325- ĐẠO PHẬT LÀM CHỦ SANH, GIÀ, BỆNH, CHẾT
(04:43) Các con
thấy pháp Phật nó thực tế, nó cụ thể, nó làm cho người ta ở trong cái sự hiểu
biết bình thường mà nó được giải thoát mấy con. Còn bây giờ ví dụ như cái thân
con bệnh, nhức cái đầu, thì nếu mà mình chưa có thì mình an trú trong cái hơi
thở hoặc là trong cánh tay đưa ra đưa vô. Mình trú tức là mình nhiếp cái cánh tay
đưa ra đưa vô như thế này, mình không lưu ý cái đau, mặc dù cái đau nó đang có
đau nhưng mình vẫn lưu ý cánh tay đưa ra vô, thì nó chia con hết phân nửa cái
đau rồi. Bởi vì con trụ ở trong cánh tay đưa ra đưa vô, cái tâm con nó cột
trong cánh tay, thì nó vừa biết đau mà nó vừa biết cánh tay đưa ra đưa vô thì
con đã giảm bớt phân nửa cái đau. Thay vì nhức đầu con chịu không nổi nhưng mà
khi con trú trong cái cánh tay con đưa ra vô thì con giảm bớt phân nửa. Rồi bắt
đầu con tác ý: "Thọ là vô thường, cái đầu đau này không có được ở
đây, đi rời khỏi thân ta", thì con chỉ nói vậy thôi rồi con đưa ra đưa
vô. Một lúc sau cái tâm con nó an trú ở trong cánh tay, nó lại quên đi cái đau.
Nó quên đi cái đau là cái đau đã hết rồi con, con hiểu không? Đó là cách thức nó
làm chủ cái bệnh trong khi mình đâu có cần uống thuốc gì đâu? Mình đâu có tốn
tiền, mình đâu có đi bệnh viện, bác sĩ gì đâu? Cuối cùng bệnh gì trị cũng hết
con.
(05:57) Bởi vì Phật
pháp nói như thế này: "Trên thân quán thân để khắc phục tham
ưu". Trên cái thân mình quán cái thân mình thấy nó ưu phiền,
tức là nó có đau bệnh rồi, thì mình sẽ khắc phục cái bệnh đau đó nó sẽ hết bệnh.
Cho nên đạo Phật làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Sanh: làm chủ cái đời sống của
mình, ai chửi mắng, ai làm gì mình không giận, không buồn phiền. Làm chủ già:
già quắc thước như Thầy bảy mươi chín tuổi gần một năm nữa là tám mươi tuổi rồi,
nhưng mà Thầy thấy Thầy vẫn khỏe mạnh đi đứng vững vàng, trèo núi được, đi lên
dốc mà không mệt, những người tuổi trẻ mà đi dốc còn mệt mà Thầy không mệt thì
tức là Thầy biết cơ thể mình quắc thước, nó khỏe mạnh mặc dù tuổi rất lớn, đó
là mình làm chủ được cái già. Rồi làm chủ cái bệnh: như hồi nãy Thầy nói cách
thức đẩy lui bệnh. Rồi làm chủ cái chết: tịnh chỉ được hơi thở, chứ ai mà dễ gì
làm được điều này? Bốn cái chỗ đau khổ của kiếp người mình làm chủ, thì mình tu
hành theo đạo Phật đạt được như vậy là mình mừng rồi chứ? Mình đòi hỏi làm Phật
làm chi, làm Thánh làm chi cho nó cực? Cho nên khi con người mình tu vậy là
mình thấy hạnh phúc rồi chứ?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét