324- TU TẬP CẦN KẾT HỢP ĐỊNH VÔ LẬU VÀ ĐỊNH CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC
(00:00) Trưởng
lão: Định Vô Lậu nó không có dạng mà người ta cứ nghĩ rằng mình cứ
nghe nói thân vô thường hoặc là nói nhân quả là mình chỉ tư duy cái cấp độ hiểu
nào đó thôi, chứ mình không đi sâu vào. Nhiều khi mình tư duy bán tin bán nghi
nên mới không có đúng. Do như vậy nó phải triển khai cái Định Vô Lậu để cho
mình phải được hiểu biết và thấm nhuần và biết cách thức áp dụng nó vào trong
cuộc sống hằng ngày của mình nó mới có đem lại lợi ích, chứ không phải học
suông hay làm bài suông mà còn phải biết cách áp dụng.
Nó đi kèm theo một cái
Định Chánh Niệm Tỉnh Giác nó làm cho tâm chúng ta định tĩnh. Thường thường tâm
chúng ta hay mất bình tĩnh lắm, cho nên sự tu học này nó giúp chúng ta phải có
sức định tĩnh. Sự bình tĩnh trước các ác pháp nó tác động, mà lúc bấy giờ mình
bình tĩnh thì cái tâm mình, cái tri kiến của mình mới dễ sử dụng, nó mới phá vỡ
đi những cái ác pháp nó làm cho tâm mình phiền não đau khổ.
Bởi vì cái tri kiến của
mình là cái sự quán Định Vô Lậu nó làm cho mình hiểu biết và mình hiểu biết thì
mình phá vỡ đi những cái tác động của cái ác pháp đó, cho nên trong khi đó mình
phải song song với cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác nó làm cho tâm định tĩnh. Khi
tâm định tĩnh khi người ta chửi mình mà mình định tĩnh thì mình không có giận,
còn mình không định tĩnh thì mình sẽ bị giận hờn, phiền não, đau khổ.
Do đó cái sự định tĩnh
phải tập bằng từng phút, từng giây chứ không phải vào cái ngồi nhiếp tâm cái nó
có vọng tưởng hay không vọng tưởng, thì việc đó đối với đạo Phật không quan trọng
bằng tập tỉnh thức từng phút từng giây. Rồi dần đi lên cho đến khi đúng ba mươi
phút để được sức an trú, mà trong khi đó thì không được quyền ức chế, tại vì mỗi
khi mình ngồi mình an trú ở trong hơi thở hoặc là tỉnh thức ở trên bước đi của
mình nhưng nó sẽ có những niệm khởi lên.
Những niệm khởi lên
không có nghĩa là dừng lại mà có thể nói rằng đưa nó thành cái đề tài của Vô Lậu,
dùng cái tri kiến học hiểu đó mình quán xét, mình xả cái niệm đó bằng cái tri
kiến chứ không phải bằng cái ức chế của mình hoặc là mình biết nó mình dừng lại
không có theo nó thôi thì nó bị ức chế đi. Còn trái lại mình phải đưa nó vào một
cái tư duy suy nghĩ của mình để mình thấu được cái niệm đó là ác pháp, nó ở
trong cái chỗ nào? Để từ đó khi mình thấu hiểu nó rồi mình không chấp nhận nó
thì nó được xả ra, nó xả gọi là ly dục ly ác pháp. Do đó cái tâm mình nó mới định
tĩnh nữa và tiếp tục cứ như vậy thì cái tâm nó định tĩnh thì nó nhu nhuyến nó dễ
sử dụng. Mà khi nó nhu nhuyến dễ sử dụng thì nó có ở trong tâm mà nó thanh tịnh,
nó không còn tham, sân, si. Mà nó không còn tham, sân, si thì nó có bảy cái
năng lực xuất hiện, tức là bảy năng lực Giác Chi xuất hiện.
(03:01) Nhưng bảy
năng lực Giác Chi xuất hiện đó là Tứ Thần Túc - bốn cái Thần lực mà cái người
tu người ta được những Thần Túc đó để rồi mà người ta mới làm chủ được sự sống
chết và người ta chấm dứt được sự tái sinh luân hồi. Làm chủ được sự sống chết
là bây giờ thí dụ con đang thở, con muốn chết thì con sẽ điều khiển nó bằng cái
Thần Túc, con bảo: “Hơi thở tịnh chỉ, nhập Tứ Thiền”, thì lúc bây
giờ cái hơi thở của con nó lần lượt nó dừng lại một cách rất tự nhiên. Và đồng
thời chúng ta hoàn toàn không thở, nhưng mà trong thân tâm của chúng ta rất là
an ổn, nó không phải đau nhức, nó không phải mệt nhọc, nó không phải tức nhói,
do đó chúng ta làm chủ hoàn toàn được cái sự chết của chúng ta. Còn bây giờ
mình muốn sống lại thì mình chỉ cần tác ý một cái là nó sẽ sống lại: "Hơi
thở phải thở lại, thở bình thường" thì bắt đầu cái lệnh của mình
như vậy thì cái hơi thở bắt đầu thở trở lại.
Con thấy pháp Phật nó
có cái sức điều khiển mà, cho nên cái sức điều khiển đó nó làm cho mình làm chủ
được, nó đem lại cái sự hạnh phúc cho mình, mình được sống an ổn. Thí dụ như
người ta chửi mình thì mình thấy đây là nhân quả, đời trước mình đã gieo một
cái nhân nào đó thì đời nay mình phải trả cái quả chứ sao? Chắc chắn là người
ta chửi mình, mình bị chửi là mình đang trả quả. Còn cái người chửi đó họ đang
gieo nhân ác, mà cái người đang gieo nhân ác mình phải thương họ, tội họ, họ
không hiểu họ mới chửi mình chứ họ hiểu họ làm gì mà họ chửi? Các con hiểu
không? Khi mình hiểu như vậy cái tâm mình nó hóa giải nó không còn giận hờn, tức
giận nữa, thì coi như tâm mình nó đâu còn đau khổ?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét