái ăn cái ngủ không được thì làm chủ cái sống chết
không được, làm chủ cái bệnh đau không được.
Con làm chủ được cái
ăn cái ngủ bắt đầu con làm chủ được cái bệnh, con làm chủ được cái bệnh thì con
làm chủ được sự sống chết. Mình muốn chết khi nào thì chết, muốn sống khi nào
thì sống, đó là cái phương pháp của Phật là như vậy mấy con. Dạy chúng ta để
chúng ta làm chủ cái đời sống của chúng ta không còn để sự khổ đau nữa. Đó là
cái phương pháp trung đạo.
(01:02:57) Các
con thấy Phật pháp nó hay đến mức độ vậy đó. Mà mình không biết cách thì thôi
mình cũng chịu đầu hàng. Con thấy nếu mình tu sai thì không có ai làm chủ được
cái này hết, coi như là con người không làm sao mó được nó, nhưng mà sự thật
pháp Phật để lại chúng ta làm được mấy con, làm chủ được. Phải ráng nỗ lực tu
đi, một đời người mà chúng ta biết được Phật pháp nó lợi ích lắm đó mấy con.
Thầy nói như bây giờ
ai mà đem tiền chồng chất bằng cái nhà này mà đổi cái pháp mà làm chủ được bốn
sự đau khổ của Thầy Thầy không đổi đâu mấy con. Nghĩa là Thầy làm chủ được cái
tâm của Thầy là không giận hờn, không phiền não, không ham muốn; Thầy làm chủ
được cái thân Thầy già khỏe mạnh, quắc thước không lẫn lộn, không run rẩy, Thầy
làm chủ được thân này mà; Thầy làm chủ được bệnh: bệnh đau Thầy đuổi đi, Thầy
không có bị bệnh chi phối làm cho Thầy đau khổ; Thầy làm chủ hơi thở: Thầy chết
hồi nào Thầy chết, Thầy sống hồi nào Thầy sống. Bây giờ ai đem vàng bạc chất ngập
cái nhà này đổi Thầy không đổi đâu.
Mà cỡ đổi được chắc mấy
nhà vua họ đem đổi hết đó. Các con thấy không? Vua Chúa mấy người đấy giàu lắm,
cỡ giờ mà tiền mà chất cái nhà đem đổi đặng cho làm chủ mấy ông vua ông làm liền
đó, ông tham vọng lắm, ông muốn sống dai mấy con. Mấy con nghe Đường Minh Hoàng
đi tìm thuốc trường sanh, nhưng mà có tìm được đâu, Đường Minh Hoàng cũng chết
ngắc chết queo. Không có đổi được đâu.
Cho nên cái phương
pháp tu của Phật nó giúp cho mình thoát ra. Mấy con là phụ nữ mấy con khổ lắm,
phải ra cho khỏi cái cuộc sống của thế gian này, chứ mấy con không thấy là mấy
con khổ. Hở chút là mấy con khổ, sinh con đẻ cái mấy con cũng phải ôm ẵm mấy
con nuôi khổ lắm. Biết cái thân phận con người mà nhất là người phụ nữ khổ lắm
mấy con, người đàn ông thì có thể nó đỡ hơn một chút nhưng cũng khổ mấy con,
nhưng mà đỡ hơn người phụ nữ. Phụ nữ gánh vác nặng lắm. Cho nên nghe lời Thầy
đi con, rồi sau này có dịp Thầy mở cái lớp cho Phật tử ở thành phố học Thầy dạy
cho từ trẻ em cắp sách đi học cho đến những người lớn tuổi già, những người đi
làm công việc. Mỗi tuần lễ ngày chủ nhật nghỉ họ sẽ được đến cái lớp học đạo đức
đó, học đạo đức rồi bắt đầu họ sống bản thân họ an ổn, gia đình hạnh phúc, xã hội
không còn làm khổ đau cho nhau nữa. Đó là đem lại sự sống bình an, mấy con học
được như vậy là hạnh phúc rồi. Rồi người nào mà có duyên đi tới nữa để cho mình
làm chủ được sự sống chết mấy con, làm chủ được bệnh đau, làm chủ được sống chết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét