310- QUYẾT TÂM TỪ BỎ NHỮNG CÁI SAI, KHÔNG CÓ LỢI
ÍCH
(26:55) Đó thì, những điều mà Thầy dạy thì mấy con
nhớ sự tu tập nó lợi ích rất lớn cho mấy con! Nếu mà mấy con tu sai một chút
thì mấy con sẽ lạc vào định tưởng. Bởi vì hầu hết là từ các Tổ các Thầy mà tu
đó, là tại vì không có kinh nghiệm, không có người kinh nghiệm dạy. Cho nên
ngồi cứ nhiếp tâm, nhiếp tâm rồi ức chế tâm để chúng ta được sự an tịnh, được
sự yên ổn, do sự yên ổn đó tưởng là Thiền Định, chớ không phải! Chúng ta đang
rèn luyện một cái đạo lực để chúng ta làm chủ được những cái nghiệp đau khổ
muôn đời của chúng ta, chứ không phải bây giờ.
Cho
nên cái đạo lực phải có, chứ không phải ngồi đó để sự yên lặng đó, để mà chịu
đựng, ức chế, ép làm cho cái đau khổ, cái sân hận chúng ta, cái ác pháp nó
không hiện ra. Nhưng nó không hiện ra nó vẫn còn nằm im một chỗ, chứ chưa phải
sạch.
Ở
đây các con nhớ nè, cái danh từ mà trong Giới Luật của Phật dạy bảo mình “từ
bỏ”. Từ bỏ, bây giờ Thầy nói như thế này, mình xét thấy cái “từ bỏ” mình coi
thử coi. Bây giờ chúng ta đã biết những sự mê tín, đó là cúng bái, cầu an, cầu
siêu là không có. Thế mà chúng ta bảo “từ bỏ” nhưng mà chúng ta có từ bỏ không?
Bây
giờ nói “từ bỏ” vậy kinh sách Đại Thừa sai chúng ta có dám đem đốt không? Chưa
dám đem đốt, tức là chúng ta còn tiếc, tức là chưa từ bỏ. Chúng ta thấy nó sai,
nó dạy chúng ta mê tín, nó dạy chúng ta những cái tu tập không đúng, thì chúng
ta đã biết rồi bây giờ chúng ta từ bỏ là bỏ sạch, dẹp sạch, đốt sạch không cần
xài nó nữa! Chúng ta dám làm điều đó không? Không dám mấy con! Như vậy chúng ta
chưa từ bỏ.
(28:37) Cho nên vì vậy bây giờ chúng ta thấy nè,
bây giờ chúng ta từ bỏ. Cái danh từ mà gọi là “từ bỏ”, tức là bỏ không còn xài
nữa. À! Bây giờ bình thường chúng ta không thấy gì hết, chúng ta từ bỏ không có
cúng, không có vái thần thánh, quỷ ma gì nữa hết, không sợ gì hết, bình thường.
Nhưng mà đụng lúc chúng ta đau bệnh rồi bắt đầu thử coi chúng ta “từ bỏ” hay là
chúng ta chưa “từ bỏ”?
Cái
này thật sự ra chúng ta chưa từ bỏ, chưa đủ gan dạ từ bỏ. Biết nó sai, nhưng mà
nhiều khi chúng ta chưa đủ từ bỏ. Thầy nói như thế này, một cái người mà chúng
ta có hiểu rồi, nhưng mà sự thật ra nói từ bỏ thì chúng ta chưa từ bỏ. Bình
thường thì chúng ta nói hay lắm, nhưng mà khởi sự thì chúng ta không có từ bỏ
những cái mê tín này. Đó thì đó những cái điều kiện mà Thầy nói Thầy nhắc nhở
mấy con. Từ bỏ là phải thật sự từ bỏ! Để chúng ta đạt được những cái lợi ích
rất lớn cho chúng ta. Còn cái này nó nhảm nhí nó là làm chúng ta tiếc tiếc.
Cũng như Thầy nói kinh sách Đại Thừa giờ mấy con có cả tủ, nhưng mà mấy con
biết nó là sai mấy con không có tu tập nó nữa, mấy con bỏ nó, nhưng mà thấy
tiếc là mấy con chưa bỏ, các con hiểu chưa?
Đem
đốt sạch, bỏ sạch ba cái thứ này đi, nó không có lợi ích cho mấy con! Nếu nó có
lợi ích thì mấy con cứ nhìn các Thầy, các Tổ, các Hòa thượng họ đã lợi ích rồi,
đằng này họ có lợi ích gì đâu!? Họ chết trong đau khổ không hà! Có người nào mà
sung sướng đâu?!
(30:02) Nhìn cái mà họ sai chúng ta thấy rõ ràng
là hiện bây giờ đang sống họ phạm giới, phá giới ăn uống phi thời, sống trong
chùa to Phật lớn là không “từ bỏ”. Họ nói thì từ bỏ, nhưng mà những cái giới
hạnh nhìn qua thì chúng ta thấy không “từ bỏ”.
Cũng
như bây giờ các con nghe Thầy dạy các con “từ bỏ”, nhưng mà sự thật ngầm trong
tâm của mấy con chưa “từ bỏ”. Thầy nói rồi mấy con xét đi, mấy con sẽ thấy có
những cái mấy con chưa từ bỏ.
Cho
nên nói “từ bỏ” rồi mới “đoạn diệt” được, mà các con chưa “từ bỏ” làm sao mấy
con “đoạn diệt” được nó?
Cho
nên xét nét cho kỹ, thì mấy con thấy chúng ta còn dính mắc. Đặt thành vấn đề,
như từ lâu tới giờ Thầy ở trong cái Tu Viện này, bây giờ Thầy đi ra Thầy ở chỗ
khác, mà Thầy vẫn thấy an vui, Thầy vẫn thấy bình thường không có gì hết, đó là
Thầy đã “từ bỏ” đó mấy con. Nếu mà Thầy dính mắc chỗ này chắc chắn là Thầy
không từ bỏ được. Ờ, bây giờ đi ra rồi nhớ nơi mình ở, rồi này, kia, nọ,… buồn
rầu, hay hoặc này kia. Đó có từ bỏ không mấy con? Chưa từ bỏ! Nó chuyện nhỏ
nhỏ, nhỏ nhỏ nhưng mà từ cái nhỏ đó mà chúng ta suy ra cái lớn chúng ta chưa từ
bỏ.
(31:07) Cho nên những cái này là phải tu, là
phải học. Chẳng hạn: Ờ, bây giờ tôi từ bỏ, mà tôi vô đây tôi ở một thời gian
độc cư thì tôi nhớ nhà nhớ cửa, thì tôi có từ bỏ không? Chưa từ bỏ!
Chừng
nào, mình phải biết từng cái tâm niệm hiểu biết đó mình mới thấy được mình,
mình mới gạn lọc từng chút dùng phương pháp tác ý vạch mặt nó để mà từ bỏ, từ
bỏ cho thật sạch! Những cái hành động chúng ta phải làm, bởi vì nó có cái hình
thức, mình nói từ bỏ nhưng mà cái hình thức không từ bỏ thì sự thật ra trong
tâm mình chưa từ bỏ. Phải từ bỏ cái hình thức.
Thầy
nói bây giờ, mình biết rõ ràng kinh sách Đại Thừa là sai, thì mình bỏ nó đi,
mình dẹp nó đi, trong nhà đừng có để cái thứ này nữa. Nó truyền thừa biết bao
nhiêu thế hệ đã sai lầm, chứ không phải riêng có cái thế hệ của mình. Bao nhiêu
thế hệ, từ những cái thế hệ trước chúng ta đã sai lầm, được những gì? Bây giờ
chúng ta được những gì? Và sau này những kinh sách này còn lại thế hệ sau này
được những gì? Làm hao tốn biết bao nhiêu giấy mực, biết bao nhiêu tiền bạc của
mọi người đổ vào in những kinh sách này!
Vậy
thì chúng ta biết rõ nó lợi ích gì, nó cám dỗ chúng ta rất lớn! Các con thấy
như kinh pháp hoa: “Dù cho tạo tội hơn núi cả, Diệu pháp liên hoa tụng mấy
hàng”, mấy hàng thì hết tội, đó là dụ chúng ta. Ai cũng ham hết, cho nên
mọi người đều xúm nhau mà tụng, các con thấy không?
(32:37) Còn kinh Hồng Danh lạy lễ sám hối cho
hết tiêu tội chứ gì? Thế mà cái câu chuyện của Ngô Thừa Ân viết Đường Tam Tạng,
trong đó Tôn Ngộ Không. Thế rồi bây giờ ở trong kinh Hồng Danh, mà Ngô Thừa Ân
là người viết chuyện Tây Du Ký sau Đức Phật, chứ phải có trước Đức Phật đâu. Mà
kinh Hồng danh lại viết trong thời Đức Phật, Đức Phật thuyết ra, có không? Thế
mà có Đấu Chiến Thắng Phật ở trong đó để chúng ta lạy. Một cái nhân vật tưởng
tượng ra bây giờ ghép vô trong kinh bảo rằng Đức Phật thuyết, có điều này
không? Không có!
Các
con hiểu, như vậy rõ ràng là kinh Đại Thừa là sai! Thế mà ai viết ra? Có phải
người sau viết không? Như vậy rõ ràng là những cái sai, quá sai! Tại sao chúng
ta không chịu suy nghĩ để mà chúng ta dẹp hết ba cái này đi? Một nhân vật tưởng
tượng mà bây giờ lại trở thành một ông Phật mà hàng ngày chúng ta lạy sám hối.
Cái đó có thật không? Không bao giờ có thật! Rất đau khổ!
Tại
sao chúng ta là một con người có trí tuệ, mà chúng ta đến nỗi mà để cho một
nhân vật tưởng tượng của một nhà văn, của một nhà viết tiểu thuyết mà người ta
lồng cho mình, để mình phải lễ như vậy? Đó thì mấy con thấy!
Rồi
như kinh Địa Tạng là một tác giả, người ta viết ra cảnh địa ngục, rồi người ta
nâng cái ông Địa tạng đó lên, ông Bồ Tát đó lên, để rước những cái linh hồn,
cái người rước những linh hồn tội lỗi dưới địa ngục. Rồi đọc lại bộ kinh Thập
Phương, tức là mười phương…(không nghe rõ) toàn là những tác giả tượng tượng
ra viết. Không có cái cõi đó.
(34:19) Cho nên Thầy nói thực sự nếu Thầy tu
không chứng, không tìm hiểu hết tất cả những cái ảo tưởng này thì nghe nói
kinh, thì ai mà dám bài bác? Nghe Đức Phật thuyết thì ai mà dám nói? Chỉ có
người tu chứng người ta mới truy ra, người ta mới thấy rõ ràng là những cái
nhân vật trong những câu chuyện này điều là do có người tưởng tượng ra mà viết
ra mà thôi, không có gì hết. Không có cái người đó! Cho nên toàn bộ kinh sách
Đại Thừa có thật hay không?
Cho
nên không thật chúng ta ném đi, đừng có tiếc! Mà ném đi tức là từ bỏ những cái
sai. Còn bây giờ chúng ta chưa ném là chưa từ bỏ. Từ cái hình thức không ném
được, thì thử hỏi cái tâm của chúng ta có bỏ được không? Chưa!
Đó
thì hôm nay Thầy nói như vậy, có nghĩa là phải đúng, chúng ta có đầu óc, con
người chúng ta phải biết cái đúng, cái sai chứ.
Chẳng
hạn nào như ở trong cái cuốn tập bốn, các con thấy Đức Phật hỏi như thế này: “Ông
có đi đến Phạm Thiên chưa, các ông có đi đến Phạm Thiên chưa?”. Người nào
cũng không đến hết.
Bây
giờ một cái nhà triết học, họ tưởng tượng ra một cái thuyết, họ cũng chưa đến
cái thế giới đại đồng như thế nào, con người sống như thế nào. Họ nghĩ tưởng ra
thôi, họ nghĩ bây giờ cái thuyết học này phải đưa con người phải sống như vậy.
Nhưng mà khi đi trên con đường đó để tới cái đích đó, thì người ta bật ngửa ra
cả đám hết, không có ai thực hiện được cái thuyết học đó hết, có phải không?
Chưa có đạt được, mà cái nhà triết học này họ tưởng tượng ra, họ tưởng tượng là
tới đó là hạnh phúc con người lắm đó. Nhưng mà sự thật họ có tới chưa? Chưa! Mà
chưa thì bây giờ mới bắt đầu đi, đi thì bật ngửa ra cả đám với nhau hết, tức là
hoàn toàn nó không được vậy đâu.
Ông
Phật ông nói phải đi đến cái chỗ đó rồi, thấy được rồi, rồi mới nói, còn chưa
được thì đừng có nói: “Ông có tới đó đâu mà ông nói”. Cho nên ông Phật
đã tới mức rồi đó, cho nên mới đưa ra bốn cái chân lý, có phải không? Bốn cái chân
lý, bốn cái sự thật, nghĩa là tôi đã tới đó rồi, tôi đã thấy rồi. Tức là Ông
Phật đã thấy, đã chứng nghiệm được cái đó, cho nên mới nói ra. Cho nên giáo lý
của đạo Phật gọi là Chân Lý, chứ không phải gọi là triết học. Thế mà bây giờ
người ta đẻ ra triết học “Tánh không”, qua bộ kinh Bát Nhã mấy con thấy, đó là
triết học. Các ông chưa tới cái chỗ mà “Tánh Không” đó, mà các ông cứ tưởng
tượng nó là như vậy, thì các ông đã sai! Bởi vì mấy ông chưa có biết “Phật
tánh” như thế nào mà mấy ông cứ nghĩ tưởng đó là “Phật tánh”. Mấy ông chưa có
tới!
(36:50) Đó là một cái bằng chứng để mà Phật pháp
vạch ra, đức Phật vạch ra rất rõ! Vậy mà chúng ta không chịu ném ba cái này đi,
còn để làm cái gì? Cái ảo tưởng! Chưa tới, mà dạy người ta phải tu tập, dạy
người ta phải sống như vậy, làm cho người ta chết muốn hết mọi người. Các con
thấy, một cái triết học đưa ra, cái nhà triết học đó họ tưởng tượng ra chứ chưa
hẳn là ổng đã sống được như vậy. Cho nên đó là cái sai lầm làm cho chúng ta gần
chết với nhau hết, làm cho con người trên hành tinh này gần chết với nhau hết
mà không đạt được. Họ tranh đấu để mà họ tạo cho được cái học thuyết cho nó đạt
được, nhưng mà cuối cùng bao nhiêu người chết. Bao nhiêu sự đau khổ của con
người, nhưng mà tới đó thì hoàn toàn là cái ảo, không thật mấy con!
Cho
nên Phật pháp, tôn giáo cũng vậy mấy con, họ đưa ra cái giáo điều ngỡ tưởng là
đó sẽ đưa chúng ta đến cái đạt được. Nhưng mà cái ông mà đưa ra cái giáo điều,
ông đó có tới cái chỗ đó chưa? Chưa! Làm cho chúng ta càng đau khổ, các con hiểu
không?
Cho
nên ở đây Thầy dạy các con Thầy biết phải làm như vậy, như vậy… Cho nên hiện
bây giờ mà Thầy làm công việc này thì các con thấy Thầy biết là đó xây dựng nền
đạo đức. Hoàn toàn ngoài đạo đức này thì không còn có một cái phương pháp nào
thực tế hơn, cụ thể hơn. Vì đây là cái thực! Cho nên cái thực mà Đức Phật là
người đã chứng nghiệm được, và Giáo pháp của người để lại đều là dạy chúng ta
đạo đức chứ không có gì khác hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét