321- GIỮ GIỚI LUẬT VÀ DÙNG PHÁP ĐỂ ĐUỔI BỆNH
(01:47:22) Tu sinh 5: Thưa Thầy!… (không
nghe rõ).
Trưởng lão: Nói
chung về cái vấn đề mà người ta thấy những cái loại bệnh có vi trùng, và những
cái loại bệnh không vi trùng, nhưng đối với Thầy sự thật ra tất cả những loại
bệnh nào nó cũng đều có vi trùng hết, con hiểu không?
Bởi
vậy, pháp của Phật nó không có kị một cái loại bệnh nào hết. Bệnh nào cũng vậy,
mấy con thấy, mấy con phân biệt ra như vậy, nhưng đối với đạo Phật đó là cái
nghiệp của Nhân Quả, cái bệnh là cái nghiệp của Nhân Quả. Và muốn chuyển nghiệp
Nhân Quả, thì thứ nhất là Giới Luật nghiêm chỉnh, bởi vì Giới Luật là thiện
pháp mà nghiệp Nhân Quả là ác pháp. Muốn chuyển ác pháp thì phải có thiện mà
chuyển, mà thiện thì Giới Luật. Đó là mấy con đầu tiên khi bệnh đau thì Giới
Luật là hàng đầu. Bởi vậy Thầy nói mấy con: “Thà chết trong Giới Luật,
chứ đừng chết phạm Giới Luật”, điều tiên quyết của đạo Phật là như vậy! Các
con hiểu không? Đây là cái căn bản nhất để mà đối trị bệnh đó, là Giới Luật.
(01:48:25) Cái thứ hai, mấy con sống đúng Giới Luật
rồi, bắt đầu bây giờ thì mấy con không thể mà nằm chịu cái nghiệp của mấy con đâu,
nó cũng sẽ chuyển, sống đúng Giới Luật nó cũng sẽ chuyển hết bệnh mấy con chứ
không phải không. Nhưng mà nó không bằng chúng ta có những cái phương pháp để
đối trị ngay liền làm cho nhanh chóng. Chứ bây giờ mấy con chuyển, mấy con sống
đúng Giới Luật mà cứ nằm chịu đau thử phỏng chừng bây giờ sáng, trưa các con ăn
không được, chiều nó đói quá, rồi sáng nó đói quá, rồi mấy con sao? Phải phạm
đi.
Cho
nên, buộc lòng mấy con phải sử dụng những cái phương pháp để đẩy cái chướng
ngại đó, cái bệnh đó ra khỏi thân con sớm chừng nào tốt chừng đấy. Nó có phương
pháp chứ phải chi nó không có phương pháp thì chúng ta sống Giới Luật, chúng ta
chịu đựng, chúng ta gan dạ, nhưng Đạo Phật không cho chúng ta sống cái kiểu gan
dạ đó, mà có phương pháp đẩy ra.
Thì
phương pháp đó nó có hai cách thức để đẩy bệnh. Nghĩa là nếu bật một cái
nghiệp, cái đau bệnh của con là cái nghiệp, cái bệnh đó do cái nghiệp nó mới
đau. Mà cái khối nghiệp nó nặng, cái lực nghiệp nó nặng, nó như là cái núi, mà
không có một cái điểm tựa thì bật cái núi ra không được. Cái pháp Như Lý Tác Ý
con như cây đòn bẩy, mà cái sự an trú trong thân hành của con đó là cái điểm
tựa, có điểm tựa chúng ta bẫy vũ trụ mới được, con hiểu không? Bẫy cái vũ trụ
cũng được nữa, nhưng mà phải cho tôi điểm tựa, tôi sẽ bẫy vũ trụ cho mấy người
xem.
Nhưng
đức Phật đã cho chúng ta có cái điểm tựa mà, để chúng ta bẫy vũ trụ mà, bẫy cái
nghiệp của chúng ta mà. Tại sao chúng ta có điểm tựa mà không bẫy cái bệnh đau
của chúng ta được sao?!
Rõ
ràng là an trú trong hơi thở: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an
tịnh thân hành tôi…” đó là cái điểm tựa của chúng ta rồi, chúng ta
tựa vào đó thì cái đau nào tác động vô chúng ta được?! Cho nên chúng ta mới
dùng pháp tác ý mà bẫy cái nghiệp bay ra, có đúng không? Pháp của Phật nó thực
tế nó cụ thể nó rõ ràng!
Cho
nên có một cái nhà khoa học nào đó: “Hãy cho tôi cái điểm tựa, tôi sẽ bẫy
cái vũ trụ này cho mà xem ” nhưng mà có ai biết cái điểm tựa. Còn đạo
Phật cho chúng ta cái điểm tựa để bẫy bệnh mà không biết bẫy, thì như vậy rõ
ràng chúng ta quá vô minh, quá là khờ! Có đúng không?
(01:50:34) Chứ đức Phật có bảo chúng ta ngồi không
mà tác ý suông đâu? Làm sao có điểm tựa? Có đúng, các con thấy không? Pháp Phật
hay vậy đó, mình phải thấy rõ chứ!
Như
vậy các con có đủ niềm tin để mà bẫy cái bệnh không? Và đồng thời lại dùng cái
pháp thiện để chuyển cái nghiệp từ lâu đời của mấy con bằng Giới Luật, con thấy
rất tuyệt vời con! Phải không, mấy con thấy rõ ràng chứ gì!
Bây
giờ cứ phải đau bệnh cái ăn ba bốn bữa, trời đất ơi! Thôi, cái kiểu này thì đi
nhà thương đi cho rồi chứ bẫy cái thứ gì. Thầy nói chết ở trong Giới Luật, thà
là chết trong Giới Luật cho nên giữ Giới Luật nghiêm chỉnh dùng đòn bẩy mà bẫy,
thì mấy con bẫy đi hết chứ làm sao mà còn cái chỗ nào mà bẫy không đi?! Tại sao
Thầy bẫy đi mà các con bẫy không đi? Bộ cây đòn bẩy của mấy con bộ cọng sậy
sao?!
Tu sinh2:
Bạch Thầy! Nhân Quả…
(01:51:23) Trưởng lão: Hiểu chưa? Mấy
con thấy Phật Pháp nó rõ chưa? Đủ niềm tin chưa? Cho nên đừng có sợ! Ai không
chết?
Mà
cái thân này đâu phải của con, đâu phải bản ngã của con, đâu phải là con. Mà
tại sao mấy con tiếc mà đi nằm nhà thương làm gì? Chết thì chết quách cho rồi,
không phải sướng sao! Phải không? Bây giờ dụng nó mà bẫy đi, cho rồi không phải
sướng!
Phật
pháp như vậy, rõ ràng là dạy chúng ta: “Thân này không phải là ta, không
phải của ta, không phải bản ngã của ta” vậy cái gì của mình đâu mà mình sợ
nó chết, có cái gì đâu! Chết của Nhân Quả, thì Nhân Quả nó có chết thì nó làm
cái thân khác của nó chớ mắc mớ gì mình trong đó đâu?!
Nhưng,
bây giờ tôi biết dụng nó nè, “của anh nhưng mà tôi lấy, tôi xài đó ”, có phải
không? Cái thân này là của Nhân Quả, bây giờ mình biết, Phật dạy cho mình biết
rồi, mình dụng cái thân này đẩy hết bao nhiêu cái nghiệp của anh ra, tôi đuổi
anh ra.
(01:52:18) Tu sinh 4: Mô Phật! Kính
bạch Thầy! Con hỏi chỗ này chút. Ví dụ như mình tác ý câu này “ Thân
này không phải là ta, không phải của ta, không phải bản ngã của ta ”,
như vậy là mình tựa vô cái gì là của ta?
Trưởng lão: À!
Mình tựa vô để làm cho mình thấm nhuần được cái lý thân này không phải của ta,
cho nên nó không bị chấp. Chứ không phải tựa để đẩy bệnh. Con hiểu câu tác ý
này để cho thấm nhuần cái lý, để mình bị chấp nó cứ cái này là thân của ta,
hoặc này là ta đó. Cho nên vì vậy tác ý để cho nó hóa giải cái này đi, chứ
không phải tựa là để đẩy cái bệnh.
Tu sinh 4: Bạch
Thầy! Như con tác ý vậy, thì con tựa vô, thì con nói như vậy: “Thân này
không phải là ta, không phải của ta, không phải bản ngã của ta ” rồi.
Như vậy thì chính sự thanh thản là của ta. Phải không Thầy?
Trưởng lão: Cũng
được bởi vì thanh thản là của con, nhưng mà điều kiện là bởi vì con thấy cái
thân của con bị con chấp nó đi. Thân này là của con hở chút thì giận; hở chút
thì rầu; hở chút thì chạy bệnh viện, thì đó là mình chấp cái thân. Cho nên vì
vậy mình phải phá, mình quán tức là mình dùng định Vô Lậu mình tư duy: “Thân
này không phải là ta, là của ta, là bản ngã của ta. Mày không phải
của tao đâu đi đi! Tao không xài, cái này của Nhân Quả trả cho Nhân Quả, tao không
có sợ đâu! Mày chết chết, bỏ bỏ, tao không cần!”. Do đó tới chừng con
bệnh: “Của mày, làm gì làm, tao không sợ đâu! Tao bây giờ tao nương vào
đây, tao giữ thanh thản tao đẩy bật mày ra.” Con hiểu chỗ đó chưa?
Nó
cái câu đó không có nghĩa là đẩy bệnh, nhưng mà nó làm cho con vững vàng, đừng
có nghĩ cái này là của mình mà mình sợ hãi, mình dao động. Mục đích nó dạy cho
mình có cái sự hiểu biết, có cái tri kiến thâm sâu, cái lý vô ngã, vô thường
của cái thân này, nó không phải của mình nữa. Đó! Bởi vì Phật pháp nó dạy cho
mình vừa tâm lý, mà vừa có cái thế bẫy, nó dạy mình đủ cách hết, nó ba mươi bảy
phẩm trợ đạo mà.
(01:54:03) À! Bây giờ Thầy nói cái này để mấy con
thấy thêm nè. Bởi vì Đức Phật đưa ra tám cái lớp học, mà cái người không hiểu
biết thì cho nó là cái bài pháp “Bát Chánh Đạo” có phải không? Còn cái người mà
hiểu biết, nó là tám cái lớp học.
Vậy
thì ba mươi bảy phẩm trợ đạo là ba mươi bảy phẩm, cái bài học để học ở trong
cái tám cái lớp này, có đúng không? Chớ khi không mà cho “ba mươi bảy phẩm trợ
đạo” rồi mà bây giờ còn cho cái pháp “Bát Chánh Đạo” nữa, hèn chi mà Đại Thừa
nói “tám mươi bốn ngàn pháp môn” là phải. Bởi vì, “ba mươi bảy phẩm trợ đạo”
rồi thêm “Bát Chánh Đạo” nữa, bây giờ nó thêm nữa nó tới “tám mươi bốn ngàn
pháp” là phải chứ sao! Nó đâu có hiểu đây là cái tên lớp học của người ta để
học “ba mươi bảy phẩm trợ đạo” này. Chứ không phải học niệm Phật, hay hoặc là
học niệm bùa, niệm chú. Có đúng không? Mấy ông này thêm vô nói “tám mươi bốn
ngàn pháp môn”, “Bát Chánh Đạo” cũng là pháp môn nữa chứ không phải là lớp học.
Đó!
Những cái hiểu sai như vậy mấy con làm lại đọc. Mà là cái chân lý mà chứ không
phải là pháp môn được. Cái chân lý, nó là cái chương trình giáo dục - đào tạo
có tám lớp, ba cấp của người ta. Tại sao người ta không hiểu cái chân lý mà lại
người ta hiểu cái cách mơ hồ? Nó lại thành cái pháp, cái pháp là nó mơ hồ mất
rồi còn gì, nó đâu có thực tế đâu!
Cho
nên, bởi cái đời của Thầy, Thầy vạch ra hết của Phật giáo, Thầy dựng lại, Thầy
làm cho nó sáng tỏ lên, mấy con có đường lối đi vào.
Như
nãy giờ các con thấy cái bệnh mà thầy đã nói cho mấy con đẩy bệnh bằng cái
phương pháp nào nó cụ thể, nó rõ ràng, nó thực tế. Còn cái chỗ nào mấy con
không tin. Từ đó, cái lòng tin của mấy con, mấy con mới không dao động tâm. Chứ
còn dạy mơ hồ trừu tượng là mấy con sẽ dao động tâm khi bệnh đau, các các hiểu
chưa?
(01:55:44) Cho nên mấy con chưa có rõ cho nên các
con bị dao động, đau quá mấy con thấy: “Thôi, bây giờ phải uống thuốc thôi,
chứ chịu chắc không nổi!". Nhưng mà sự thật Đức Phật đã trang bị cho
mấy con có đầy đủ, đã người ta nói có điểm tựa bẫy vũ trụ, mà tại sao mình có
điểm tựa mà mình không bẫy bệnh mình không được sao?
Bẫy
bay mất hết chứ làm gì không?! Mấy con cứ tự ti, thấy như mình yếu đuối không
đủ, thì đó là tại mấy con chứ, chứ Phật đâu có dạy mình tự ti, mặc cảm đâu. Mà
dạy cho mấy con đủ sức mà tự lực thắp đuốc lên đi mà.
Do
những cái điều kiện đó, bởi vậy có Thầy ở đây, chứ phải mà Thầy đau rề rề nằm
lên nằm xuống: “Thôi chắc tôi làm không được rồi, Thầy còn làm không được mà”.
Còn cái này Thầy mạnh khỏe như thế này, bảy mươi mấy tuổi rồi, mà hở đau một
chút là thét một cái nó đi mất rồi!
Tu sinh: Bạch
thầy! Có Thầy thì nó sáng, không có Thầy thì nó tối lại.
Trưởng lão: Trời
ơi! Tội nghiệp cho mấy con quá, màn đêm nó chụp xuống, có Thầy cầm cái đuốc cái
bắt đầu sáng, có Thầy về đây thì nó sáng trưng hà, mà không có Thầy thì bắt đầu
mây đen nó ủ lại, nó vần vũ.
Tu sinh:…
( không nghe rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét