319- THÀNH LẬP BỆNH VIỆN CHO TU SĨ PHẬT GIÁO
(01:22:52) Cho nên ở đây sau này cũng sẽ mở những
cái lớp học Bát Chánh Đạo ở đây, chứ không phải cái Tu viện này nhỏ, nó sẽ chấn
chỉnh.
Và
đồng thời Thầy đang lo một cái đời sống cho mấy con nữa, bởi vì mấy con theo
Thầy tu rồi thì có người tu làm chủ được sanh tử, nhưng có người tu chưa làm
chủ được sinh tử. Thì lúc bấy giờ mấy con sao?
Thầy
đang nghĩ phải làm sao trong một cái Tu viện của chúng ta như vậy, mà một số
người theo Thầy một hai người thì không nói gì, mà cái số lượng sau này nó cả
trăm, cả ngàn người thì mấy con nghĩ khi mấy con đau bệnh mà mấy con đi nhà
thương mấy con nằm, thì một người tu sĩ oai nghi tế hạnh chúng ta mà vào cái
nhà thương của ngoài đời thì chúng ta ra sao? Rồi tu sĩ chúng ta như thế này
đến thăm như thế nào? Các con thấy, điều đó là điều khắc khoải!
Cho
nên Thầy quyết định là Thầy sẽ làm cái bệnh viện tu từ thiện cho tu sĩ. Tương
lai của mấy con theo Thầy là bảo đảm từ khi mấy con theo Thầy cho đến khi chết,
được săn sóc bệnh tật, được lo lắng cho mấy con. Để mấy con theo Thầy rồi cuối
cùng mấy con phải trở về gia đình để lo lắng cho mấy con sao? Rồi đi bệnh viện
thì mấy con phải vào bệnh viện ở ngoài đời như vậy sao? Tiền bạc ở đâu mấy con
đóng nè? Ở đây Thầy lo toàn bộ!
Cho
nên tám lớp học ra đời thì phải có bệnh viện tu từ thiện của Phật giáo. Của cơ
sở này, để bảo bọc cho từ khi mấy con vào đây cho đến khi mấy con chết, mấy con
chết có nghĩa trang, có nơi để mấy con được an táng trong cái phần mộ, các con
gửi cái nắm xương tàn của mấy con trong lòng đất này.
(01:24:28) Vì quê hương chúng ta không phải là nơi
để đốt thiêu, chỉ có những nước khác mới đốt thiêu, còn quê hương chúng ta là:
“Sống cái nhà mà thác mồ”, đó là tinh thần của người Việt Nam. Người ta
đến thăm mồ là người ta nói lên tình thương của người ta đối với những người
thân của người ta. Còn mình đốt rồi còn gì nữa? Còn một nắm tro! Còn người ta
cứ nghĩ rằng mặc dù là nắm đất hôi đó, nó đã tan hoại nhưng đó là cái nơi để
gửi cái nắm xương của người thân mình cuối cùng trong lòng đất, nơi đó là nơi
chúng ta thăm viếng.
Tinh
thần của Việt Nam chúng ta thương yêu sâu sắc! Người ta nghĩ rằng cái người
chết đem thiêu đốt, cái người chết người ta không biết nóng, nhưng mà những đứa
con của người đó họ thấy nóng lắm! Cha mẹ họ đang nằm ở trong cái đống lửa như
vậy họ xót xa họ đau khổ lắm! Cái tình cảm của người Việt Nam nó khác, không
phải như người Campuchia. Thầy nói thật sự mà!
Cho
nên đối với Thầy là người Việt phải có nắm mồ! Để con cháu, để những người thân
của họ còn có ngày đến thăm nắm mộ. Đó là cái mục đích của Thầy, Thầy sẽ viết
sách đạo đức, đó là cái văn hóa truyền thống đạo đức của dân tộc Việt Nam, dân
tộc khác thì không nói, tuỳ theo họ. Dân tộc của Việt Nam thì không được đem
nắm xương tàn của họ rắc ngoài biển, không được đem cái nắm xương tàn của họ mà
làm điều này điều kia, không được! Chôn trong lòng đất như từ xưa ông bà chúng
ta như vậy. Đó là tinh thần dân tộc, tình cảm của chúng ta như vậy.
(01:25:58) Cho nên hôm nay, Thầy phải lo lắng rất
nhiều vừa viết sách đạo đức dạy đời, dạy đạo; vừa lo lắng đời sống cho các con;
vừa cố gắng xây dựng làm sao cho các con có những lớp học để đào tạo đạo đức
sống của mấy con, tám lớp của đạo Phật hẳn hòi Thầy không làm sai lớp nào,
không chế ra những cái gì mới. Đạo Phật dạy những gì, đó là cái chân lý. Thầy
chỉ có công dựng lại mà thôi, và làm cho nó tốt hơn, làm cho nó có cơ sở hơn để
sau này mấy con có chỗ có nơi để cho các con an ổn trong cuộc đời tu.
Ví
dụ như chú Tĩnh theo Thầy như thế này, rồi bây giờ mai mốt chú đau chú phải về
gia đình chú nuôi sao?! Chú sẽ được Thầy nuôi nấng như một đứa con của mình,
như những người thân, Thầy đưa vào bệnh viện. Các con còn tuổi trẻ, các con
giúp đỡ những người lớn tuổi, đàn anh, đàn chị của mình đang già, bệnh, yếu,
các con sẽ ra tay giúp đỡ thương yêu chăm sóc như những người thân trong gia
đình của mình, vì ở đây mình là một đại gia đình, chứ không còn có tiểu gia
đình bé nhỏ. Sự thương yêu ấy, Thầy sẽ truyền dạy những đạo đức này, tình
thương của chúng ta thấm đượm, với sự thật cuộc sống của chúng ta như vậy.
Cho
nên hiện giờ, các con biết không? Thầy đi ra vừa làm cái này mà vừa suy tính
làm cái khác chứ đâu phải là ngồi ở đây mà chỉ có một cái công chuyện không
đâu! Thầy rất khỏe, là Thầy ở đây Thầy không làm gì hết, Thầy chỉ viết sách thôi,
thì rất an ổn Thầy đâu còn lo gì nữa, nhưng không được! Rồi ngày mai này các
con ra sao? Đi theo Thầy ai bảo bọc? Hay hoặc là trở về gia đình, hay hoặc là
người thân mình phải lo?
Thầy
thấy rõ ràng tất cả các Tu viện người ta cất hàng tỷ bạc, nhưng người ta không
nghĩ đến cái đời tu sĩ, đâu phải mọi người đều làm Trụ trì, đều có tiền bạc như
nhau hết đâu! Bao nhiêu tu sĩ nghèo, các con hiểu không?
Cho
nên vì vậy những người tu sĩ nghèo hẩm hiu đó ngày nào họ bệnh đau là trở về
gia đình hết, không ai chăm sóc. Bệnh viện thì đi bệnh viện. Thậm chí như các
vị Hòa thượng hiện giờ, chùa cao Phật lớn hàng tỷ bạc, bệnh đau cũng vẫn đi vào
bệnh viện, có cái chỗ nào mà cho mấy người đó họ nằm nghĩ không? Các con thấy
không? Nỗi đau!
(01:28:13) Đạo Phật làm chủ bốn sự đau khổ, mà bây
giờ tu sĩ người lớn, người nhỏ, người nào cũng vào bệnh viện nằm có người nào
mà thoát không? Một nỗi đau lớn! Thầy thành lập cái bệnh viện tu từ thiện cho
tu sĩ, không những cho những người tu của chúng ta, mà cho những Thầy của Đại
Thừa, tất cả các vị hòa thượng đều được vào đây Thầy lo. Để chiếc áo của người
không bị đời phỉ báng! Chiếc áo của chúng ta mà xách vào nhà thương, rồi những
Thầy đến thăm ở trong nhà thương. Mấy con có đi nhà thương, tới bệnh viện rồi
mới thấy nỗi đau lòng của tu sĩ.
Đó
là nỗi lo của Thầy, Thầy mong rằng cái ước nguyện lo lắng của Thầy được như
vậy, là Thầy rất là mừng! Làm sao cho Phật giáo có một cái nẻo tốt đẹp, làm cho
người đi theo Phật giáo có một tương lai sáng lạng mà họ không bị khổ đau, họ
không bị áy náy. Chứ hiện giờ mấy con tu với Thầy không biết là mình có được gì
không? Nếu mình không được rồi làm sao đây? Mình có làm lợi ích gì cho gia đình
mình không? Rồi bắt đầu bây giờ đau bệnh rồi về gia đình mình đây rồi làm sao?
Đó! Tự đặt câu hỏi.
Bây
giờ, tu sĩ mấy con theo Thầy đi, mấy con tu đây một năm, hai năm, đau bệnh mấy
con về con cháu các con lo được không? “Ờ, Mẹ đi tu, bây giờ Mẹ nhờ
trong chùa, chứ Mẹ bỏ tụi con cầu bơ, cầu bất vầy, Mẹ đau Mẹ về đây Mẹ nằm báo
tụi này”. Nó dám nói lắm, chứ đâu phải nó không nói đâu mấy con. Mà Thầy là
một người cha của mấy con mà không thương mấy con, không lo lắng cho mấy con về
tương lai thì như thế nào mấy con biết không?
Đó
là cái nỗi khắc khoải mà Thầy đã từng ở trong các Tu viện, các chùa Thầy đã biết
được!
Thì
như vậy Nhà nước thấy rõ ràng mình có cơ sở đàng hoàng chứ mình đâu có ăn cướp,
ăn trộm của ai, đâu có làm cái chuyện mờ ám gì đâu! Đâu có hẳn hòi chứ, thì
Thầy nghĩ rằng mình sẽ làm được điều đó. Và làm được điều này thì nó sẽ tốt
đẹp!
Thôi,
các con cố gắng tu tập! Để cái phận sự đó Thầy lo, Thầy sẽ lo cho mấy con, chứ
bây giờ mấy con làm sao lo được?! Thầy lo!
(01:30:21) Tu sinh: Bạch
Thầy! Thầy nói về cái vấn đề bệnh viện con nhớ lại, thì từ xưa đến giờ con đi
tu cách đây cỡ khoảng trước mười năm, thì có một số bạn, có những vị sư bị bệnh
như thế này đi ra bệnh viện còn phải lo lót cho các bác sĩ từ trên xuống dưới
mới được nằm, nào là tiền… rất là nhiều!
Mà
ngày xưa con tu, con nghĩ mình không có trụ trì, không có gì hết. Mà mình đâu
phải dân…(không nghe rõ). Mình có tiền mình mới lo lót bệnh đau như thế. Cái
hướng đó con cũng thấy cũng bị dao động dữ lắm bạch Thầy!
Trưởng lão: Bởi
vậy Thầy đang lo đó mấy con. Thầy đang nghĩ bây giờ bên nữ có một số người xin
Thầy xuất gia đó là cái Ni Bộ sắp sửa hình thành.
Bên
nam theo Thầy xuất gia tu, nó phải có những cái điều kiện cần thiết, và như vậy
rõ ràng là tất cả các tu sĩ Đại Thừa hiện giờ rất đông! Cái hình ảnh đó, mà cả
Nam tông nữa chứ không phải riêng Đại Thừa không đâu. Và đồng thời cộng với một
số tu sĩ của Thầy. Thì cái bệnh viện này phải ra đời, không thể bỏ các vị!
(01:31:28) Cũng từ đó để dẫn dắt họ, họ đến bệnh
viện của Thầy, họ nằm không tốn tiền thang thuốc, không lo một đồng xu cắt bạc
nào cho bác sĩ, con hiểu không? Bởi vì ở đây làm từ thiện không, và những người
mà làm từ thiện này là những người quyết tâm. Và có một số bác sĩ ở Pháp họ đã
hứa với Thầy: “Khi mà Thầy xin phép xây dựng được cái bệnh viện, tụi con sẽ
bỏ tiền ra mua những máy móc, thiết bị về y khoa tối tân không thua gì cái bệnh
viện của Nhà nước. Chúng con sẽ trang bị cái bệnh viện của Thầy đầy đủ, để làm
cái việc từ thiện…”.
Còn
bác sĩ bên Mỹ người Việt có, người Mỹ có, họ mong ngày nào đó họ sẽ trở về họ
phục vụ không cần lấy tiền của Thầy. Các con biết, đó là cái điều mà đã sẵn có.
Cho nên hiện giờ, Thầy đã liên hệ để cho họ thành lập cái hội từ thiện ở bên
Mỹ, Chánh phủ Mỹ cấp giấy tờ đàng hoàng. Từ giấy tờ đó, mới về Việt Nam xin
thành lập khu an dưỡng, khu điều dưỡng, an dưỡng.
Cho
nên bây giờ mới thành lập được bệnh viện chứ đâu phải đơn giản được. Nó phải từ
ở trên Bộ, nói về bệnh viện phải Bộ y tế chấp nhận mới được mấy con. Nó không
có phải là mình xin làng xã dưới này là được đâu.
Rồi
từ đó, nó có những cái cơ sở qua lại như vậy, nó có những hội từ thiện, mình
làm tốt, mình có lợi dụng đồng bạc, đồng xu nào mình sống trong đó đâu. Thì
những nhà từ thiện họ sẵn sàng họ giúp đỡ dân tộc Việt Nam chúng ta, nhất là
giúp cho những người tu sĩ của chúng ta. Thì Thầy thấy rằng cái điều kiện mà
hiện Thầy có thể làm được.
Tu sinh 2: Người
ta có thu thuế Thầy không Thầy?
Trưởng lão: Đã
từ thiện thì không có thuế.
(1:33:09) Tu sinh 3: Bạch Thầy! Thầy
làm rồi mà bệnh viện nó làm không được, nguy hiểm Thầy!
Trưởng lão: Không!
Thầy đâu có phải là làm bệnh viện tư từ thiện mà coi như mọi người đều vào đây
được con, đây là từ thiện cho giới tu sĩ, con nhớ không?
Tu sinh: Bạch
Thầy! Theo con nghĩ hiện giờ vẫn được tốt bạch Thầy, nhà nước mình đã mở rồi
chứ không phải như xưa.
Trưởng lão: Đã
mở! Và đồng thời khi từ Thiện thì Nhà nước không lấy tiền. Chứ không phải lấy
thuế con. Mình mở bệnh viện tư để mình lấy tiền là đóng thuế, đóng thuế cao lắm
à! Còn từ thiện là không đóng thuế. Mà mình làm việc đúng.
Tu sinh: Vậy
là nó đòi hỏi thời gian bạch Thầy! Chứ còn cái việc làm mà mình nếu mà đúng thì
con nghĩ chắc xong, nhưng mà có thời gian thôi…(không nghe rõ).
Trưởng lão: Làm
cái gì bây giờ con biết không? Nhưng mà cái hướng của mình là như vậy, và mình
có nhân sự làm công việc đó.
Tu sinh: Thì
hiện giờ nhà nước mình đã nằm trong các nước Asian rồi cộng tác với thế giới
rồi, bắt tay. Sau này thì nhà nước mình còn giao lưu với các nước khác, cái
Passport Việt Nam có thể đi các nước khác không cần phải Visa nữa, nó cũng rộng
ra lắm…. ( không nghe rõ).
Trưởng lão: Thì
bây giờ cái vấn đề mà tạm vắng, tạm trú các con thấy, mình chỉ cần có cái giấy
chứng minh thôi mình ở chỗ nào cũng được. Sắp sửa người ta sẽ ban hành những
cái luật đó con, Thầy nghe báo chí, thành ra nó có rộng rãi rồi.
Thì
tất cả đều là nó đúng thời điểm, tại sao trước kia mình không làm mà bây giờ
bắt đầu khởi điểm, tức là cái thời điểm nó có tốt chứ con, nó có duyên nó.
(01:34:53) Tu sinh: Bạch Thầy! Người
Việt thì có giấy chứng minh đi khắp đất nước việt nam. Còn người trong đất nước
Asian thì có passport mình có thể đi khắp các nước Asian. Như giấy chứng minh
vậy.
Trưởng lão:
Đó là cái tiện lợi rồi. Cho nên vì vậy mà bây giờ mình cứ lo tu đi, còn công
việc đó để Thầy. Chứ bây giờ không có ai làm được đâu chỉ có Thầy thôi.
Bởi
vì Thầy có cái thế, cái thế là vì Phật tử họ đã hiểu được cái tâm nguyện của
Thầy, và họ đã thấy cái hạnh của Thầy mà họ tin tưởng mấy con. Chứ cỡ mà Thầy
sống như các Thầy Đại Thừa, cái thất của Thầy mà nó trang bị đầy đủ những máy
móc thiết bị thì chắc họ không giúp đâu. Nhưng mà họ thấy Thầy nằm ở trên cái
tảng đá rồi thì họ sẵn sàng giúp đỡ, họ biết Thầy là con người như thế nào, các
con hiểu không?
Thầy
nghĩ rằng cái uy tín như vậy là phải đem cái uy tín đó làm lợi ích cho con
người, chứ không phải đem cái uy tín đó để mà uy tín, không lợi ích đâu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét