308- GIỚI LUẬT LÀ NỀN TẢNG VỮNG CHẮC ĐỂ CHUYỂN
THÂN NGHIỆP
(08:58) Thầy nói rõ ràng lắm! Chúng ta hiện cái
thân của chúng ta là do thân Nhân Quả, cho nên Đức Phật nói mình thừa tự nghiệp
của Nhân Quả. Nếu ngoài Nhân Quả thì chúng ta không có thân. Do có thiện, có ác
mà chúng ta có thân người; do có ác, có thiện mà chúng ta làm thân động vật. Từ
động vật lần lượt đến cấp độ cao hơn làm thân con người. Làm thân con người có
được cái đầu óc, có sự hiểu biết, trí tuệ, biết thiện biết ác, biết phân biệt
rõ ràng. Loài động vật không biết phân biệt, nó chỉ sống theo bản năng nó, nó có
biết, biết để ăn, biết để đau, để khổ chứ không biết giải thoát.
Cho
nên trên con đường tu của chúng ta, chúng ta nắm cho vững rõ ràng, chúng ta có
phương pháp đoàng hoàng, pháp của chúng ta là pháp Như Lý Tác Ý dùng nó để đẩy
lui, và pháp tựa nương là Thân Hành Nội và Thân Hành Ngoại. Muốn đẩy một cái ác
pháp nào thì phải tựa vào một cái điểm tựa vững chắc, hơi thở, hoặc thân hành
ngoại của chúng ta.
Bây
giờ buồn ngủ, là cái ác pháp là Si. Cho nên muốn phá cái Si, thì chúng ta phải
tựa vào thân hành, tức là đi kinh hành hoặc là tựa vào cái thân hành động của
chúng ta, cái động của cái thân, thì như vậy chúng ta tựa vào đó để mà chúng ta
phá được cái Si. Trong khi đó phương pháp tác ý phải đều đều: “Tâm tỉnh
thức, sáng suốt không được hôn trầm, thùy miên” đó là phương pháp Tác Ý,
con hiểu không?
(10:24) Cho nên vì vậy chúng ta tu tập là có
phương pháp hẳn hòi đối trị với cái ác pháp của nó, với những cái chướng ngại
pháp mà sẽ tác động vào thân tâm của chúng ta, làm chúng ta không được giải
thoát.
Cố
gắng hàng ngày tu tập rèn luyện, Thầy nói nhất là muốn chuyển Nhân Quả chỉ có
Giới Luật Phật là duy nhất. Chứ hoàn toàn nếu mà phạm Giới Luật mà nói chuyển
Nhân Quả thì các con chỉ dùng pháp Như Lý Tác Ý chẳng qua là Tự Kỷ Ám Thị nó có
hiệu quả rất nhỏ, không lớn.
Con
biết người ta đã biết Tự Kỷ Ám Thị chứ gì? Nhưng sự thật người ta chưa biết tựa
lưng, và người ta chưa biết Giới Luật của Phật, cho nên người ta không chuyển
nổi Nhân Quả. Còn ở đây Phật dạy chúng ta có căn bản lắm, có chỗ tựa bằng thân
hành, có chỗ chuyển bằng Giới Luật, Giới Luật nghiêm chỉnh là mấy con sẽ chuyển
nó. Trước khi mấy con sắp chết, nghiệp sẽ tác động mấy con rất lớn, nhưng mấy
con giữ gìn giới đừng sợ hãi, ôm chặt Giới rồi mấy con ôm Pháp chặt, rồi các
con tác ý bệnh sẽ hết, tất cả những gì cũng qua hết, nó không giết hại mấy con
đâu. Cho nên thường Thầy nói chết trong Giới Luật, chớ đừng chết mà phạm Giới
Luật. Chỉ có Giới Luật là duy nhất mấy con, bởi vì Giới Luật của Phật rất là
tuyệt vời! Bởi vì Giới, Định, Tuệ.
(11:38) Định thì các con thấy có một lớp học
định mà thôi, Chánh Định. Còn bảy lớp kia điều là Giới Luật, cho nên lấy Giới
Luật mà làm cái sống của mình, mà muốn được Giới Luật như vậy thì chúng ta phải
học hiểu Giới Luật, Thầy thì đang tập trung Thầy soạn thảo cái bộ Giới Luật, nó
tới sáu tập mà Thầy mới viết được hai tập. Mà các con thấy hai tập có giá trị
chứ, mấy con đọc rồi mấy con sẽ thấy có giá trị chứ. Còn bốn tập nữa là Thầy
đang soạn thảo, cố gắng làm sao cho hoàn thành được cái bộ Giới Luật. Có hiểu
mới có giữ, không hiểu làm sao giữ được mấy con? Các con hiểu?
Cho
nên bộ Giới Luật rất cần thiết cho mấy con, vì nó là cuộc sống của mấy con. Mấy
con là Giới Luật; Giới Luật là mấy con, nó là sinh mạng của mấy con, để mấy con
mới chuyển được cái nghiệp Nhân Quả. Tức là thân mấy con sinh ra từ Nhân Quả,
mà nếu mà không có Giới Luật làm sao chuyển nổi nó?!
(12:31) Cho nên lấy thiện chuyển ác, mà Giới
Luật là thiện pháp, toàn bộ những thiện pháp này mới chuyển được ác pháp, chứ
làm sao, còn cách nào khác hơn được nữa! Cho nên Giới sinh Định, muốn được Định
tức là muốn được bình an, muốn được yên ổn, thì chúng ta phải có Giới Luật,
không có Giới Luật thì không bao giờ có định tỉnh, có bình an được.
Nói
Định, các con cứ nghĩ ngay cái người mà không hiểu Định thì người ta cứ nghĩ rằng
tâm không có niệm khởi là Định, không phải! Nghĩa là sự bình an, sự an ổn, sự
sáng suốt không bị mê hoặc một cái gì, một cái pháp gì làm cho chúng ta mờ mịt,
thì gọi là Định. Nhưng Giới Luật nó mới chuyển hết sự mê muội đó, nó mới có
Định được.
Cho
nên chúng ta ngồi đây mà tất cả ác pháp tác động không được gọi là “Bất động
tâm định”. Bởi vì trong cái bất động tâm đó nó không có Dục lậu, Hữu Lậu, Vô
Minh lậu tác động vào được cho nên mới gọi là bất động. Thì chỗ bất động này là
“thanh thản, an lạc, vô sự”, có gì ngoài cái trạng thái tâm này.
Cho
nên muốn được vậy thì Giới Luật nghiêm chỉnh thì trạng thái an lạc, vô sự này
sẽ kéo dài 12 tiếng đồng hồ hoặc hơn nữa, và có thể suốt đời chúng ta đều ở
trong trạng thái này được. Vì chính Giới Luật mà bảo vệ nó được mà thôi.
(13:53) Cho nên rất quan trọng! Vì vậy mà tại
sao Thầy rời khỏi tu viện? Thầy rời khỏi tu viện để có thời gian mà Thầy soạn
thảo, còn ở đây Thầy không có thời gian, tại sao vậy các con biết không?
Một
chút thì có khách, ngày nào Thầy cũng đến ở đây dạy mấy con, làm sao mà Thầy có
thời gian mà Thầy viết? Mà bây giờ không viết thì mấy con làm sao hiểu? Phải có
sách, có vở, có hẳn hòi bằng giấy trắng mực đen, các con vừa đọc vừa nghiên
cứu, vừa thưa hỏi những điều Thầy viết, chứ có nhiều cái mấy con không hiểu.
Các con thấy, để giúp cho mấy con thâm sâu hiểu rõ trong Giới Luật, để cho mấy
con biết nó có lợi ích như vậy các con mới đem hết sức lực của mình để sống
trong Giới Luật, chết trong Giới Luật, nó là sinh mạng của các con. Thì như vậy
mấy con mới chuyển được cái nghiệp của mấy con, mà trong khi mấy con đang mang
cái thân này là cái thân nghiệp. Mà chuyển được thì các con mới làm chủ được
nó, mà chuyển không được thì làm sao làm chủ được nó?
Nó
muốn đau, mấy con bảo nó hết đau được không? Nó muốn chết, mấy con bảo nó hết
chết được không? Đâu phải dễ! Bây giờ cở sức của mấy con, mấy con làm được
không?
Thầy
nói mấy con chưa có làm được gì. Mấy con có nhìn thấy cô Minh Cảnh không? Chưa
có làm được những cái gì hết!
(15:07) Vì vậy, mà nỗi khắc khoải khi mình không
tu thì thôi, mà đã tu mà mình thấy cái sức mình chưa làm chủ trước những cái
khó khăn đó, là nỗi khắc khoải trong lòng của mỗi người. Đời còn gì nữa đâu mấy
con? Không còn gì nữa hết! Tất cả các pháp đều vô thường, không có một vật gì của
chúng ta được nữa hết. Chúng ta biết rõ như vậy mà, cho nên chúng ta không còn
tiếc một cái gì hết, chỉ làm sao chúng ta chuyển hết nghiệp này để luôn luôn
chúng ta không còn tiếp tục tái sanh luân hồi. Tiếp tục tái sanh luân hồi chúng
ta có muốn không? Nhưng nó vẫn làm! Nó vẫn tương ưng, nó tự nó vẫn tương ưng,
nó đưa chúng ta đi đến tái sanh luân hồi mà chúng ta không hề có ý muốn điều
đó, mà nó vẫn làm, chúng ta không cãi được nó.
Cũng
như, ngay cả bây giờ chúng ta không cãi được thân tâm của chúng ta. Nó Sân
chúng ta bảo nó nó cũng không nghe, nó Sân là nó Sân. Mà nó bệnh là nó bệnh,
bảo nó có nghe không, thì thử hỏi bây giờ nó đi tái sanh mấy con bảo nó đừng
tái sanh được không?
Cái
chuyện trước mắt của mấy con, bây giờ thân của mấy con bệnh nè, mấy con bảo:
“đừng có bệnh”, nó có nghe không? Vậy thì tới chừng tái sanh mấy con bảo nó
đừng tái sanh được không? Nó đâu có nghe, đó là cái lực của Nhân Quả mà. Mà mấy
con không chuyển Nhân Quả thì các con làm sao làm chủ được nó. Cho nên đó là
một nỗi khắc khoải!
(16:18) Thầy dạy mấy con chứ Thầy một nỗi Thầy
lo lắng khắc khoải. Sách vở thì chưa xong, Giới Luật thì chưa đủ, đạo đức thì
chưa rồi, giáo trình các lớp thì cũng chưa có. Tất cả mọi này đều dồn lại hết ở
trên vai của Thầy, ở trên cái đầu của Thầy để làm, vì nỗi khổ của chúng sanh
đang mang cái thân nghiệp, mỗi người đều mang cái thân nghiệp, mà cả cái thế
giới này biết bao nhiêu con người, cả bao nhiêu sự đau khổ. Mà Thầy ngồi đây mà
Thầy an tâm được khi mà mấy con đang lăn lộn trong Nhân Quả?
Nhìn
cái hình ảnh cô Minh Cảnh. Bây giờ ở đâu xa mình không thấy, mình không đến nhà
thương mình không thấy, nhưng hiện bây giờ có người đang bệnh mình mới nhìn
thấy. Ngày nào rồi mình cũng đi trên con đường đó nữa sao? Nhất định tới giờ
phút đó, như cô Minh Cảnh bây giờ, nếu mà cô tin lời Thầy cô ngồi cô giữ gìn
Giới Luật nghiêm chỉnh, cô ăn ngày một bữa, lúc bấy giờ chúng ta cho chết chứ
chúng ta không sợ chết nữa! Cho nên chúng ta ăn ngày một bữa đừng vì một chút
xíu mà nằm đó để mà ăn ba bốn bữa, rồi nằm ở trên cái thân bệnh khổ đau này,
không lợi ích gì đâu!
(17:27) Chúng ta chết trong Giới Luật để rồi
chúng ta sẽ chuyển được Giới Luật, đó là cái gan dạ của một người tu theo Đạo
Phật, đừng có hèn nhát, đừng có rụt rè, đừng có ham sống trong một ngày, hai
ngày chẳng lợi ích gì được mà càng khổ mình, làm khổ người khác!
Bây
giờ mấy con nằm trên giường bệnh, mà mấy con còn sợ chết là chết gì? Nằm đi
không được, bài tiết tại chỗ, ăn uống không nuốt được thế mà còn muốn sống là
sống làm gì?
Bây
giờ mấy con không đủ khả năng bỏ thì mấy con phải giữ Giới chứ, ôm chặt Giới đi
chứ, ăn ngày một bữa. Ăn được thì ăn, ăn không được nhất định là cứ ôm chặt
pháp mà tiến tới dẹp sạch giặc sinh tử, thì như vậy mới đúng là người tu sĩ của
Đạo Phật, không sợ chết!
Còn
hở hở ra là chúng ta cứ lo ham sống, ham sống chạy đi bệnh viện để làm gì? Nó
cứu được mình không? Chắc chắn là không cứu được đâu! Nếu cứu được thì bao
nhiêu người đâu có ra động mả mà nằm.
(18:18) Cho nên vì vậy mà chúng ta thấy rõ được
cái nguy cơ này, vì vậy mà chúng ta thấy rõ được cái quy lực của Nhân Quả này,
và cái nghiệp của chúng ta đang mang ở trên cái tâm của chúng ta cái nghiệp quá
lớn, như núi.
Vì
vậy mà phải nỗ lực tu! Tu như thế nào đúng, tu như thế nào sai? Chỉ có Thầy là
người duy nhất biết được!
Mà
nếu không thưa hỏi thì mấy con biết đâu mà mấy con làm, nhiều khi mấy con làm
sai. Ngồi yên ổn, mấy con ngồi thấy có trạng thái an ổn, mấy con quên, ở đây
Đức Phật dạy pháp Như Lý Tác Ý là dùng nó để đẩy lui, mình ngồi an ổn mà nghiệp
mình còn hay hết? Sức lực mình đủ hay không? Chưa! Mình chưa đủ!
Mà
chưa đủ thì pháp Như Lý Tác Ý là tạo cho mình có đủ lực. Bởi vì mình biết ngũ
triền cái là năm cái màn ngăn che Tham, Sân, Si chúng ta chưa sạch đâu, nó che
đó chứ nó chưa hết đâu. Cho nên chúng ta tựa nương vào một cái hơi thở; tựa
nương vào thân hành ngoại là tác ý Tham, Sân, Si đẩy lui ra. Chừng nào mà chúng
ta thấy thân bệnh chúng ta tác ý bay mất liền, chúng ta thấy tâm chúng ta có
một cái nỗi niềm gì, tác ý đi mất liền. Lúc trạo cử, lúc hôn trầm tác ý một cái
đi liền, là như vậy là chúng ta đã có đạo lực. Còn nếu tác ý không đi mà chờ 1,
2 phút, 5, 10 phút mới đi đó là chúng ta có đạo lực còn yếu lắm! Phải gắng nỗ
lực tu!
(19:46) Nghĩa là tác ý bảo: “đi!” là ngay
đó chúng ta thấy hoàn toàn tỉnh, tức là phá được hôn trầm. Nghe thân chúng ta
có đau nhức, bảo: “đi!” thì ngay đó đau nhức mất, thì đó là đạo lực
chúng ta còn đủ. Mà nếu chúng ta bảo đi, mà một lần không đi, hai lần, ba lần,
năm lần thấy nó đi thì như vậy đạo lực chúng ta chưa đủ, tức là có kết quả, có
đạo lực nhưng còn nhỏ, phải nỗ lực tu tập nữa. Thì pháp Tác ý phải liên tục tác
ý, chứ sao lại chúng ta bỏ nó để mà ngồi yên lặng? Ngồi yên lặng chúng ta cứ
nghĩ rằng chúng ta sẽ giữ được cái thanh thản, an lạc, vô sự, không phải! Muốn
được vậy thì các con tác ý mới tự nó sẽ hiện ra cái tướng bất động nó hà.
Đó,
thì Thầy nói như vậy các con biết nỗ lực mà tu tập. Giới Luật, Thầy sẽ cố gắng
trong một năm, năm này bước sang năm làm sao cho bốn tập Giới Luật này ra đời,
Thầy đang cố gắng hết mình để làm sách cho kịp. Vì trong khi mấy con bỏ hết
cuộc đời để mà tu tập như thế này, làm sao mà Thầy yên tâm được mà ngồi nghỉ
ngơi được mấy con?!
(20:57) Mỗi con người là một nỗi khổ, mà Giới
Luật không có làm sao mấy con chuyển được cái nghiệp của mấy con. Cho nên Thầy
cố gắng Thầy làm việc ngày đêm, các con biết Thầy thức đến 11 giờ, 12 giờ để mà
Thầy soạn thảo. Vừa soạn thì Mật Hạnh đánh, đánh xong thì Thầy chỉnh lại coi
cái gì còn sơ sót hay không, Thầy làm việc suốt ngày. Cho nên điện thoại mà reo
nhiều khi Thầy không cần nghe. Nghĩa là bốn mươi mấy lần, ở trên điện thoại báo
lại bốn mươi mấy lần Thầy chẳng nghe, bởi vì làm việc mà nghe điện thoại là mất
thì giờ.
Cứ
gọi điện thoại Thầy, là một điều rất là khổ tâm Thầy ghê gớm lắm! Thầy không
thể nỡ phụ lòng khi mà người khác gọi mình. Nhưng phải biết Thầy trong cái giờ
phút này là Thầy lo Thầy soạn thảo những bộ sách đạo đức lợi ích cho muôn
người, mà một cú điện thoại nói nhảm nhí rất là khổ Thầy lắm! Nói cái chuyện
khơi khơi, nói chuyện không ra gì thì rất là khổ tâm Thầy! Tại vì, Thầy nhấc
cái điện thoại lên mà nói chừng 5, 10 phút Thầy cũng rất tiếc! Tại sao vậy? Tại
vì cái thời gian mất đó thì mấy con phải mất thời gian của mấy con, mấy con
không biết ở đâu mà giữ gìn, các con hiểu không?
(22:05) Cho nên Thầy đi như vậy chứ mà Thầy luôn
luôn Thầy dành cái thời giờ đó để cho mấy con, hiểu biết những cái bộ sách này.
Chỉ có Thầy viết, còn không ai viết cho mấy con được nữa. Cái lòng thương yêu
của Thầy đối với mất con rất là… tình thương của một người cha, của một người
Thầy, của một người mà rất thương người. Cho nên Thầy dồn hết sức của mình làm,
Thầy không kể giờ giấc, hễ hở giờ nào là làm giờ nấy. Và chính Minh Tâm là
người bảo vệ cho Thầy làm công việc này, nghĩa là luôn luôn không bao giờ cho
người khách nào đến gặp Thầy, cũng không bao giờ muốn để cho Thầy nghe điện
thoại. Bởi vì biết Thầy làm công việc lợi ích cho muôn người, cho nên rất là lo
lắng cho Thầy. Vì vậy Thầy biết cái chỗ này mới có thể yên cho Thầy được, chứ
không động tới động lui thì Thầy không làm việc được. Thì những cái bộ sách này
không biết bao lâu mới hoàn thành.
Các
con biết một cuốn sách ba, bốn trăm trang như vậy nó đâu ít thời gian. Thế mà
Thầy tập trung Thầy làm là vì mấy con, để mấy con sống đúng giới mấy con chuyển
tất cả những nghiệp khổ đau của đời mấy con. Chứ nếu không có giới thì mấy con
không biết đâu, mấy con phạm giới làm sao mấy con thực hành được? Mấy con hiểu?
Nó sẽ không có kết quả đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét