311- PHẢI TU TẬP MỚI HIỂU ĐÚNG NGHĨA KINH SÁCH
(38:21) Muốn được vậy, thì mấy con phải tu tập,
phải nương vào Thầy, phải thưa hỏi kỹ. Những điều, và những sách vở của Thầy
mấy con đọc một lần chưa đủ đâu mấy con! Phải đọc nhiều lần, và nhiều lần để từ
đó suy ngẫm rút tỉa ra được những cái tu tập. Mình tu tập, nhưng mình đọc, rồi mình
suy ngẫm qua cái sự tu tập của mình rút ra được từng kinh nghiệm với đặc tướng
của mình mấy con. Chứ đừng nghĩ rằng: Các con sẽ tu vậy, thôi bây giờ không
tập, không gì hết. Mấy con sai rồi!
Chữ
nghĩa không thể nào nói hết được ý nghĩa của nó, danh từ không thể nào diễn tả
được cái ý của Thầy muốn nói. Nhiều khi phải gượng ép những danh từ nói như vậy
nhưng khi thực hiện rồi, thì nó lại có sự sai khác, hiểu sai khác trong đó. Cho
nên từng cái chỗ mà nghĩa cái danh từ đó mà khi thực hành rồi, thì mấy con thấy
kết quả nó thì mấy con mới hiểu chính xác cái nghĩa đó. Cũng như trong kinh
Phật nếu Thầy không thực hiện được, làm sao hiểu được nghĩa của lời Đức Phật
dạy?
Các
con thấy, danh từ đơn giản bây giờ bao nhiêu người đọc đi, mà không tu chứng
mấy con sẽ hiểu lệch nghĩa. Chỉ có khi tu chứng người ta mới hiểu được cái
nghĩa đó mới chính xác. Các con thấy đọc qua cái tập bốn “Những Lời Phật Dạy”
các con thấy rõ ràng, những danh từ này rất thường trong kinh chứ, nhưng mà
Thầy giảng mấy con thấy các nhà học giả có giảng vậy được không? Tức là không
có tu làm sao giảng được, không có kinh nghiệm chứng thực làm sao nói lên được
những điều này, thành ra nói lệch hết, sai nghĩa hết!
Đó!
Đó là cái điều quá nguy hiểm cho chúng sanh! Mặc dù kinh Phật là đúng, nhưng hiểu
nghĩa sai mà giải thích sai là làm cho người ta đi sai. Hầu như các Tổ giải
thích sai qua chữ nghĩa của kinh điển, mà trở thành những kinh sách phát triển,
làm cho chúng ta không còn biết đường tu.
(40:09) Vì vậy hôm nay Thầy viết cái cốt lõi của
đạo Phật để thực hiện cho được, chuyển được Nhân Quả là Giới Luật. Mà bộ Giới
Luật chưa hoàn thành là nỗi khắc khoải trong tâm Thầy ghê gớm lắm mấy con!
Làm
sao cho có thời giờ, tuổi đời mình thì cao, năm nay là bảy mươi chín tuổi rồi
còn gì nữa. Thì các con thấy, mừng sinh nhật của năm này thì bắt đầu cho một
năm mới, tuổi Thầy chất chồng lên gần 80 tuổi rồi, mà giờ còn ngồi đây mà soạn
những bộ sách như thế này thì các con biết, cả một sức lực của mấy người còn
trẻ chứ người già như Thầy mà còn sáng suốt viết như thế này đâu phải dễ, đâu
phải dễ!
Cho
nên vì vậy mấy con nỗ lực tu, luôn luôn lúc nào Thầy cũng để mắt. Rồi Thầy làm
việc để tránh bớt những cái duyên làm Thầy mất thì giờ chứ không gì hết. Chứ
không phải Thầy bỏ mấy con đâu. Không phải Thầy trốn Tu Viện Chơn Như đâu mấy
con. Thầy chẳng sợ ai hết đâu! Đối với Thầy thì không còn lo lắng gì đối với
tất cả mọi sự việc.
Cho
nên, cái Bức Tâm Thư II Thầy đã nói: “Chỉ có Bất Động Tâm thì mọi việc sẽ được
hóa giải, tất cả mọi sự việc. Chỉ có bất động tâm mới đem lại sự bình an cho
mọi người, còn không bất động tâm thì không bao giờ đem lại sự an ổn cho mọi
người”. Và các con sẽ đọc cái bức thư Thầy đề tên là “Sóng gió Chơn Như”. “Chỉ
có lòng thương yêu chúng ta thì sống gió mới lặng, ngoài lòng thương yêu thì sóng
gió sẽ dập dồn”, các con hiểu không?
Cho
nên cái bài viết đó sau này mấy con sẽ có dịp mấy con đọc. Lòng thương yêu
chúng ta như ông Phú Lâu Na. Các con có nghe ông Phú Lâu Na không? Đó!
Lòng
thương yêu như ông Phú Lâu Na lúc nào cũng vẫn thấy người ta thương mình, không
bao giờ thấy người ta ghét mình. Đó mới chính là lòng thương yêu
của những người tu theo Đạo Phật. Như vậy mới chính là lòng từ bi. Chứ lòng từ
bi các con hiểu khác ông Phú Lâu Na là sai! Những gương hạnh đệ tử của Đức Phật
còn đó, sự sống của Đức Phật còn đó. Sau này Thầy sẽ soạn thảo giáo trình học
lớp chánh kiến là mấy con học về sự sống của Đức Phật.
(42:36) Thầy sẽ đem hết sự sống của Đức Phật mà
nói lên những cái hạnh của Đức Phật sống, để rồi mấy con học được cái lịch sử
sống của Đức Phật. Bởi vì niệm Phật là sống như Phật, là phải hiểu Phật mới
sống được như Phật. Phải biết Phật sống như thế nào, là một cái gương hạnh.
Mà
nếu chúng ta không hiểu làm sao? Chúng ta đâu phải đọc cái lịch sử sơ sơ như
vậy. Học cái lịch sử của Đức Phật là học đời sống của Đức Phật, như vậy mới
đúng nghĩa của nó. Mà viết được điều này chỉ có Thầy, không có người thứ hai
viết được! Bởi vì còn những điều mà chúng ta không thể quan sát được, mà Thầy
quan sát được.
Cho
nên cái giáo trình tu tập cho tám cái lớp của Bát Chánh Đạo của đạo Phật là
Thầy sẽ làm công việc này, chứ không ai làm công việc này. Nếu có một người tu
chứng thì sẽ giúp Thầy rất nhiều công việc. Còn không có người tu chứng thì một
mình Thầy phải làm. Thầy mong các con nỗ lực tu, để mấy con thực hành được, làm
chủ được sự sống chết, xong rồi mấy con sẽ tiếp tay.
Vì
lúc bấy giờ đầu óc của mấy con sáng suốt vô cùng! Muốn thấy cái gì thì mấy con
sẽ biết rõ, không cần Thầy phải nhắc. Nghĩa là bấy giờ mấy con viết bài gì đi
nữa, thì mấy con đưa đến, thì mấy con sẽ nói về tu tập thiền định hoặc là
phương pháp này, phương pháp kia, mấy con có viết rồi Thầy cũng phải chỉnh đốn
lại. Bởi vì sự tu tập của mấy con chưa xong, mấy con sẽ nói qua tưởng của mình
nhiều, qua kinh sách nghiên cứu của mấy con nhiều, chứ sự thật mấy con chưa
kinh nghiệm.
Còn
Thầy, thì Thầy sửa cho mấy con, mà không còn Thầy thì những cái này là cái lỗi
của mấy con sai, để ảnh hưởng cho đời sau.
Cho
nên toàn bộ những kinh sách mà dạy về thiền, về tu cách này, cách kia của mọi
pháp trên thế gian này nếu mà không có người tu chứng mà kiểm lại những cái
này, thì hầu như tất cả sách này điều sai. Cho nên Thầy nói rằng một nhà khoa
học mà viết nói về thiền là nhà khoa học đó sai! Một nhà tu, bất kỳ tu phương
pháp nào mà chưa đạt được những Chân lý thực sự, đều là sống trong ảo tưởng mà
viết thì điều này là sai, đều giết người. Người ta cứ ngỡ tưởng thần thông là
cứu cánh, không có đâu mấy con. Đó là ảo…
(44:52) Và cái giới cấm của mình ở trong đó,
giới đức, giới hạnh đó. Rồi nghiên cứu tới tập giới thứ hai, vì tập giới thứ
hai “Văn Hóa Truyền Thống” tập hai đó, thì phần nhiều là những cái giới của
người tu sĩ.
Đầu
tiên vô thì các con thấy cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, thì giới của người tu sĩ
mà. Sống không nhà cửa, không gia đình, thì đó giới của người tu sĩ. Và mấy con
đã đi vào trong Tu Viện dù là người cư sĩ, mặc chiếc áo cư sĩ mà mấy con vào Tu
viện đương nhiên xem mấy con là tu sĩ. Tuy rằng không cạo bỏ râu tóc, nhưng mấy
con đã xác định, đã không nhà không cửa, sống trong tu viện còn nhà cửa gì nữa
mấy con, đâu có gì của mình. Mà không có gia đình mình xung quanh mình nữa mấy
con, chỉ có một thân một mình. Cho nên coi mình là một tu sĩ rồi, một tu sĩ
chuẩn bị, chuẩn bị cho trở thành tu sĩ.
Thì
như vậy, các con sẽ nghiên cứu những giới của tập hai rồi tiếp tục tập ba, tập
bốn cho đến tập năm, tập sáu. Những Giới Luật này, càng đọc mấy con sẽ càng
thấy hay, càng đọc càng thấy thấm thía cho đời sống của một người tu sĩ. Và
đồng thời mấy con giữ gìn trọn vẹn hết những Giới Luật này thì chuyển hết Nhân
Quả khổ của thân của mấy con. Thân tâm của mấy con đều có, đó là cái khối, một
cái khối khổ của nghiệp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét