301- NHIỆT TÂM TU TẬP
(24:05) Tu
sinh Tuệ Hạnh: Đọc cái này trở lại.
Tu
sinh 1: Thầy đọc cái này nó sáng ra thì mới nỗ lực Thầy làm. Còn
mình có Thầy chắc lỳ lỳ.
Trưởng
lão: Dựa lưng, dựa lưng, dựa lưng Thầy.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Dựa lưng Thầy nên không tu.
Sư
Pháp Ngộ: Cho nên Thầy lúc đó Thầy phải nhiệt huyết dữ lắm, giữ độc
cư này rồi phải nỗ lực dữ lắm, phải nhiệt huyết dữ lắm thì Thầy mới làm được,
còn mình thì cứ lừ lừ, lừ lừ. Bởi vậy cho nên nó kém, con phải suy tư, suy tư
mà Thầy.
Trưởng
lão: Cũng đúng à con.
Sư
Pháp Ngộ: Cũng có thời gian suy tư.
Trưởng
lão: Ông Phật còn, ông A Nan tu thường thường thôi. Nhưng mà
ông Phật chết rồi, trời ơi tiếc quá! Thôi ráng nỗ lực.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Đứng lên, có một ngày đêm chứng đạo thấy cũng dữ lắm rồi.
Tu
sinh 1: Bạch Thầy khi đức Phật Ngài sắp sửa tịch diệt trong ba
tháng có những vị Tỳ kheo đó, một số vị thì đi theo Phật thì khóc lóc, nghe
Phật thuyết giảng ở đâu thì khóc lóc thương tiếc, cứ cầu Phật đừng có đi không
hà: “Đừng có đi!”
Còn
có một số vị thì lại đi vào rừng hành thiền tu, nỗ lực tu pháp. Thì một số vị
người ta phân biệt, người ta nói: “Bạch đức Phật Thế Tôn. Người ta tán
người ta nói rằng: Sao mấy ông kia thấy đức Phật sắp sửa tịch diệt, mà cứ chui
vô rừng, không lo chịu sửa soạn ở bên đức Phật?”
Thì
động tai đến đức Phật thì đức Phật mời các vị kia xuống nói: “Lý do gì
mà tại sao ông ở trong rừng, ông ở trong đó ông tu?” Thì vị kia
nói: “Bạch đức Thế Tôn, thì con thấy đức Phật sắp sửa tịch diệt rồi mà
con còn phàm quá, con chưa tu chứng được gì hết, mà con muốn tu làm sao cho đạt
được khi đức Phật, Ngài còn tại thế.” Đức Phật Ngài tán thán.
Còn
mấy vị kia còn khóc lóc … “Đừng có đi!” Ông cứ ngồi ông khóc.
Cho
nên bởi vậy nhiều khi tu, tu một thời gian mình thấy mình sáng ra mà Thầy.
Nhưng mà đi tới, đi lui nhiều việc nên nó mù mờ, một chập thì nó nghe nó lòi
cái này cái kia. Nhưng mà nó lòi lòi vậy mà những mấy cái hạnh mà Thầy dạy đó,
ăn ngủ thì mình đánh thì dễ rồi, còn cái độc cư là hai ba ngày thì nó chạy ra,
vài ba ngày là nó mất. Cho nên Thầy dạy khi lúc mà những lúc Thầy dạy, con mới
suy nghĩ nếu mà mình không giữ cái độc cư thì cái nội lực nó không có tăng đâu
Thầy.
Một
lúc thì bắt đầu mình, chẳng hạn mình vô tu thì vài ba tháng cái mình xả ra hoặc
mình tu vài ba ngày mình bị mất độc cư đi thì cái nội lực nó kém. Mà khi nội
lực nó không có thì đương nhiên nó không có sung mãn. Nó không sung mãn thì mình
không giải quyết được cái tham, sân, si đó, nên cứ tiến công mình hoài. Con
thấy được như vậy con suy tư nó như vậy. Thì nói bây giờ mình phải nỗ lực, mà
nỗ lực làm sao, chứ vài ba ngày nó xì ra, vài ba nó xì ra. Nó cứ không vô được
vậy Thầy?
(26:37) Trưởng
lão: Đúng rồi. Bởi vì mấy con nỗ lực mà chưa có nhiệt huyết, phải
nhiệt huyết hết sức kìa. Tu nhất định là chết bỏ một lần thôi phải đi tới nơi
tới chốn. Quyết định là từ đây về sau không biết cái thời gian bao lâu, nhất
định là phải đi làm cho tới nơi tới chốn thôi, chết bỏ. Thì chừng đó nó sẽ tới
à, nó tới nhanh nữa. Còn mấy con tu mà thấy còn nghỉ xả hơi đồ thì không được.
Sư
Pháp Ngộ: Cho nên con mới nghĩ nếu chẳng hạn nó mà khởi lên ý nào là
nói: “Thôi, mày sắp chết rồi đó, mày đừng có đi đâu, mày đừng có khởi
lên.”
Trưởng
lão: Phải rồi, chắc cái nghiệp chết của nó, nó ớn, nó hết muốn
đi. Chứ nó tính nó còn sống dai, nó sửa soạn là còn, nó tính nó có bảy ngày nữa
nó chết, mà nó tính nó đi bán, qua bên nước này nước kia, nó bán đồ nữa đó. Thì
con có nghe cái câu chuyện mà cái ông nhà buôn đó không? Ông còn có bảy ngày
nữa ông chết mà ông tính ông còn đi mấy chuyến buôn nữa, nước này nước kia. Rồi
ông A Nan mới thấy đức Phật cười ông ta như vậy, mới…. khi ông Phật đi xin ăn
về rồi hai thầy trò, ông A Nan thấy đức Phật đi vừa cười: “Tại sao đức
Phật nay vui cười vậy?” thì ông A Nan mới hỏi. Ông Phật nói: “Cái
ông sắp sửa gần chết rồi, ông lái buôn hồi nãy cúng dường mình, ông sắp sửa gần
chết rồi, mà ông còn muốn đi nước này, nước kia mua bán nữa. Còn bảy ngày nữa
chết mà ông không biết gì hết.” Ông A Nan mới nói: “Thôi để
con báo cho ông ta biết để ông ta chuẩn bị, chứ không khéo ông còn chuẩn bị
những chuyến buôn nữa thì ông nguy hiểm quá.”
Tu
sinh 1: Câu chuyện của Thầy giống như con nghĩ: “Chắc có lẽ
chuẩn bị nay mai mình làm passport lại để mình đi chỗ này, chỗ kia.”
Trưởng
lão: Không, Thầy nói đúng đó mấy con, Thầy nói đúng chứ bộ trật
đâu, sắp sửa chết rồi không lo, ở đó làm passport đi.
Sư
Pháp Ngộ: Chết đến nơi mà còn đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét