326- NẾU THẦY DẠY MÀ KHÔNG CÓ AI TU CHỨNG THẦY SẼ
ĐỐT HẾT SÁCH
(07:06) Cho nên
sách Thầy mà viết ra thì hầu hết là nhờ Phật tử mỗi người một chút, họ đóng góp
nhau họ in rồi họ phát ra. Với cái số lượng mà người ta phát ra, bởi vì mình
không có bán, mình cho, cho nên số lượng in bao nhiêu cũng hết, nó không còn.
Nhưng mà Thầy thấy tốn tiền của Phật tử quá nhiều. Coi vậy chứ cái số kinh sách
in ra được tốn hao nhiều tiền, những người Phật tử phải làm bằng mồ hôi nước mắt
mà có. Nhưng vì muốn lợi ích cho nhiều người cho nên người ta mới bỏ ra từng giọt
mồ hôi nước mắt người ta đến lấy người ta in những cái sách của Thầy. Cho nên
khi mà Thầy làm công việc này, mà Thầy thấy nếu mà cái người mà hướng dẫn họ tu
mà không chứng thì Thầy dẹp Thầy đốt sách hết.
Nghĩa là trong khóa
này mà Thầy đào tạo một số tu sĩ, hơn sáu mươi người ở đây về cái khóa này, coi
như Thầy khóa sổ Thầy không nhận thêm (có một số người về xin nữa nhưng vì một
tháng đã học trôi qua rồi, thì bây giờ có vào cũng học không kịp đâu, do đó Thầy
khóa sổ Thầy không nhận nữa), thì cái số người này mà nếu trong một năm, hai
năm cho đến ba năm phải có người tu hoàn toàn làm chủ sự sống chết này. Nếu mà
không làm chủ sự sống chết này đúng là bảy năm như Phật đã nói trong kinh Tứ Niệm
Xứ: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm”, mà nếu bảy năm không có người
tu chứng sách vở Thầy xé hết, không để Phật tử người ta hao tốn nữa.
Nhất định là Thầy phải
đào tạo cho được những bậc mà gọi là làm chủ được sự sống chết của họ. Nếu mà
làm chủ được sự sống chết của họ rồi thì kinh sách Thầy còn để lại cho đời, để
cho mấy con sau này mấy con còn có chỗ mấy con nương tựa mấy con tu để được giải
thoát. Còn khi mà sách Thầy mà Thầy đã dạy mà chỉ có mình Thầy tu được làm chủ
mà bao nhiêu người theo Thầy tu không làm chủ thì Thầy đốt, bởi vì chúng sanh
không có đủ phước cho nên cái nghiệp quá nặng không tu được, thì để lại người
ta phải tốn hao tiền. Để lại người ta mất công tu mà tu được những gì? Đốt, bỏ!
Theo Thầy thiết nghĩ là như vậy. Để cho đời sau người ta không bị khổ, người ta
không mất tiền.
(09:17) Chứ con
thấy kinh sách Đại thừa các con nhìn thấy quý Thầy tu cuối cùng cũng đi nhà
thương, cũng bệnh, cũng chết một cách như người thường thì còn nghĩa lý gì? Đạo
Phật nó làm chủ bốn sự đau khổ sinh - già - bệnh - chết mà giờ đi theo đạo Phật
rồi rốt cuộc quý Thầy được những gì đây? Hay là chỉ cất chùa to Phật lớn thôi?
Để rồi phục vụ cúng bái tụng niệm những điều mê tín không đây? Thì kinh sách đó
để như vậy bây giờ ai đốt đây? Nếu mà không đốt thì tất cả những con người đời
sau chúng ta, những thế hệ sau này nó cũng nói: "Ờ đây của Phật
thôi", nó cũng tu rồi nó cũng như quý Thầy hiện giờ thì xem chừng có lợi
gì?
Theo Thầy thiết nghĩ
sách vở của Thầy nếu mà đào tạo được thì còn may ra để lại cho đời, nếu đào tạo
không được thì chấm dứt, Thầy đốt sạch. Trong những cái khóa mà Thầy hướng dẫn
tới đây, cái khóa này mà Thầy hướng dẫn mà quý Thầy được thì còn để lại cho đời
sau, mà nếu quý Thầy tu không được, dẹp, Thầy sẽ dẹp ngay. Thầy quyết định rồi.
Mặc dù Thầy dạy rất là
đạo đức, người ta đọc sách Thầy người ta sống gia đình hạnh phúc lắm. Nhưng mà
Thầy thấy nếu mà tu mà không tới nơi tới chốn như vậy thì Thầy nghĩ rằng cũng đốt
bỏ thôi. Vì đời nó không đủ duyên phước nó thọ hưởng những cái phước Pháp Bảo của
Phật, còn để lại cho đời thì nó lại càng làm cho đời khổ. Con thấy như từng
kinh sách, từng băng đĩa phổ biến ra biết bao nhiêu không? Cuối cùng ai được những
gì đây? Hay là tốn hao mấy con? Nhiều tiền lắm mấy con, bằng mồ hôi nước mắt của
mấy con chứ mấy con có ăn cắp ăn trộm của ai được đâu? Có phải không?
(Thầy nói một học trò
hướng dẫn các Thầy vào bên trong chờ Thầy tiếp khách chút xíu rồi Thầy sẽ ra,
còn bây giờ không có chỗ, bởi vì quý Thầy là người xuất gia, ngồi chung coi
không được, người ta sẽ đánh giá trị mình, vì quý Thầy là người xuất gia mà lại
là nam, còn ở đây là các cư sĩ nữ. Không phải Thầy không muốn cho họ vào nhưng
mà mình phải có cái nhìn khôn khéo người ta đánh giá trị mình.)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét