336- THẦY MUỐN DẠY ĐẠO ĐỨC CHO CẢ TRẺ EM VÀ NGƯỜI
LỚN
(40:58) Phật tử:
Thưa Thầy con lần đầu tiên gặp Thầy cũng có nhân duyên gì ở trong cái đạo Phật
mà tu học này. Sự thật là con là cái người mà biết ít nhất, kinh sách một ngày
một tháng con cũng chả đọc được mấy câu. Nhưng mà những cái gì mà mấy cô, mấy
băng phát lại có gì hay thì con cũng hỏi lại. Thì con nghĩ như vầy, Thầy nói
nãy giờ thì con thấy là trong đạo Phật thì con thấy ví dụ như là để cái thùng
cúng dường, thì thực sự là con cũng không có trở ngại là những người nghèo khổ
không có chỗ mà nương tựa, thì chùa là chỗ tâm linh để cứu rỗi tinh thần khi
người ta gặp khó khăn. Nhưng mà nhiều khi chùa chiền người ta …(không nghe
rõ), cái đó là một cái cản trở, nhưng mà các Thầy với các chùa hình như không
thấy điều đó.
Trưởng lão:
Đúng rồi, Thầy cũng hiểu điều đó.
Phật tử:
Thì cái điều đó Thầy nói đúng còn điều thứ hai Thầy nói mà con cũng nhận định
được, thà rằng ở xã hội làm ác luôn. Lúc làm thì không có suy nghĩ nhưng mà khi
biết Phật pháp mà không tới nơi, chỉ biết một đoạn một chừng nào thôi, thì
chính cái đó làm hại mình thêm nữa, tại vì vừa làm vừa bị dằn vặt. Dằn vặt
không biết cái này đúng hay sai, mà nếu mà sai thì sai chỗ nào để biết rõ mà
tránh, mà hễ đúng thì đúng tới đâu, thì không có, thì cái điểm đó là rất là
khó. Nhưng mà con thấy rõ ràng là con rút kinh nghiệm, ví dụ con đi chùa hai
năm, con thấy cái lòng tin thì có những băng pháp dạy là mình đến mình lễ Phật,
lạy Phật cho nhiều lên thì những cái khuất mắc trong lòng mình một thời gian
sau nó sẽ giải tỏa bớt đi để mình lạy như là mình tôn vinh một đấng tối cao nào
đó thì tâm linh của mình cũng khá lên như vậy, mình lạy Phật nhiều thì tâm mình
nó mở ra. Đó là nguyên nhân thôi chứ con không hiểu được điều đó, nói là xác
minh thì mình không có đến mức độ mà con làm Thầy hay là sư cô tu tại gia để biết
cái điều đó thì không tới mức độ đó. Thì thấy như vậy nhưng mà khi mình đến nhà
chùa thì mình có lòng tin củng cố con người của mình lại. Thì đó nhưng mà con
thấy gì mà ngày nào cũng lên chùa, mỗi ngày lên chùa lạy, lạy, lạy xong rồi đi
về rồi đâu cũng vào đó, nhà cũng không lên nổi mà chỉ có một mình độc cư tới giờ
đi rồi tới giờ về, mặc việc ở nhà liên quan tới ai thì cũng không cần biết nữa,
mà liên quan để nói cho những người xung quanh hiểu cái điều đó là tốt hay là xấu
thì cũng không luôn. Thì con thấy mất thời gian ngày nào cũng như ngày đó, đi đều
đặn như một cái kim đồng hồ nhưng mà tác dụng của nó là cái gì thì không biết.
Con thấy cái đó là rất nhiều. Bây giờ rõ ràng các chùa mỗi buổi tối từ sáu giờ,
bảy giờ có đọc kinh mỗi ngày, nhưng mà những điều đó để làm cái gì thì con
không thấy. Con nghĩ cái việc thiếu sót cái nhìn thấp của xã hội, còn cái người
tu cao thì con không có biết đâu, con đâu có đi tới cái mức độ đó để con hiểu,
mà tu tại gia ở mức độ cao thì con cũng không có được đến mức độ đó nữa.
(44:20) Tại sao
mà giáo huấn đứa nhỏ không chịu giáo huấn mà để cho người lớn? Nghĩa là nó ở
trong cái xã hội này nó bị nhiễm quá nhiều, rồi lại đi tu mà cảm nhận được cái
sự sai trái đó để tu để sửa đổi con người mình rất là khó, cứ dằn vặt cái đúng
cái sai cứ kéo qua kéo lại hoài. Tại sao con thấy như ý định của Thầy là đào tạo
một số người để sau này ra giúp cho con người đỡ đau khổ, thì con nghĩ là một
hai vị nào đó mở một cái nào đó để giảng dạy cho người lớn thì tốt hơn là nên mở
dạy cho trẻ con là vì trẻ con nó đâu có bị dằn vặt. Giờ Thầy dạy cái đạo lý đó
đúng là nó hiểu đúng mà sai là nó hiểu sai chứ đâu phải như người lớn cứ giằng
qua giằng lại giữa cái xấu cái ác, nội cái giằng không mất hết thời gian rồi.
Khi cái tốt cái thiện mà đánh được cái ác thì con người cũng bầm dập rồi. Ví dụ
con thấy tại sao tôi mở khu vui chơi được, một cái tiệm Internet cho trẻ con được
mà tại sao đạo Phật không có một cái điểm nào để mà giúp đỡ, mà giúp đỡ đứa nhỏ
rất dễ hơn người lớn? Người lớn bị xã hội bôi đen rồi, xã hội bây giờ nửa đen nửa
trắng, hai phần đen một phần trắng thì bây giờ xóa, tắm rửa sạch sẽ cái đó thì
rất là khó.
Trưởng lão:
Đúng đó con nói cái đó rất là đúng rồi.
Phật tử:
Chỉ vậy mà con đi hoài không thấy đâu không thấy cái chùa nào có chút xíu khoảng
cách nào cho đứa trẻ, toàn người lớn lên tụng niệm lạy còn con đi theo cha mẹ
thì trốn mất. Không biết làm gì mà lạy lục hoài, không biết lạy lên xuống một
trăm lẻ tám lạy để làm chi? Nhưng mà những người làm như thế đó cũng không đủ
trình độ để về nói cho con mình hiểu tại sao mình làm vậy. Thì con chỉ có mỗi
cái của người thấp thôi, con nói với Thầy thì Thầy thấy thế nào? Thì sau này nếu
Thầy mở sáu hay mười điểm cho người lớn Thầy mở ra một điểm nào đó cho trẻ cuốn
hút chúng vào, không cần thuyết pháp gì nhiều. Trẻ con nó dễ dàng hơn, thì theo
con nghĩ không hiểu nổi mà trong khi đi hoài trong chùa không có điểm nào cho
nó, trong óc nó không có khái niệm về chùa.
Trưởng lão:
Đúng vậy con. Dạy cho người ta học đạo đức. Thật sự ra Thầy nghĩ như thế này
này con, bởi vì đạo Phật có cái đạo đức nhân bản - nhân quả, dạy con người có
cái nền đạo đức nó cụ thể lắm. Cho nên bây giờ mấy đứa trẻ nhỏ nó đến chùa nó
đi theo ông bà cha mẹ đến chùa, cha mẹ lạy đã nó đi nhìn ông Phật này, nhìn tượng
Phật kia, nó chơi vậy thôi nó về nó cũng không có khái niệm gì trong đầu nó về
Phật giáo hết. Sau đó nó ra đời nó đi học này kia nó nhiễm bạn bè nó cái nó về
thành ra đứa trẻ xấu.
(47:15) Phật tử:
Nhiễm rất là nhanh. Trong khi chùa chỉ cần một chút xíu thôi, ví dụ sư cô cho một
cái bánh cái hay cái gì hay thì đứa trẻ nó nhanh lắm, chỉ nói nó một câu ví dụ
như: "Thôi con đừng có chửi bậy con sẽ xuống địa ngục".
Vây địa ngục là sao? Từ đó đứa nhỏ nó không chửi bậy nữa. Thì rất là dễ, còn
người lớn con thấy khó lắm.
Trưởng lão:
Bởi người lớn nó nhiễm rồi con. Nhưng mà người ta dạy cho trẻ con, rồi bắt đầu
người ta sẽ dạy cho người lớn, mà dạy cho người lớn cách thức sống chứ không phải
dạy cách thức cúng bái tụng niệm. Cúng bái tụng niệm con về tật nào con cũng
còn tật nấy, nó không có hết.
Phật tử:
Mà con thấy người lớn đi chùa về rồi dạy cho con mà cũng dạy không được, tại vì
đi ngược trở lại, nó rất là khó vì đi từ dưới lên trên, con thấy vậy thôi.
Trưởng lão:
Cho nên cái lớp học của Thầy nó sẽ nhắm vào nó đào tạo thứ nhất là trẻ em, rồi
bắt đầu dần mới đến người lớn. Người lớn để dạy cho người ta sống để người ta xả
bớt những gì mà người ta đã huân vào trong thân tâm người ta nó quá khổ rồi.
Coi như là tự người ta để người ta cởi mở xả lần những đau khổ đó mà người ta
đã gánh chịu ở trên đôi vai này quá nhiều. Do đó bây giờ dạy cho người lớn để
cho họ sống được an ổn. Dạy trẻ con là mớm vào cho nó để hiểu biết cái đạo đức,
để từ nay về sau nó không sa ngã, nó không bị sai lệch, làm cho đứa trẻ lớn lên
nó trở thành người tốt, mà nó không bị ô nhiễm, thành ra nó một tờ giấy trắng
nó giữ trắng mãi, nó sạch sẽ ở trong những cái nền đạo đức của nó, nó không bị
ô nhiễm. Còn cái này mình không chuẩn bị cho trẻ con, mà mình chuẩn bị cho người
lớn. Mà người lớn đã nhiễm đen hết rồi mà cứ làm những chuyện nó không phải là
xóa cái màu đen đó, mà thêm những cái mà cứ tưởng tượng rằng mình sẽ được an ổn
nhưng mà sự thật bao giờ nó cũng đi vào cái chỗ tật nào tật nấy, nó không hết,
mà nhiều khi bỏ bê gia đình nữa.
Phật tử:
Đúng đến giờ con thấy là ở chùa có một điểm rất là khó, ví dụ như là sáu giờ là
giờ cơm gia đình, tự nhiên Phật tử lên chùa từ sáu giờ đến bảy giờ thì người ta
muốn đi, một trong hai người ta chọn thôi.
Trưởng lão:
Nếu mà mình hướng về Phật thì phải bỏ gia đình làm cho gia đình nó buồn tẻ,
trong khi cái giờ ăn cơm nhau tập trung cả gia đình nó vui vẻ, rồi bây giờ lên
đó mắc lo tụng kinh, niệm Phật rồi bây giờ gia đình ở nhà còn một hai người. "Mẹ
đi đâu?" - nói: "Đi chùa" - “Trời
đất ơi, gia đình có mấy người mà bây giờ đi hết một người, nhất là mẹ. Mẹ tụi
bây giờ về ba thấy ăn cơm mới ngon”, có phải không? Ăn làm sao mà ăn ngon
được? Con tụng niệm đã rồi lát về rồi bắt đầu ở trong nhà trẻ con này kia nó lộn
xộn vậy ông tức giận rồi bắt đầu ông ấy đổ dồn trên đầu con. Vậy là gia đình có
chuyện.
(50:01) Sự thật
ra đạo Phật không phải dạy vậy đâu con. … (Không nghe rõ) Thầy mong rằng cái ước
nguyện của Thầy Thầy sẽ đem cái nền đạo đức cho mỗi gia đình, cha mẹ dạy con,
con cái hiếu thảo. Tại vì con cái nó có đạo đức thì nó phải hiếu thảo. Nó biết.
Nó biết sống như vậy là đối xử cha mẹ mình không tốt, cha mẹ mình buồn khổ. Còn
mình làm cái này sai cái kia sai nó đọc trong này nó hiểu, dạy dỗ nó hiểu nó sẽ
không làm cái gì sai làm cha mẹ nó buồn khổ. Đó mình phải dạy nó chứ mình không
dạy nó đâu có biết đâu? Nó chỉ biết ham vui theo cái tuổi đời của nó thôi, nó
phát triển thì nó thích cái này thích cái kia mà mình không biết ngăn chặn nó
thì làm sao? Còn cha mẹ thì mắc lo làm để cho có tiền.
(Đã là 11h trưa, một số
cư sĩ, Phật tử cảm ơn và xin phép về sớm về nghỉ, có một số cư sĩ, Phật tử mới
vào)
Trưởng lão:
Bây giờ tới giờ rồi hả mấy con? Ờ bây giờ mười một giờ rồi mấy con. Thôi bây giờ
mấy con nghỉ đi, lát mấy con về. Thầy sẽ mở lớp rồi sau này mấy con sẽ học được
chứ không có gì đâu con.
Rồi mấy con xá Thầy mấy
con về đi.
Con với vô hả con? Mấy
con còn nhỏ ráng học mấy con, sau Thầy rồi sẽ dạy đạo đức cho.
Phật tử:
Con rất thích Thầy mở lớp học đào tạo chứ lớp trẻ chứ giờ nó hư dữ lắm.
Trưởng lão:
Thầy đang ước ao đó con, Thầy sẽ cố gắng bởi vì bây giờ phải xin phép đàng
hoàng, chứ mình dạy không có xin phép thì tập trung đông lại đó thì Nhà nước
người ta đến hỏi này kia khó khăn lắm. Thầy đang nói với một số Phật tử ở thành
phố họ sẽ xin một cái trung tâm an dưỡng, trong khu an dưỡng thì nó có khu học
tập, cho nên mình có giấy phép đàng hoàng khu học tập mình được hướng dẫn đạo đức,
những bài vở đạo đức thì được Nhà nước người ta cho phép. Như hai bộ sách Đạo
Đức Làm Người Thầy được đưa ra Hà Nội Thầy xin phép, chắc chắn là
tháng giêng thì chắc chắn là sẽ được cấp phép. Thầy mong muốn là Thầy đem đạo đức
cho mọi người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét