303- ĐỨC HẠNH VỀ ĂN UỐNG
(34:03) Tu
sinh 2: Con muốn hỏi Thầy, những cái thức ăn mà mình cảm thấy là mình
biết được là nó không thanh tịnh giới chẳng hạn như tương chao, những cái men
này kia đó Thầy. Mình loại nó ra là cái giới mình mau thanh tịnh hơn mình ăn
vào thưa Thầy?
Trưởng
lão: Mình ăn vào nó sinh ra cái nghiệp, nó thành ra cái bệnh
đó. Thì mình tu tạo thành cái nghiệp khổ đó, ác pháp đó. Thành ra mình ăn những
cái độc đó ác pháp, mình tu nó đau, nó nhức, nó mệt mỏi là mình tu khó lắm.
Tu
sinh 2: Con thấy như mình ăn muối mè chẳng hạn như thì con thấy
cái đó nó thanh tịnh giới hơn những cái loại tương chao?
Trưởng
lão: Đúng vậy! Bây giờ thí dụ như con ăn muối mè, ăn muối đi,
mình ăn với cơm, với rau, với gì đó, con thấy những cái chất mà nó không có bị
chất độc đó, con ăn đi, con tu dễ dàng lắm.
Tu
sinh 2: Con thấy vậy nè, tự nhiên con nghĩ ra vậy không biết có
phải không để con hỏi Thầy.
Trưởng
lão: Đúng vậy thôi, bởi vậy nói chung vậy.
Tu
sinh 2: Hỏi Thầy cái ăn kỳ lắm.
Trưởng
lão: Không phải con, về cái ăn vấn đề quan trọng lắm con. Bởi
vì thí dụ như Thầy nói như thế này nè. Giờ trên bữa ăn đó, mình là con người
trí tuệ, đạo Phật là đạo trí tuệ mà, nhìn xét những cái này không nên ăn, hay
ăn? Hễ độc là không ăn. Bởi vì bây giờ có ngon cách gì đi nữa nó cũng là chất
độc, thì do đó mình tránh hết đi, đừng có ham ăn. Bởi vì chính chỗ đó cũng là
ly dục. Thấy cái này ngon mà không thèm thì tức là ly dục chứ sao? Thấy cái này
thích ăn là cái này bị dục rồi chứ gì? Nó từng vi tế chút vậy đó, mình biết
mình có ly hay không. Và đồng thời mình biết bây giờ ăn để sống thì mình ăn cái
gì gì, mặc dù cái đó không ngon. Nhưng mà nó cũng tạo cho mình cái ly dục đó
mấy con. Trên cái vấn đề ăn uống nó rất rõ về ly dục.
Tu
sinh 2: Ăn uống cũng phải ly.
Trưởng
lão: Nhưng mà nó lại ảnh hưởng tốt cho mình, khi mình ăn những
cái đồ mà nó không có độc thì cơ thể mình nó khỏe mạnh, nó khỏe mạnh thì tu tập
dễ, rồi nó nhẹ nhàng. Ăn ba cái độc vô, con thấy đồ chiên, đồ xào ăn nhiều đó,
mình nghe cái cơ thể ăn vô nghe nó nó chậm tiêu hơn, nó nặng nề, nó không có
nhẹ nhàng. Nó ảnh hưởng cái sự tu tập của mình lắm chứ gì? Bởi mình ly dục mà
bây giờ nó thanh thản, nó khinh an, nó nhẹ nhàng thân thể thì nó thiện.
Còn
mình ăn ba cái này vô nó bị, cái cơ thể của mình nó phải phản ứng, nó chống lại
cái độc tố đó chứ. Thành ra nó phải tiết ra những cái chất gì đó, chớ nó làm
cho mình cái năng lực của mình hao, các con có hiểu chưa? Như vậy hao thì tức
là cơ thể của mình nó lại yếu, mà tu tập nó lại mất đi, không có gì. Cho nên ăn
uống cái quan trọng lắm, ai cho ăn gì mình cũng nhận hết, nhưng mình ăn không
được thì mình bỏ.
Tu
sinh 2: Bên Nam Tông đó Thầy, bên Nam Tông con thấy họ ăn thịt ghê
quá vậy Thầy.
(36:20) Trưởng
lão: Thì vậy họ mới tu không vô đâu, họ ăn thịt chúng sanh mà.
Tu
sinh 2: Như vậy đáng lẽ Giáo hội phải phạt họ chứ họ không làm
theo.
Trưởng
lão: Trời đất ơi! Giáo hội phạt sao được? Giáo hội của họ như
vậy mà, không có phạt họ được.
Tu
sinh 1: Cả thế giới Lào, Thái Lan, Miến Điện, Campuchia cũng như
vậy.
Tu
sinh 2: Mà con thấy họ ăn thịt thấy ghê quá. Con lại thấy có ông
thầy chùa mà bên Đại Thừa đó, vẫn tụng kinh nhen Thầy. Trước mặt Phật tử đang
trai tăng này kia, vẫn đang ăn chay Thầy, thấy bữa đó con thấy, chính bữa đó
con thấy, vào trong con con thấy. Trời ơi, vô trong con thấy nhậu nhẹt đồ, làm
lẩu mực đồ. Trời ơi con không đi chùa nữa, con thấy ghê quá. Con thấy trời ơi,
trời ơi, thấy ăn gì đâu mà cũng giả đò ăn. Ây vậy mà cuối cùng bên trong là che
mặt, giống như “Lấy vải thưa che mắt thánh” đó Thầy, cái đó
tội không?
Trưởng
lão: Cái đó tội hơn, mấy người đó còn tội hơn là bên Nam Tông.
Bên Nam Tông người ta ăn thịt vậy chứ người ta không có giấu, phải không mấy
con? Tại vì Phật tử cúng dường người ta như vậy. Tại vì cái lý của người ta đưa
ra thì Phật tử cúng dường vậy, người ta không có giấu. Còn mấy ông Đại Thừa tôi
ăn chay thật, nhưng ăn chay ngoài mặt, sau lưng ăn lén. Thêm cái tội xảo trá.
Tu
sinh 2: Có bữa con đi ăn chay đối diện bên đường có cái quán mặn.
Con thấy ông thầy chùa ông bận đồ trắng vậy đó, cạo tóc rồi Thầy. Trời ơi ăn tô
hủ tiếu mà thấy cắn cục thịt con thấy tá hỏa tam tinh luôn Thầy.
Trưởng
lão: Mấy con theo Thầy đi mấy con thấy.
Tu
sinh 2: Con thấy ghê quá con đâu có dám nhìn đâu.
Tu
sinh 1: Bạch Thầy cái phương pháp mà tâm từ của Thầy dạy đó là tự
nhiên mình thấy là mình sợ liền.
Tu
sinh 2: Con thấy sợ thịt liền.
Trưởng
lão: Đúng đó, theo mà Tứ Vô Lượng Tâm mà Thầy dạy đó.
Tu
sinh 1: Thầy dạy đó tự nhiên.
Trưởng
lão: Hành Thập Thiện, Tứ Vô Lượng Tâm.
Tu
sinh 2: Ông bác hồi đó thấy cũng nhậu nhẹt, nghe Thầy giảng uống
rượu, ông hay đi xã giao bạn bè đó Thầy. Nghe Thầy giảng thay vì cái tiền uống
rượu, thuốc lá này kia thì để giúp trẻ em đó Thầy. Thì tự về nghĩ thưa Thầy,
sau con thấy cuối cùng bớt bớt lại với lại cũng dè dặt, khi ấy cũng phải suy
nghĩ, mỗi lần đụng tới thuốc cái nhớ lời Thầy dạy, chùng tay, ông nói vậy.
Tu
sinh 1: Chẳng hạn như mấy con cua, con tép, con cá, con tôm gì đó
mà dọn lên một cái là mình thấy mình sợ. Mà không những cái con thật đâu, cái
con nào làm giống như vậy mình thấy cũng giật mình. Cái tâm là nó giật mình
liền.
Tu
sinh 2: Cái tâm mình thấy nó ngăn lại đó Thầy.
Tu
sinh 1: Con thấy giật mình liền, mấy con tôm gì mà đồ chay giống
như mấy con tôm dọn lên cái con thấy giật cả mình liền.
Trưởng
lão: Không muốn ăn.
Tu
sinh 1: Giật cái tâm nó giật, là hắn nói là cái này không phải
rồi, món ăn này không phải.
Trưởng
lão: Không phải của mình đâu, không phải của mình, không phải
của mình.
Tu
sinh 1: Tôm với thịt đồ quá trời mà nó nói không phải, mà giống
như vậy đó mà nó cũng la không phải.
Trưởng
lão: Mặc dù là những cái món ăn đó không phải là thịt, cá, tôm.
Nhưng mà làm cái hình dáng giống, là mình cũng không muốn ăn.
Tu
sinh 2: Có lần con đi chùa Liên Hoa ở Bình Chánh cái hồi kiết hạ
gì đó Thầy. Con có dự lễ ở đó là thầy Thích Trí Quảng giảng. Trời ơi sao con
thấy mấy thầy ăn, con thấy nó lẩu gì đó. Con thấy cái gì giống đồ mặn cái con
choáng váng. Toàn là đưa thực đơn đưa toàn nói tiếng đồ mặn không hà. Hột vịt
chiên gì, trời ơi lẩu gì!
Trưởng
lão: Đồ chay mà làm như vậy đó.
Tu
sinh 2: Con chỉ ăn bánh bò thôi, không thấy con ngồi gắp.
Trưởng
lão: Chỉ nói chung là cái vấn đề ăn chay của họ, họ chỉ thỏa
mãn cái, nói ăn chay để mà tránh mình đừng ăn thịt chúng sanh thôi. Họ làm
những cái thịt chúng sanh giống để cho họ thỏa mãn, nhìn vô đó coi như họ ăn
thịt chúng sanh rồi. Nhưng họ không biết cái vấn đề mà ăn chay là nó thuộc về
tinh thần rồi. Cho nên Tứ Vô Lượng Tâm, tâm từ, tâm bi, tâm hỉ xả là thuộc về
tinh thần. Mình phải rèn luyện cái tinh thần đó.
(39:52) Tu
sinh 2: Nếu mà mình không có ăn thịt mà để giống đó Thầy, thì mình
thấy chúng sanh mình phải thương, còn mình ăn như vậy là mình thấy chúng sanh
là mình không thương đó Thầy.
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Tu
sinh 1: Mà nếu mà ăn chay theo kiểu như vậy cũng giống như mình ăn
mặn vậy, chứ có gì đâu.
Trưởng
lão: Ăn mặn chứ gì.
Tu
sinh 1: Cái tâm tưởng của người ta cũng vậy thôi.
Tu
sinh 2: Họ ăn những cái con tôm bột vậy Thầy, mà họ thấy chúng
sanh họ không thương nổi đâu.
Trưởng
lão: Chứ sao con. Ăn cái con vật mà làm giống, mặc dù là bột nó
làm giống. Mà trong khi đó mình ăn được thì cái con vật kia, thôi mình ăn luôn
đi cho rồi, chứ còn cái gì nữa mà, việc làm đó cũng chẳng khác gì hết. Đức Phật
nói: “Ăn không thấy.” Chứ ăn thấy mà ai ăn được. Cái lòng từ
của chúng ta mà làm sao mà thấy mà ăn.
Tu
sinh 1: Cho nên mà mấy người mà họ đi đâu mà họ cúng dường cơm mà
họ làm mấy cái món mà làm nó giống con nói thôi đừng mua. Mua tàu hủ với rau về
mà làm thôi đừng có làm mua cái thứ đó, vừa đắt tiền mà Thầy, không phải rẻ đâu
Thầy.
Trưởng
lão: Đắt tiền lắm.
Tu
sinh 1: Nó làm giống như thịt, như này như kia mà lại đắt tiền mà
xơ, xơ mía không chứ có gì đâu.
Tu
sinh 2: Con gái bác Thủy giống như là ăn chay trường, cũng mua tôm
chay, rồi cá trê chiên gì đó. Trời ơi bác Thủy la quá chừng, nó cứ ăn thả ga,
cứ ăn thôi, cứ làm gỏi xả nữa. Bác bảo tránh ra, không ăn gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét