338- TRẠNG THÁI CỦA NIẾT BÀN
(55:46) Đạo Phật
nó thực tế vậy mới được gọi là chân lý đó mấy con. Cho nên đức Phật giảng cái
bài pháp đầu tiên cho năm anh em Kiều Trần Như đó, giảng Tứ Diệu Đế đó, nói bốn
cái chân lý của đời người mà. Các con thấy nó thật phải không? Thật, rất là thật.
Nó cụ thể rõ ràng. Nó khổ. Thì con người ai không khổ mấy con? Giận hờn cũng khổ,
đau bệnh cũng khổ, phải không? Già yếu cũng khổ, chết cũng khổ. Rõ ràng là con
nói con người khổ chứ có ai nói rằng tôi không khổ đâu? Có ai bao giờ mà gọi là
không bệnh, không đau, không chết, không giận hờn tức giận? Cho nên nói khổ là
cái chân lý thôi, nó không có còn cái gì khác nữa.
Rồi đức Phật lại nói đến
nguyên nhân khổ. Nguyên nhân khổ đức Phật nói đến lòng ham muốn của mọi con người,
bây giờ ai còn ham muốn thì còn khổ mà hết ham muốn thì hết khổ. Nó rõ quá mà.
Bây giờ ai cũng có ham muốn chứ có người nào không ham muốn đâu mấy con thấy
không? Ham muốn nhiều hay ham muốn ít thôi chứ người nào cũng ham muốn.
Rồi đức Phật nói cái
trạng thái hết khổ tức là Diệt Đế đó mấy con, chứ đâu phải đức Phật nói có cảnh
giới Cực Lạc, thiên đàng hay hoặc là Niết Bàn đâu đó nó hết khổ? Đức Phật đâu
có nói điều đó! Nói điều đó thì nó không thực tế rồi, nhưng đức Phật nói trạng
thái tâm mình nó hết khổ, Đức Phật nói: "Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự". Cái tâm mình nó thanh thản, nó an lạc, vô sự nó đâu có gì phiền
não, nó đâu có gì đau khổ, nó đâu có gì mệt nhọc trong đó, cho nên nó hết khổ.
Thì đúng rồi bây giờ các con cứ nghĩ, ngồi lại lắng nghe coi mình có thanh thản
không? Mà mình thanh thản mình thấy nó hết khổ mấy con. Có đúng không? Đó là sự
thật mà, nó chân lý mà, cái này là chân lý.
(57:19) Nhưng mà
mình sống được dưới cái trạng thái này bao lâu? Nó có một chút à, người nào kéo
dài lắm được một phút là hết sức. Có phải không? Bởi vì một lát nó có nhảy cái
niệm này, mình ngồi một hơi nó có mỏi chân, thì như vậy là nó đâu còn an lạc được?
Cho nên vì vậy mà nó mất cái đó đi, nó mất cái trạng thái thanh thản an lạc.
Cho nên vì vậy mà người ta sống làm sao người ta tu tập để trạng thái nó tự
nhiên mà nó thanh thản an lạc, gọi là chứng đạt chân lý hoặc là chứng đạo.
Chứ đâu phải chứng đạo
mà làm Phật ngồi cho người ta thờ cúng mình đâu? Trời ơi! Mấy con cứ nghĩ tưởng
chứng quả A La Hán là có phải thần thông bay lên trời phóng hào quang, có phải
không? Mấy con nghĩ là những người chứng quả A La Hán là như vậy chứ gì? Không
phải. Chứng quả A La Hán là cái tâm người ta nó bất động, ai nói gì nó thản
nhiên, cũng y như mấy con vậy, nhưng mà người ta không giận hờn, người ta không
ham muốn, người ta không phiền não, người ta không tức giận. Thân cơ thể người
ta có bệnh đau thì người ta đẩy lui, người ta hướng tâm thì nó sạch nó không có
đau bệnh nữa.
Chứng quả A La Hán là
chứng cái quả vô lậu, tức là không còn khổ đau, chứng cái quả không có khổ đau
nữa, chứ nó không phải thần thông pháp tắc gì hết. Các con thấy như vậy là hạnh
phúc rồi chứ gì? Đạo Phật mục đích là áp dụng vào đời sống của con người để cho
hết khổ đau, chứ không phải là đi theo đạo Phật để rồi sanh lên thiên đàng hay
hoặc vào Niết Bàn, không có điều đó đâu, đức Phật không có dạy cái kiểu đó, tại
người ta hiểu, rồi người ta dựng nó sai, nó trật mấy con.
Cho nên cái này nó thực
mà, mấy con thấy bây giờ mình ngồi mình lắng nghe thanh thản, an lạc, vô sự, một
phút một giây mình thấy có, chắc cái chỗ này là cái chỗ giải thoát của mình rồi.
Nhưng mà vì mình còn tham, sân, si, thấy một chút nó nghĩ cái này, một chút nó
nghĩ cái kia. Vì mình còn tham, sân, si mình ngồi một hơi nó mỏi, con thấy nó
đâu có sung mãn cái Tứ Niệm Xứ con được? Còn người ta ngồi suốt cả ngày mà
không mỏi mệt mấy con, tại vì cái thân người ta nó sung mãn. Mà ngồi suốt cả
ngày người ta không thấy đói, còn mấy con ngồi nó buồn ngủ gục tới gục lui, rồi
tới chừng đây nó đói, nó muốn đi ăn. Còn người ta ngồi nó không đói không khát
gì hết, tức là từ ngày này qua ngày khác người ta ở trong Tứ Niệm Xứ nó không
đói, gọi là sung mãn Tứ Niệm Xứ, mà sung mãn cái thân người ta, sung mãn cái
tâm người ta, nó an trú, nó an lạc lắm, đó là cái trạng thái Niết Bàn của người
ta đó.
Cái trạng thái của người
nào cũng có hết, mấy con có chừng tầm ba mươi giây, một phút, rồi kế đó thì mấy
con không được nữa. Còn người tu, bắt đầu quý Thầy tu đây người ta được hai
phút, ba phút, năm phút. Hồi nãy Thầy nói đó, tu từng phút đi lên mà, để cho
mình xả tâm, mình xả cái ý cái tâm mình nó an trú được, nó kéo dài cái trạng
thái đó ra một ngày, hai ngày, ba ngày. Mà đức Phật gọi là "Nhất Dạ
Hiền", chỉ cần cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự đó nó một đêm
thôi, tức là mười hai tiếng đồng hồ thôi thì mấy con chứng đạo rồi, tức là mấy
con sẽ sống được hoài hoài. Còn mười hai tiếng đồng hồ mà nó cứ lát niệm này
lát niệm kia suy nghĩ rồi lát buồn ngủ, lát mỏi, lát nhức thì cái chuyện này
thì còn lâu lắm, mấy con còn tu lâu. Các con hiểu chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét