304- TU LÀ PHẢI THẤY GIẢI THOÁT NGAY
LIỀN
(41:08) Trưởng
lão: Nó mau lên cân… do đó đức Phật khỏe mạnh đàng hoàng mới đi lại
cái cội Bồ đề, mới tìm cái gốc đó mà ngồi 49 ngày tu tập. Nhưng mà dù sao đi
nữa cái sự khổ hạnh đó nó cũng có lợi ích cho sau này một chút. Trong khi đang
tu biết chánh pháp rồi mà khổ hạnh, chúng ta dại. Chúng ta dại, tại vì chúng ta
tự chúng ta làm khổ mình. Cho nên theo đạo Phật con ngồi đau chân là không
được, chướng ngại pháp là phải xả, chứ không có được ngồi.
Cho
nên thí dụ như cái thân mỏi mệt hay hoặc là gì đó, nó muốn nằm thì cứ nằm,
nhưng mà cảnh giác. Đau chân, hai chân kéo lên ngồi nó mỏi mệt, nó đau thì đứng
dậy đi, chứ không có buộc nó. Bởi vì tu phải có giải thoát, chứ tu không giải
thoát thì tu chi.
Cho
nên đức Phật nói: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy.” Thấy
liền cái sự giải thoát, mà có chướng ngại là không phải tu đúng, sai.
Cho
nên mấy con, dễ lắm, tu theo đạo Phật dễ lắm. Mình ngồi đây, mình nghe thanh
thản, an lạc, vô sự, ngồi nghe yên ổn thì đó là đúng pháp. Hít thở nghe nó khỏe
khoắn, nghe nó an lạc thì đúng rồi. Hay hoặc là tu tập một pháp nào mà thấy nó
an ổn là đúng, mà nó không an ổn là mấy con đã tu sai pháp, cái đó là nó dễ
dàng nhận ra. Bởi vì nó ác và thiện, cái thiện thì luôn luôn nó làm cho chúng
ta có sự an ổn. Mà pháp của Phật đem lại cái thiện cho chúng ta, mà trái lại
đem cái ác pháp thì không phải chúng ta tu đúng. Chúng ta biết liền chúng ta
đang tu sai pháp, chứ không phải đúng đâu.
Cho
nên ví dụ như Sư Pháp Ngộ tu như vậy mà thấy ngay rối loạn là biết mình đã trật
rồi, tác ý này quá lố rồi. Cái kiểu này mình tác ý chừng ba, mà giờ tác ý tới
mười, rồi bây giờ mà lại tác ý lớn nữa, thành ra nó sai rồi. Mà thấy cái cơ thể
của mình nó có cái sự chuyển động rồi, nó sai pháp rồi, nó không có an ổn rồi,
thì tức là nó không đúng pháp. Thì ngay đó xả nghỉ liền tức khắc, không được
để.
Cho
nên pháp của Phật nó cụ thể rõ ràng, chứ không có phải là làm cho chúng ta đau
khổ. Còn mà tu mà cái gì mà chúng ta tu mà có đau khổ là chúng ta đã tu sai
pháp rồi, gọi là khổ hạnh. Mình làm cho mình, bây giờ ví dụ như con ngồi kiết
già đi, mà hai chân nó tê đau, mấy con cứ ráng ngồi đó là mấy con khổ hạnh. Đã
khổ thì nó phải có khổ chứ. Còn bây giờ thay vì mình ăn một bữa cơm ba chén, mà
bây giờ mình ăn có hai chén. Sáng nó thôi nó đói gần chết, bởi vì nó không có
đủ chất, nó mệt nhọc, đó là con ăn như vậy là con khổ hạnh. Còn cái này ăn một
bữa mà tới sáng, trưa, chiều không thấy đói gì hết, nó bình thường, thì đó là
đâu có khổ hạnh nữa, hết rồi, có gì đâu. Mình phải biết cái khổ hạnh là như thế
nào, nó có cái khổ trong đó.
Cũng
chẳng hạn bây giờ Thầy đứng một giò Thầy tu, đứng có một chân như vầy Thầy tu.
Mà cái chân mỏi gần chết, mà cứ ráng đứng, ráng đứng đó là khổ hạnh, có phải
không? Còn không thì treo cái, Thầy treo cái chân của Thầy gác ở trên, cái đầu
Thầy dựng xuống dưới này. Trời ơi! Máu nó dồn vầy, cái mặt nó rần rần mà nó
muốn chết, mà luôn mà cứ ráng chịu đựng đó là khổ hạnh. Trời lạnh lẽo như thế
này mà trầm mình xuống dưới nước sông kiểu này nó lạnh gần chết, đó là khổ
hạnh. Nói làm vậy cho hết, cho nó hết khổ, cho nó thoát khổ. Nhưng mà cuối cùng
nó đâu có hết, nó lại còn khổ thêm.
(44:11) Đó
cho nên hiện giờ mấy con thấy người nào mà ngồi thiền, mà hai chân đau mà cứ
ráng ngồi, đó là khổ hạnh, chứ đâu phải là thiền. Thiền gì mà khổ? Mục đích của
đạo Phật là giải thoát ngay liền, không tu thôi, tu là giải thoát. Thí dụ như
bây giờ mình tu là mình nhiếp tâm vô, mình thấy có sự an ổn là đúng. Còn mình
nhiếp tâm vô mà nghe nhức đầu là trật, không đúng. Cái pháp của Phật dạy nó cụ
thể, nó rõ ràng. Cho nên chúng ta tu đâu là có giải thoát đó, mà không có giải
thoát là xét lại coi mình tu sao đây mà không giải thoát? Cho nên biết rõ ràng
là mình sai cái gì?
Thay
vì cái sức mình tu có 10 phút, mà giờ dụng 20 phút hay 30 phút, giờ nặng cái đầu
là đúng, là tại vì mình tu quá. Pháp không sai mà tại tu quá nhiều, nó cũng
biết liền. Còn mình đi, người ta bảo mình đi kinh hành, chứ ai bảo mình đi cho
mỏi chân, đi cho tới lết chân không nổi rồi. Trời ơi! Tôi ráng tôi đi, tôi phá
hôn trầm, bây giờ tôi đi không nổi. Như vậy là mình phá hôn trầm mà mình sanh
ra cái bệnh khác cho mình rồi, như vậy là mình có tu đúng không? Không có tu
đúng.
Tu
sinh 3: Bạch Thầy con thí dụ như là cũng có những cái lúc mà dậy
đúng giờ, ví dụ như hai giờ là con dậy, cũng có bữa là đúng hai giờ con dậy, có
bữa thì một giờ rưỡi con dậy nhưng mà sau con nói nếu chưa đúng thì con ngủ
lại, sau đó thì nó thành cái nếp. Bây giờ con biết cái cách thức đó rồi là đến
khi dậy là con dậy luôn không có ngủ lại. Như thế là bữa nay là do mệt như thế
nên con dậy đúng giờ đó là con dậy đi kinh hành cứ 5 bước, 5 hơi thở hai bước,
nếu mà tác ý chưa an trú con đi cái chỗ cầu bập bênh để nó tỉnh thức, thì phải
kéo dài cái trạng thái ngồi, không thể ngồi pháp khác, tỉnh giác chưa xong.
Trưởng
lão: Đúng vậy. Bởi vậy chưa tỉnh giác mà tu pháp khác sao được.
Tu
sinh 3: Dạ. Cho nên con đi gần hết cái buổi tu.
Trưởng
lão: Cũng được rồi, Đó là tu tỉnh giác rồi. Bây giờ nó cứ, nó
hễ mình ngồi xuống là nó buồn ngủ, mà không đi thì đâu có được. Thì lúc bây giờ
cái đối tượng của mình nó có sẵn rồi, mà mình muốn dẹp nó thì phải đi thôi, chứ
không có cách nào khác. Không có dùng pháp nào khác hơn là pháp đi kinh hành,
thì cái đó là biết áp dụng đúng. Bữa nay tôi tu, trời ơi! Từ 2 giờ mà cho tới 5
giờ tôi phải đi hoài, thì vậy tốt chứ sao? Tại vì nó buồn ngủ mà không đi sao
được? Chừng nào thiệt ra con đi chừng một tiếng, hai tiếng mà con thấy giờ nó
tỉnh quá rồi, điên gì đi nữa, tỉnh thì ngồi lại, có phải không?
Tu
sinh 3: Trường hợp mà ví dụ như ban ngày con ở nhà thường phải ra
đồng, cho nên là có những đêm mà con đi như thế thì sớm mai dậy đi làm, thì tay
cầm cọ hoặc làm cái gì đó nó vẫn có cái trạng thái nhức đầu, giống như kiểu mà
hoa mắt chóng mặt. Trường hợp đó thì như thế nào?
Trưởng
lão: Trường hợp đó thì con, thí dụ như con tu tập như thế nào
không biết, nhưng bây giờ con lao động con làm đó, mà con làm mà con thấy nó,
con cầm cây cọ…(47:26)
HẾT
BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét