307- DIỆT ÁC VÀ THIỆN HỮU LẬU CHỈ GIỮ THIỆN VÔ LẬU
(04:40) Cho nên Đạo Phật dạy chúng ta: “Ngăn
ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện”, cái thiện này nó không phải là
thiện Hữu Lậu, không phải đi làm việc từ thiện, làm việc từ thiện nó là thiện
Hữu Lậu, nó là thiện của Nhân Quả.
Còn
cái thiện mà chúng ta đang tập luyện đây là cái thiện giải thoát, cái thiện
toàn thiện. Cho nên nó không có lậu hoặc. Vì vậy khi mà chúng ta đã bẫy cái
nghiệp ác, thiện của Nhân Quả bay đi rồi, thì nó còn cái nghiệp Vô Lậu, nó
không còn khổ đau nữa. Nghĩa là chúng ta không có gì hết, cái thân này chẳng
qua là cái dụng cụ của Nhân Quả để sử dụng, bây giờ chúng ta mượn cái dụng cụ
của Nhân Quả, chúng ta dụng nó để mà chúng ta tạo thành một cái nghiệp không
Tham, Sân, Si tức là cái nghiệp Vô Lậu. Bởi vì mình chưa có cái Vô Lậu đâu, mà
nhờ mượn cái thân này, mà bẫy cái nghiệp thiện, nghiệp ác của Nhân Quả bay ra,
để rồi chúng ta mới có được một cái khối, cái khối Vô Lậu. Đó là trạng thái thanh
thản, an lạc, vô sự. Các con hiểu không?
(05:51) Chứ bây giờ, ở trong cái thiện của Nhân
Quả thì nó có cái thiện và cái ác Hữu Lậu, và nó có một cái trạng thái Vô Lậu.
Bây giờ mấy con thấy mấy con chưa có xong, chứ mấy con cũng nhận thấy được cái
thanh thản, an lạc, vô sự của mấy con chứ? Nó có cái đó!
Cho
nên thiện mà thiện Hữu Lậu và thiện mà thiện Vô Lậu. Các con nghe! Còn ác thì
thôi khỏi nói rồi, ác thì nó phải Lậu Hoặc rồi nó mới ác, chứ không có Lậu Hoặc
thì làm sao gọi là ác được?!
Mà
thiện lại là thiện có lậu và thiện không lậu. Tức là thiện có khổ mà thiện
không khổ, mấy con hiểu chỗ đó không?
Vì
vậy bây giờ chúng ta thấy ở trong cái Nhân Quả nó có ba cái điều kiện cần
thiết. Một là ác, hai là thiện Hữu Lậu, ba là thiện Vô Lậu. Bây giờ chúng ta chọn
lấy cái thiện Vô Lậu, mà đẩy lui cái thiện Hữu Lậu và cái ác Hữu Lậu. Mình phải
đẩy mấy cái này ra, nếu một người mà đi làm việc từ thiện, thì giúp đỡ người
này người kia, mà người này để được giải thoát thì không bao giờ giải thoát, họ
chỉ có làm vua là cao. Mà làm vua khổ lắm, mấy con biết đâu có sung sướng gì
đâu! Thiện Hữu Lậu càng cao coi vậy chứ càng khổ! Làm Vua, làm những cái uy
thế, uy quyền thế này, thế khác đều là khổ hết. Từ cái chỗ đó nó mới sanh ra
những cái ác pháp còn cao hơn nữa.
(07:23) Cho nên đối với Đạo Phật là biết được
trong luật của Nhân Quả nó có ba cái dạng: Một là ác, hai là thiện Hữu Lậu, ba
là thiện Vô Lậu. Vì vậy mà chúng ta dùng cái pháp Như Lý Tác Ý, dùng phương
pháp của Phật quét sạch cái thiện Hữu Lậu và cái ác Hữu Lậu chỉ còn giữ lại cái
thiện Vô Lậu mà thôi.
Cho
nên nói: “ Ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện” không có nghĩa là
Đức Phật dạy chúng ta đi làm việc từ thiện, các con hiểu không?
Cái
thiện này, tăng trưởng thiện này là Thiện Vô Lậu chứ không phải Thiện Hữu Lậu.
Một người mà đi tu làm sao có của cải đâu mà đem bố thí? Một người đi tu mà
dùng ái ngữ ngọt ngào với người ta gặp trước đối tượng thì chúng ta sẽ bị cám
dỗ, sẽ bị cám dỗ mất đi. Bởi vì càng ngọt ngào thì nó là thiện Hữu Lậu, còn
mình sống độc cư trầm lặng không tiếp xúc ai hết thì nó là Vô Lậu, chớ mà tiếp
xúc thì nó có Lậu Hoặc mất đi mấy con.
Cho
nên tại sao Đức Phật bảo mình phải phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý? Là
vì mình tiếp xúc là nó sinh ra năm dục trưởng dưỡng, còn không tiếp xúc thì năm
dục trưởng dưỡng sẽ bị diệt đi. Cho nên là Độc Cư là bí quyết thành
công của Thiền Định, bí quyết thành công của sự tu hành. Nhưng
chúng ta mới tu tập thì chúng ta không giữ trọn được, chúng ta tập từ từ, chứ
đâu có khép mấy con vô mà ức chế trong Độc Cư thì mấy con chịu sao nổi! Từ từ
rồi lần lượt mình tăng dần, tăng dần lên, cho đến khi hoàn toàn một trăm phần
trăm thì lúc bấy giờ các con mới thành tựu được sự giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét