302- ĐỘC CƯ LÀ PHÁP PHÒNG HỘ
(28:16) Tu
sinh Tuệ Hạnh: Thưa Thầy con nghĩ như vầy có đúng không thưa Thầy. Cái
nói chuyện mà tụ tập đó Thầy. Đúng như cái tham nó khởi phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng rồi, ham vui nó cũng là tham chứ còn gì.
Sư
Pháp Ngộ: Cho nên con nghĩ thấy tu tập thì nó phải có một sự nhiệt
huyết dữ lắm bạch Thầy? Không có nhiệt huyết thì nó cũng chẳng làm được gì hết.
Trưởng
lão: Cái ác pháp đó nó chờ cái kẽ hở của mấy con là mấy con
tiếp duyên, kẽ hở nó đánh vô. Cái ác pháp nó đánh vô kẽ hở mà mình phá độc cư.
Cho nên mình phòng hộ nó thì không có kẽ hở nó vô không được, kín quá. Bởi vì
phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Nhất là mình phòng hộ ý, mình tiếp
duyên là cái kẽ hở đó. Người ta nói cái chuyện gì đâu đó, nó cũng vẫn đem vô
tâm mình liền. Mà nếu mà trong lúc mình tu tốt thì họ sẽ đem những cái chuyện
mình động tâm vô cùng, không làm sao mà giữ được. Bởi vì mình đang tu mà, chứ
phải chi mình thành Phật, mình bất động liền. Cho nên mình sẽ bị động tâm và
động tâm thì coi như công trình tu một năm, hai năm của mình nó coi như là nó
mất, nó dao động đó. Mặc dù cái căn bản thì nó có thật, nhưng mà trong cái lúc
đó nó bị dao động như là nó bị như là nó sắp chết. Nó bung ra hết không còn cái
gì, nó tan nát hết cái công phu đó.
Nhưng
mà nếu mà thời gian mình lấy lại bình thường mình tu thì nó trở về bình thường,
nó cũng mau chứ không phải lâu. Bởi vì cái căn bản mình có tu rồi thì nó dễ,
nhưng mà có điều kiện là như nó sụp đổ hết. Khi mà nó vào nó bị sụp đổ tan tành
hết. Những cái cơ sở của mình dựng từng chút, từng chút, bây giờ nó đổ xuống
hết, ghê gớm lắm. Bởi vậy Thầy nói phá cái hạnh độc cư là mấy con phá cái nhà
của mình đang dựng mà mấy con không biết. Mình đang sắp sửa mình dựng, nó muốn
lợp, nó muốn thành cái nhà rồi. Phá độc cư một cái là kể như cái nhà của mình
nó sụp đổ xuống.
Sư
Pháp Ngộ: Phải làm lại.
Trưởng
lão: Làm lại. Làm lại thì nó cũng có sẵn kèo cột thì sẵn dựng
lại nó có chút thôi. Nhưng mà nó mắc công ghê gớm lắm. Rồi dựng lại, chừng nó
gần gần thành cái nhà rồi, sắp sửa vô ở được rồi, bắt đầu cái đùng cái nữa, cái
nó sập xuống. Cũng như cái trận bão bị nhẹp xuống. Rồi bây giờ nó có cột đồ này
kia, mấy cây đồ có hư thì bỏ, làm lại mấy cây khác mới mới một chút, gắn vô thì
nó cũng mắc công.
Nhưng
mà điều kiện nó không phải như lúc ban đầu, lúc ban đầu nó cực lắm. Nhưng mà
lúc sau này thì dù nó có hư đi nữa, nó cũng còn cột kèo, nó còn những cái gì nó
còn lại mình cũng mót, mình cũng làm được tuy rằng nó xấu hơn. Nhưng mà nó còn
làm được. Nhưng mà được thì Thầy thấy kéo dài mãi thì mấy con sẽ bị giậm chân
mất, không thành cái nhà để mấy con ở được, nó vậy.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy con suy nghĩ như thế này, nếu chẳng hạn như mà
cứ như diễn biến như vậy hoài thì trong cái tâm mình nó suy nghĩ, ác pháp nó
cũng ghê lắm bạch Thầy, nó lòn lách cách này cách kia.
Trưởng
lão: Nó biết cách.
Sư
Pháp Ngộ: Nó tính hay lắm Thầy, nó làm sao mà cho mình…
Trưởng
lão: Nó biết cách, nó tinh vi hơn, rồi mỗi lần mà sụp đổ mà
dựng lên nó lại tinh vi hơn.
Sư
Pháp Ngộ: Nó khôn hơn.
Trưởng
lão: Nó khôn hơn.
Sư
Pháp Ngộ: Ác pháp nó khôn hơn rồi.
Trưởng
lão: Nó luồn lách, nó đánh mình ghê hơn, không phải dễ. Rồi
mình mà cố gắng nỗ lực hơn nữa để mà tu, để cho mình dựng lại cho được. Thì khi
mà nó sập một lần nữa thì nó lại lanh lợi hơn, nó khôn hơn nữa, nó biết cách.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: …Mình đâu có diệt hết vi tế đâu.
Trưởng
lão: Thì bởi vậy, cho nên vì vậy mà cái hạnh độc cư nó phòng hộ
cho mình. Nó là như cái tường gạch thành vách sắt vậy, nó bảo vệ mà mình không
biết giữ nó thì kể như… Thì nó vô đây những người nào mà nói chuyện rồi thì
không bao giờ tu vô. Nó khó như vậy đó mấy con biết, vô đầu làm sao mà khép cho
chặt được, đừng phá độc cư, từ đó về sau cái thời gian nó ngắn lắm, nó tu mau
lắm. Mà mấy con lỡ mà nói chuyện rồi thì cái chuyện này giậm chân tại chỗ.
Sư
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy, chẳng hạn như nếu chẳng hạn như mình đi
tới, đi lui hoài như vậy đó Thầy, đến một lúc nào nó sụp hết luôn không?
Trưởng
lão: Nó sụp hết luôn.
Sư
Pháp Ngộ: Nó không kết quả được?
(31:57) Trưởng
lão: Nó không có kết quả, nó sụp xuống. Bởi vậy coi như là cái nhiệt
tâm mình nó mất, cái tín lực nó cũng mất. Thầy nói sụp đổ hết.
Sư
Pháp Ngộ: Như vậy là cái duyên không còn nữa.
Trưởng
lão: Nó hết rồi, nó hết. Coi như là từ đó cái mình lợi dưỡng.
Nó trở về lợi dưỡng, lợi dưỡng trở lại cũ để sống như các thầy vậy đó.
Sư
Pháp Ngộ: Trở thành như các thầy cũng dục trưởng dưỡng trở lại.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Như bên Đại thừa con thấy mấy ông gì đâu mà chắc rơi vào
thiền tưởng hay không mà thấy thăm qua, thăm lại riết, không biết điểm dừng
luôn Thầy.
Trưởng
lão: Thì nó trở về lợi dưỡng, nó qua một cái hình thức khác,
chứ còn sự thật cái năm dục trưởng dưỡng nó phát triển mạnh hơn. Bởi vậy Thầy
nói tu làm sao mà ăn, ngủ, độc cư giữ cho trọn, đánh rốc tới thôi. Chứ nếu
không khéo nó lờn, nó quen rồi thì ba cái này rồi, thôi rồi, sau này nó trở về.
Bởi vậy ăn, ngủ, độc cư con biết nó diệt cái dục ghê gớm lắm, chứ không phải
không đâu, con biết không? Vì vậy mà khi mà không thắng nó được rồi, không giữ
ba cái này rồi đó, thì bắt đầu nó trở lại, thì năm dục trưởng dưỡng nó theo đó,
nó phát triển lên.
Sư
Pháp Ngộ: Nó mạnh hơn lên.
Trưởng
lão: Nó mạnh hơn con, nó mạnh ghê lắm, nó lờn rồi.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Giống mình uống thuốc lờn không hết bệnh.
Trưởng
lão: Nó lờn thuốc rồi.
Sư
Pháp Ngộ: Cái tư tưởng này là lúc vừa rồi con mới tu đó, con mới
phát giác con nghĩ nó tinh vi lắm đó Thầy.
Trưởng
lão: Đúng nó tinh vi lắm.
Sư
Pháp Ngộ: Nếu bây giờ mình không tinh vi mình đánh nó thì mình đánh
không lại. Giờ mình tinh vi đánh nếu mà mình không đánh nữa thì nó tiếp tục
tiếp.
Bạch
Thầy vừa rồi Thầy dạy đó, nếu mà nó sụp xuống rồi mà mình dựng lên lại nó lại
tinh vi hơn nữa?
Trưởng
lão: Nó tinh vi, nó biết cái ngõ ngách của mình rồi. Bởi vậy
Thầy nói không ai hơn là mình ở trong, mình muốn mình nghĩ cái gì ra thì nó ở
trong này nó biết hết. Giặc nó biết rồi, bị nó ở trong bụng mình rồi. Nó là cái
tụi gián điệp, nó ở nội bộ của mình rồi, bộ tham mưu của mình ở trong đó nó đã
cài trong đó hết rồi. Cũng như giải phóng mà nó cài trong tham mưu của Mỹ, của
Ngụy rồi. Cho nên nó B52 bỏ bom đâu thì nó biết hết rồi, nó xách gói nó chạy
trước hết. Gặp B52 có ăn thua gì đâu, nó chạy mất.
Tu
sinh 1: Nếu mình không đánh thì mình lờn.
Trưởng
lão: Mình lờn rồi, thì nó nằm đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét