320- MỘT BẬC TU CHỨNG BIẾT NHỮNG GÌ CẦN LÀM VÀ
KHÔNG CẦN LÀM
(01:35:57) Tu sinh: Bạch Thầy! Con xin
hỏi Thầy một điều nữa. Cái cuốn băng, đĩa mà nói về “…Chơn Như” đó, lúc mà
Thầy nằm trên cục đá, thì cũng có lúc Thầy đi phát cỏ đó. Bên Phái Nam Tông người
ta thấy Thầy đi phát cỏ người ta không đồng ý, Phật tử không đồng ý, cái họ
thắc mắc với con về vấn đề đó. Lúc đầu thì con suy nghĩ vầy, thì vừa rồi cũng
gặp mấy người cũng hỏi cái việc đó. Con nói rằng: “Thầy cầm phát cỏ như vậy
vì trong Tu viện chẳng có ai làm hết. Người nào vào Thầy cũng bắt tu, Thầy mới
làm công việc này để thế cho những người đó. Cái thứ hai nữa thì Thầy làm hạnh
như thế này là Thầy giống như một người bình thường như một người khác, dù Thầy
chứng quả A La Hán, cho mọi người thấy chứng quả là một con người”. Con
giải thích như vậy không biết như thế nào bạch Thầy?
(01:36:49) Trưởng lão: Con giải thích
như vậy cũng được, không có gì hết. Bởi vì một con người làm lợi ích cho mọi
người, thành ra một bậc A La Hán không có nghĩa là làm Phật ngồi trên bàn. Con
hiểu không?
Một
bậc A La Hán làm bất cứ một điều gì đã có lợi cho người thì cứ làm, khi mình tu
rồi mình còn lo gì nữa!
Cho
nên những cái hành động người ta ca ngợi cũng như hành động không ca ngợi nhưng
mà bậc A La Hán biết làm chuyện đó là có lợi ích… Thầy có thể, cái nhà này
Thầy có thể trèo lên đó thầy cất. Thầy có thể Thầy làm tất cả những cây cột
này, cái nhà này là do Thầy làm. Con hiểu không?
Cho
nên tất cả những hành động này thì người tu sĩ không được làm cái gì hết, chỉ có
người cư sĩ làm. Nhưng bây giờ ai biết làm? Chỉ có Thầy mới biết! Con hiểu
không?
Cho
nên cái người mà chứng quả A La Hán trí óc người ta vô cùng, người ta biết lúc
nào cần làm gì làm. Thì mấy người muốn hỏi, cứ hỏi Thầy. À, mấy người thắc mắc
là tại vì mấy người cố chấp, cái quả A La Hán đó không nên làm điều đó. Nhưng
mà người A La Hán người ta biết người ta làm cái gì và không làm cái gì, chớ
không phải! Và thời điểm người ta làm cái gì, chứ không phải là thời điểm đó mà
người ta làm trật. Chỉ có những người chưa chứng quả A La Hán làm sai thời
điểm, chứ còn người chứng quả A La Hán là người ta biết thời điểm đó người ta
phải làm gì. Người ta phải cầm phát phát cỏ, để làm gương cho những người khác
phải làm, chứ không phải người ta làm cái chuyện…
(01:38:13) Tu sinh: Họ thắc mắc nói,
thì trong sách Thầy có nói thương yêu cả cây cỏ, nhưng mà tại sao lại là Thầy
lại cắt cỏ?
Trưởng lão: À!
Bởi vì, họ nghe như vậy, nhưng mà vì biết buông xả, thương yêu cây cỏ. Nhưng mà
thương yêu cây cỏ như vậy thì làm cho người ta lười biếng, thì như vậy rõ ràng
là cái sai!
Cho
nên vì vậy, mình phải biết buông xả mà phải cần lao. Thương yêu mà thương yêu
cái loại nào, mà loại nào cũng thương yêu cây cỏ, nhưng mà giờ phút thời điểm
đó thương yêu cây cỏ như thế nào? Mà giờ phút này, là phải hướng dẫn thương yêu
những người này, là phải làm cái gì? Mà cái nào?
Bây
giờ, con người trọng hơn cây cỏ hay cây cỏ trọng hơn người? Con so sánh đi!
Phải không?
Cây
cỏ là một cái nghiệp, đối với nó thì con người phải hơn cây cỏ chứ, thì phải
thương yêu con người hơn cây cỏ chứ. Nhưng mà vì muốn thương yêu con người phải
làm cái này để cho con người phải thực hiện. Cũng như bây giờ thương yêu cây cỏ
tại sao chúng ta ăn cây cỏ? Nhai nuốt cây cỏ? Vì sự sống để tu hành giải thoát
chứ không phải vì ăn để mà chúng ta ăn, con hiểu chưa?
Cho
nên ăn để tu mà! Ăn để tu chứ không phải là tôi ăn để mà tôi sống đây để mà tôi
chơi. Cho nên tôi giết hại tôi ăn cây cỏ. Cho nên có người hỏi Thầy cây cỏ có
biết đau không?
Các
con biết, người ta đâu có hiểu được cây cỏ biết đau, nhưng mà thay vì cái người
hỏi Thầy đó, họ hỏi bảo Thầy dùng Tam Minh để nhận ra cây cỏ biết đau. Thầy nói
không hỏi, nếu mà Thầy dùng Tam Minh thì mấy con không hiểu đâu.
(01:39:54) Bây giờ Thầy đem một cái ví dụ: Một cái
cây cỏ có cảm nhận không cái đã, mà hễ đã có cảm nhận thì có biết đau. Bây giờ
mấy con cứ đến cái cây Hoa Trinh Nữ, cây Mắc Cỡ đó, các con cứ đụng nó coi, nó
có cảm nhận không, nếu không cảm nhận sao nó xụi lá xụi cành nó xuống? Có cảm
nhận không?
Một
cái cây con mà mọc ở dưới bóng cây lớn, nó nghiêng qua ánh sáng, nó có cảm nhận
chỗ ánh sáng không? Nó có cảm nhận nó mới nghiêng chứ! Có phải không, sao lại
nó không đứng thẳng mà lại nó nghiêng? Thì nó có cảm nhận chứ gì!
Bây
giờ Thầy đặt cái nữa, bây giờ mấy con đổ một cái đống phân, một đống rác mục.
Một thời gian mấy con móc lên mấy con thấy rễ sao nó tập trung về đó. Nó có cảm
nhận chứ, vậy nó có cảm nhận tức là phải có cảm nhận cái đau. Cây cỏ có đau,
nhưng tại sao chúng ta lại phải ăn cây cỏ? Vì cây cỏ không có tiếng rên la, có
cảm nhận, không có tiếng rên la. Nhưng con vật có tiếng rên la mấy con, kêu
khóc, có đúng không?
Do
như vậy vì sự sống, nếu chúng ta không ăn cây cỏ thì làm sao chúng ta sống được
mấy con?! Vì sự sống, nhưng mà sự sống chúng tôi để vượt ra khỏi sự sống này.
Tức là chấm dứt luân hồi. Cho nên tôi mượn cái sự sống này chứ chưa phải cái sự
sống này để tôi nuôi sống, mà tôi mượn, buộc lòng tôi phải ăn những cái loài
này để tôi sống nhưng Thầy nhắc nhở tiết kiệm. Cho nên Thầy cầm “phản” hay hoặc
Thầy cầm cuốc mà dẫy cỏ, là tượng trưng nhắc nhở cho những người này phải lao
động đừng ăn bám vào người khác, có ý nghĩa chớ!
À!
Cho nên vì vậy cứ nếu ai có hỏi, xin hỏi Thầy, Thầy giải thích cho.
(01:41:27) Tu sinh: Bạch Thầy! Thì
nhiều khi họ chưa nắm được. Thế rồi họ gặp con rồi họ hỏi thì con cũng giải
thích,…(không nghe rõ).
Trưởng lão: Chứ
họ chưa được tin đâu!
Tu sinh: Con
cũng nói: Có việc gì cứ đến gặp Thầy, bạch Thầy rồi giải thích cho.
Trưởng lão: Đó!
Như bây giờ mấy con thấy Thầy giải thích mấy con thấy không? Cây cỏ có cảm
nhận? Có! Mà có cảm nhận thì phải có đau chứ làm sao không đau, cảm nhận mà! Có
cảm nhận thì phải có đau. Nhưng nó có nói được không?
Bởi
vì nó là một cái loài sống có cái đời sống, nhưng nó khiếm khuyết những cái
điều kiện phát ra, nó đâu có đủ. Cho nên cái loài động vật như loài thú, nó đâu
có bằng con người không con, cái đầu óc nó đâu có bằng con người, chúng ta phải
hơn nó chứ. Cho nên cái loài vật, loài động vật cao cấp là con người. Vì vậy mà
từ con người đó mới là làm thánh, mới có giải thoát được, chứ nếu mà loài động
vật thì chắc chắn là không bao giờ giải thoát!
(01:42:27) Nhưng mà câu chuyện truyền thân của Đức
Phật là câu chuyện ngụ ngôn, câu chuyện đặt ra chứ đâu phải thật như thế. Mục
đích của Đạo Phật ra đời đưa bốn chân lý là dạy con người chứ không phải dạy
con thú, có đúng không?
Con
thấy, cái chân lý là cái sự thật mà, sự thật của con người chứ đâu phải sự thật
của ông trời nào, hay hoặc là sự thật của loài động vật, hay hoặc là sự thật
của cây đâu! Đó là cái chân lý của người ta, rõ ràng là Đạo Phật ra đời để giúp
cho con người thoát những cái sự đau khổ, cho nên nó là cái sự thật.
Cho
nên vì vậy, mọi người không có hiểu biết một bậc mà người ta tu chứng quả A La
Hán, người ta làm cái thời điểm đó là vì người ta độ ai đó mà người ta làm. Mấy
người đừng có, mấy người cố chấp, mấy người biết A La Hán chưa mà mấy người
hỏi? Mấy người chưa từng chứng quả A La Hán sao lại mấy người hỏi câu hỏi vu vơ
vậy?!
Mấy
người chứng rồi, mấy người nói: “Ờ! Như vậy là tôi biết ông đó sai, không
trúng!”. Còn mấy người chưa chứng quả A La Hán mấy người biết người đó người ta
sử dụng trong cái thời điểm đó, người ta làm cái đó là cái gì không? Người ta
giáo dục cái gì không? Mấy người đừng tưởng!
Bởi
vì khi mà chứng quả A La Hán, người ta không bao giờ làm cái chuyện gì mà vô
ích, mỗi hành động người ta điều có sự giáo dục của những người xung quanh đó!
Nó đem lợi ích đó con.
(01:43:38) Tu sinh: Cũng giống một
người bình thường, nhưng tâm không có động.
Trưởng lão: Cũng
y như người bình thường, nhưng người ta biết sử dụng cái việc làm người ta,
trong cái việc làm. Tại sao thời điểm này Thầy phải bay đi? Phải không, mấy con
hiểu không?
Đâu
có còn ngồi đây nữa, tức là cái thời điểm nó đến. Nó đến, mà mấy con cứ ngỡ
tưởng là thế này thế khác, đâu phải! Nó đến, nó báo động là làm phải làm công
việc đó, thì cái thời điểm đến thì mình không thể mình ngồi đây mình làm công
việc như mọi lần nữa. Chứ bây giờ Thầy ở đây Thầy làm có ai rầy Thầy đâu?! Ai
nói gì nói, tâm bất động rồi mà, ai nói gì nói mặc chứ!
(01:44:09) Tu sinh 4: Mô Phật! Bạch
Thầy! Sẵn duyên sư nói về cái sát sanh của loài thực vật. Thì con xin tham vấn
về cái này. Con có coi một cái phóng sự, phim tài liệu. Người ta đã làm thí
nghiệm, tức là người ta để một cái cây rồi người ta gắn vô cây một cái máy giao
động khí, cho một người cầm cái dao vô chặt cây đó, chặt phát cành nó thôi,
chặt một cách hung hãn đó. Rồi sau đó, 6 tháng sau cái cây đó phục hồi trở lại,
thì người ta làm lại 1 lần thí nghiệm nữa. Thì người ta cho một người khác vô
đứng cầm cái dao, thì cái máy giao động khí cho những tín hiệu bình thường,
không có gì cả. Nhưng khi cái người cách sáu tháng chặt nó, cầm con dao lại thì
cái cây giao động khí này rung lên, phát tín hiệu rung lên. Thì vấn đề sao thì
con không biết, nhưng mà cái cậy này như vậy là nó có trí nhớ phải không Thầy?
Trưởng lão: Thì
các con biết, nó không phải trí nhớ con, nó bằng cái sức cảm nhận của nó, nó
giao cảm con, chứ nó không phải bằng trí nhớ của mình. Mình là cái loài động
vật cao cấp cho nên có cái trí nhớ, còn nó nó chỉ giao cảm thôi. Cái của con
nói đó là nó giao cảm, nó cảm nhận được qua cái, bởi vì khi mình đi gần tới cái
cây nó có cảm nhận thôi, chứ nó không phải không cảm nhận.
(01:45:28) Tu sinh: Bạch Thầy! Theo con
nghiên cứu về trường sinh học nhân điện đó bạch Thầy. Thì con người mình có một
năng lượng, còn cây nó cũng có sinh học năng lượng nó cũng có phát ra những cái
ánh sáng màu sắc của cái cây, mà con người mình cũng có. Đó con gọi là cảm
nhận, cảm giác của nó phải không bạch Thầy?
Trưởng lão:
Thì rõ ràng là ban đêm thì nó phải phóng ra cái gì, rồi ban ngày nó phóng ra
cái gì, cho nên ban đêm mình ở trong dưới bóng cây nó nguy hiểm hơn chứ gì, các
con thấy đó. Nó thực tế, nó cụ thể, nó là khoa học mà chứ đâu có gì khác!
Thì
như vậy rõ ràng là Thầy nói tất cả những sự sống ở trên hành tinh đều là có sự
sống chứ. Nó như nhau, nó có cảm nhận đàng hoàng chứ, nhưng mà cái sự cảm nhận
của nó bằng cách này, bằng cách khác. Chứ không phải là như bằng…
(01:46:13) Tu sinh: Bạch Thầy! Có một
câu hỏi con muốn hỏi bạch Thầy. Ví dụ như trong sách Thầy dạy, là con người
sinh ra từ Nhân Quả, chết đi về Nhân Quả. Như vậy nhiều khi có một cái câu hỏi,
con đặt ra câu hỏi khác: Con người sinh ra từ môi trường sống này, có đúng
không bạch Thầy?
Trưởng
lão: Ờ! Thì môi trường sống này là Nhân Quả, cái Nhân Quả là tại danh
từ thôi. Chứ nó là môi trường sống, nếu không có môi trường sống thì làm sao
sanh?!
Thí
dụ như bây giờ không có môi trường sống nè, con sinh ra lấy gì ăn nè? Đã là môi
trường sống, mà môi trường sống là Nhân Quả chứ có gì, tại vì danh từ đứng ở
trên, phải không? Bởi vì cái môi trường sống là Nhân Quả mà trong Nhân Quả thì
phải có cái hành.
Rồi!
Bắt đầu thôi phải không mấy con?
Tu sinh:
Dạ! Bạch Thầy xin phép Thầy còn đi nhiều việc. Thầy cho con xin lại…
Trưởng lão: Rồi!
Con lấy bức thơ con, con giữ lại những cái đó con.
Rổi!
Con hỏi gì? Còn quên con chứ! Rồi con hỏi đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét