337- TẦM QUAN TRỌNG CỦA Ý THỨC LỰC
(52:03) Bệnh đau
rồi thì con xem cô viết trong tâm thư đó, thì mình tác ý mình đẩy lui cái bệnh
nó đi, không có đau khổ nữa. Cô lớn tuổi rồi con. Thầy thấy tội nghiệp mấy cô lắm
còn không có bao lâu nữa, mà nếu mà không biết cách thức tu tập, mình giữ không
được, cái tâm của mình nó theo cái nghiệp tham, sân, si nó đi tái sanh luân hồi
đó mấy con. Bởi vì cuộc đời của mình nó chưa có dứt hết cái lòng tham, sân, si,
cho nên vì vậy khi mà mình bỏ cái thân thì cái nghiệp tham, sân, si nó đi tái
sanh, chứ không phải mình đi mà cái nghiệp (cái nghiệp tham, sân, si).
Nghe nói chữ nghiệp
thì mấy con biết đó là cái thói quen của mình, thí dụ như mình huân tập nhiều lần
nó thành cái thói quen, mà cái thói quen nó gọi là nghiệp. Cũng như bây giờ
mình ăn cái gì đó rồi nó quen cái đó rồi mình thấy nó thích, không có nó thì
mình thèm, cho nên là nó thành nghiệp. Cho nên cái nghiệp sân, cũng như bữa nay
con sân một chút, ngày mai ai chọc con sân chút nữa, ngày mốt sân … bây giờ
sân nhanh quá tại vì mình cứ huân hoài nó thành cái nghiệp sân.
Còn ngày mình ham một
chút, mình thích cái gì đó từng chút, từng chút, như bây giờ mình ăn cái gì đó
mình thích, nó huân thêm cái thèm ăn đó, cứ huân huân về. Cho nên con thấy mấy
người uống rượu đó, nghiền rượu đó, tức là cơ thể mình nó quen rồi, nó là cái
thói quen gọi là nghiệp, bỏ rượu cũng không được. Cho nên cái cuộc đời tu theo
đạo Phật là mình dứt cái nghiệp. Như bây giờ nó ham muốn cái đó mình ngăn chặn,
mình có cái phương pháp mình tác ý: "Cái đó là khổ đau đó, đừng có
ham nha, ham là chết đó", mình nhắc cái tâm mình vậy cái nó chặn
đứng lại liền mấy con, tức là nó ly.
Cũng như bây giờ có
cái gì đó mình buồn phiền, mình tức giận thì nói: "Giận là khổ đau
đó, mày đừng có giận nữa, mày giận nữa mày khổ đó", cái nó nghe
nói nó khổ cái nó sợ nó không giận, cứ mình nhắc nó vậy riết nó hết khổ con, mà
chính nó hết khổ thì nó lại giải thoát. Cho nên thường thường Thầy hay dạy: "Tâm
như cục đất đi, ly tham, sân, si hết đi, tham, sân, si khổ đau lắm", mình
chỉ nhắc nó vậy thôi mà sao nó lại không có giận hờn nữa, nó giảm lần xuống.
Cũng như hằng ngày
mình có cái thân mình đau nhức: "Thọ này vô thường, cái đau nhức
này đi đi đừng có ở đây nữa. Khổ lắm", mình nói vậy mà sao nó lại
đi mấy con. Con biết không? Thậm chí mình đâu có làm gì được trong khi cái đầu
đau, cái bụng đau mình đâu có làm gì được đâu, mà nói vậy thì nó hết đau chứ,
các con thấy cái ý thức lực nó hay lắm. Cho nên trong Kinh Pháp Cú đức Phật
nói: “Ý tạo tác, ý dẫn đầu, ý làm chủ”. Nó làm chủ mình nó dẫn
từ từ cái gì nó cũng đem lại bình an cho mình hết.
(54:37) Phật pháp
nó hay vậy mà tại sao người ta không dạy cho mình tu như vậy mà dạy cho mình đi
trật đường đi, thành ra mình không có biết mình cứ đến chùa mình cầu khẩn thôi.
Người ta thấy Phật pháp hay quá Thầy tu được rồi Thầy mừng quá, Thầy nói: "Trời
ơi hay quá vậy mà tại sao không có ai dạy cho người ta biết cách như thế
này". Chính bây giờ Thầy triển khai ra Thầy thấy mấy con khổ quá, cuộc
đời mấy con khổ quá. Nó không bệnh đau thôi, bệnh đau mấy con thấy khổ. Rồi cái
cuộc sống của mình hằng ngày nó chung đụng nó có nhiều cái sự phiền toái lắm mấy
con, mà nếu không có Phật pháp làm sao chúng ta thắng được cái phiền toái đó?
Đau khổ lắm.
Cho nên Thầy sẽ dạy
cho mấy con học đạo đức gọi là không làm khổ mình khổ người.
Các con nghe cái danh từ nó đơn giản mà dễ hiểu: *"Đạo đức không
làm khổ mình khổ người"*. Mà mình sống được đạo đức thì mình hạnh
phúc chứ có gì? Mà nó đơn giản chứ đâu có gì mà khó đâu? Mình học, mình hiểu
cho nên mình sống đạo đức chứ có gì? Mình thấy cái đạo đức dạy mình sống vậy nó
đúng, mà sống vậy thì nó không đúng, sống vậy nó làm khổ mình, khổ người. Nên
mình thấy: "À như vậy mình làm khổ mình khổ người thì không được",
do đó thì mình cố gắng mình sống không có làm khổ mình, khổ người thì mình sẽ
được giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét