306- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý LÀ ĐÒN BẨY
(00:00) Trưởng lão: Nhưng mà khi một
người xuất gia đó, thì phải giữ trọn chín cái giới này thì mới đúng cái nghĩa
của nó. Do đó mà con phổ ra chín cái giới này làm thơ lục bát thì dễ nhớ, làm
cho mình đọc mình thấy nó dễ nhớ, dễ giữ được cái hạnh của cái giới, Thầy thấy
được chứ không có gì hết.
Cho
nên Thầy cũng hẹn con cái ngày này Thầy về để mà Thầy tế pháp cho con, và trao
y bát cho con để từ đây về sau con trở thành một người tu sĩ của Phật giáo. Và
cố gắng mà giữ gìn Giới Luật, thì nó không phụ ơn Thầy, không phụ ơn…
Cố
gắng để tu cho đến khi làm chủ sự sống chết của mình. Chứ không khéo cái nghiệp
nó nặng lắm, khi nó không đến thì thôi, mà nó đến mình không đủ gan dạ thì coi
như là mình phải bò càng với nó à, khổ lắm chứ không phải dễ!
(01:01) Cho nên vì vậy, hiện bây giờ còn chút
sức khỏe phải ráng tập cho nó có căn bản, cho nó có những cái cơ bản của đạo
lực để chừng cái nghiệp nó có đến tác động mình, thì mình mới đủ sức đương đầu
với nó. Chứ không khéo nó sẽ làm cho mấy con không có đủ cái lực mà chịu đựng
được nỗi.
Cho
nên chúng ta không phải là tu chơi chơi đâu, mà tu thật tình đó, tu để mà làm
chủ nghiệp đó. Cho nên nó có những cái điều kiện rất là… phải tập luyện cho
đúng cách. Rồi những cái gì mà Thầy dạy mấy con nhớ cho kỹ, thì như vậy nó mới
có kết quả chứ không khéo tới chừng cái nghiệp nó đến rồi đương đầu không nỗi!
Nói
thì dễ, nói :“Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” mình dễ. Nhưng mà mình sống
được trong “thanh thản, an lạc, vô sự” trước các ác pháp mà nó tác động,
đó là khó! Mà mình chưa “Định” thì nó thanh thản, mà mình “Định” rồi mình chịu
nổi được sự thanh thản không?
Cho
nên bây giờ mình chuẩn bị cho mình sống cho được thanh thản, với cái nội lực
mình thấy rất rõ, khi có chướng ngại nho nhỏ gì đó mình tác ý thì phải đi liền
không được mà còn vương vấn ở trong đó. Đó là cách thức mà mấy con cần rèn
luyện và tu tập. Bởi vì cái pháp Như Lý Tác Ý, nó chẳng qua là cái phương pháp
Tự Kỷ Ám Thị chứ không phải gì hết. Nhưng mà vì tu tập nó trở thành cái đạo
lực, cái nội lực ở trong thân tâm của chúng ta.
(02:30) Cho nên nếu mà chúng ta không luyện tập,
mà chỉ có ám thị suông thì nó chỉ có hiệu quả có một chút mà thôi. Còn cái này
mình rèn luyện mình biết đó là cái phương pháp Như Lý Tác Ý dẫn tâm vào đạo, dẫn
nó vào cái chỗ giải thoát, dẫn vào cái chỗ làm chủ sự sống chết sinh tử của
mình.
Cho
nên vì vậy mà hàng ngày mình rèn luyện nó, với có cái nơi mình trú, mình an trú
được cái tâm mình như thân hành nội, thân hành ngoại. Khi mình muốn rèn luyện
nó thì mình phải trú, còn cái Tự Kỷ Ám Thị ở ngoài đời người ta không có dạy
cách thức mình trú. Cho nên nó có hiệu quả có một chút. Còn cái này mình trú,
mình an trú, cho nên mình dựa lưng vào cái chỗ cái thân hành của mình nó là cái
chỗ tựa nó rất là vững chắc, mà Đức Phật gọi là Thân Hành Niệm - cái niệm của
thân hành, là cái điểm tựa của mình.
Do
đó mình có cái chỗ tựa để cho mình dùng cái pháp hướng, cái pháp Tự Kỷ Ám Thị
đó, mình mới đẩy lui được những cái nghiệp. Những cái nghiệp, cái khối nó rất
lớn chứ nó không phải nhỏ, nó như là cái núi, nếu mà không có chỗ tựa, không có
điểm tựa, thì mình bẫy cái núi này nó không có ra đâu. Con hiểu không?
(03:39) Cho nên mình có được cái điểm tựa, mình
mới bẫy được cái hòn núi, mà cái pháp Như Lý Tác Ý nó là cái đòn bẩy, các con
hiểu? Bẫy nghiệp mà! Cho nên nó chuyển nghiệp, mục đích của Đạo Phật ra đời là
giúp chúng ta chuyển cái nghiệp của chúng ta. Nghĩa là từ cái nghiệp Nhân Quả
nó có thiện và ác, nhưng cái thiện của nó là thiện Hữu Lậu chứ không phải thiện
Vô Lậu. Còn chúng ta là phải sống thiện Vô Lậu, cho nên cái thiện Vô Lậu
là “thanh thản, an lạc, vô sự”. Còn cái thiện Hữu Lậu là mình
làm lợi ích cho người, mình làm lợi ích cho mình, đừng có làm khổ người khác
nhưng đó là thiện Hữu Lậu.
Còn
cái thiện Vô Lậu thanh thản, an lạc, vô sự nó không có lậu hoặc trong đó. Vì
vậy đó, mình phải tựa vào, tựa nương vào một cái điểm tựa của thân hành của
mình, rồi mình mới dùng đòn bẩy là cái pháp Như Lý Tác Ý mình mới bẩy cái hòn
núi nghiệp này, nó mới bay ra được, mới bứng nó lên được, chứ còn không khéo
không bứng…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét