300- LỰC KHÔNG THAM, SÂN, SI
(06:541) Tu
sinh 1: Kính bạch Thầy, khi mà ngồi thiền như vậy, khi nó an trú tâm
xong thì nhiếp tâm rồi thì nó an, nó giữ tâm rồi. Khi mình đứng dậy đó, trong
tư thế đứng dậy, thì tâm nó vẫn cứ nhiếp, nó cũng vẫn an trú, vẫn cứ đi. Nhưng
mà lúc đó con không có biết cái cách để mà ly tham, sân, si đi. Có thể đi kinh
hành, đi tới đi lui trong vòng vài tiếng đồng hồ mà vẫn không sao, nó vẫn nhiếp
tâm trong đó.
Trưởng
lão: Nó vẫn nhiếp tâm được tốt, thì lúc bây giờ đó không được ở
trong cái trạng thái mà hoàn toàn an trú đó. Mà luôn lúc nào cũng phải dùng cái
pháp tác ý mà tác ý để ly tham, sân, si. Bởi vì mình biết rõ ràng mình còn
tham, sân, si. Phải không? Con nhận xét này bây giờ tới cái ăn, cái ngủ nó còn
này, chứ chưa phải hết nè, chưa phải sạch thì nó còn. Nó còn mà nhưng hiện giờ
là nó nhiếp tâm, nó an trú, nó không có tham, sân, si phải không? Con nhiếp
tâm, an trú không có tham, sân, si.
Nhưng
mà vì nhiếp tâm an trú, không có tham, sân, si, cho nên tham, sân, si nó nằm
ngủ ngầm ở trong đó, buộc lòng phải tác ý đó để cho nó tạo thành cái lực không
tham, sân, si. Vì vậy mà tham, sân, si nó gặp cái lực này thì nó bị nhào ra, mà
nó không có còn tham, sân, si tác động được mình nữa.
Con
tạo cái lực không tham, sân, si. Cho nên “Quán ly tham” đó là
ly cái tham. Đã tạo cái lực ly tham, chứ không phải là bây giờ mà con tác ý để
cái tâm tham con nó ly được, con hiểu không? Mà tạo thành cái lực không có
tham, cái lực ly tham, cái lực đoạn diệt tâm tham, cái lực đó nó trở thành một
cái lực để đương đầu với cái lực kia. Mà cái lực này có rồi, bởi vì nó an trú
nó mới tạo thành được cái lực. Con thấy bây giờ này thân con đau, con an trú
được thì nó mới có cái lực, nó mới đẩy cái bệnh con ra, con hiểu không?
Bây
giờ con an trú được rồi, con mới tạo thành cái lực ly tham, ly sân, ly si, chứ
không có nghĩa là con đẩy lui cái tham, sân, si. Nhưng mình phải hiểu là mình
nói mình đẩy lui đó, tại vì mình nói cho nó, nghĩa nó hiểu vậy. Chứ không, tới
cái lúc tác ý nó, nó tạo thành cái lực không tham, sân, si. Để khi cái nghiệp
lực tham, sân, si này nó đụng vào cái nghiệp, cái lực không tham, sân, si này,
cái lực này nó mạnh, nó đẩy ra mà nó không tác động được thân tâm con. Còn nếu
mà cái này nó yếu đó, cái này nó mạnh nó đẩy cái lực không tham, sân, si của
con đó, nó lùi đi thì nó vô nó ngự trị thì tâm con có sân, có tham này biết
không, con hiểu chỗ đó chưa?
Tu
sinh 1: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên vì vậy, khi mà con an trú được, con tác ý cái câu
đó để làm cho cái tâm con ly tham, ly sân, ly si, nó trở thành cái lực hậu cứ
của con. Cho nên cái tụi kia mà xông vô một cái thì bắt đầu ở đây nó đẩy bay ra
liền.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy khi nó nhiếp tâm an trú tâm mình có cần phải cứ
năm hơi mình tác ý một lần không? Hay là cứ để tự tác ý ra?
Trưởng
lão: Không. Cứ năm hơi mình tác ý một lần, năm hơi tác ý.
Tu
sinh 1: Cứ liên tục mình tạo cho nó?
Trưởng
lão: Nhưng mà cứ mình đếm thì nó bị nó không an trú.
Tu
sinh 1: Không cần phải đếm nữa?
Trưởng
lão: Không cần đếm, mà cứ thỉnh thoảng tác ý, thỉnh thoảng tác
ý, rồi nó thành thói quen con. Tới đó nó thành thói quen con rồi đó, bắt đầu cứ
khoảng độ chừng năm hay mười hơi thở nó tác ý một lần. Tác ý, tác ý để mà nó
thành cái nội lực của nó, nó thành một cái lực không tham, sân, si.
Tu
sinh 1: Nếu mà mình đếm nó bớt an trú không?
Trưởng
lão: Nó bớt an trú thì cái lực nó yếu, cái lực tác ý này nó
không có mạnh bằng. Cho nên con đừng có đếm mà con cứ, lúc đầu tiên thì con
đếm, nhưng mà sau này thì con không có đếm nữa đâu. Khi mà an trú rồi con đừng
có đếm nữa, con hiểu không? Khi mà nó vô an trú được, con biết an trú trong đó
rồi, con đi con thấy an trú rồi, thì bắt đầu con quán ly tham, quán ly sân,
quán đoạn diệt tâm tham, đoạn diệt tâm sân. Con quán như vậy nó thành một cái
lực ly tham, sân, si của con. Để làm gì? Cái lực này để đương đầu với cái lực
kia.
(10:13) Bởi
vì cái lực kia, nó là ngũ triền cái nó nằm yên. Cái lực mà tham, sân, si nó nằm
yên đây, chứ nó chưa phải mình diệt nó đâu. Nhưng mà cái lực này nó sẵn sàng nó
lớn mạnh lên là do mình an trú, mình tu tập. Cho nên Định Niệm Hơi Thở nó lợi
ích là cái chỗ mình tác ý để tạo thành cái lực này thôi. Rồi cái lực này nó có
lớn lên rồi cái lực này tác động không được. Còn khi mà mình làm cho cái lực
tham, sân, si này mòn là bằng cái Định Vô Lậu. Mình quán, nó làm mòn nó, nó
diệt mòn lần lần nó hết.
Nhưng
mà bây giờ đó, có cái pháp ngăn, cho nên vì vậy mà con tu cái Định Niệm Hơi Thở
con tác ý đó, nó làm cho cái khối mà không tham, sân, si này nó lớn lên. Cái
nội lực không tham, sân, si này nó lớn lên. Cho nên cái tham, sân, si bên đây
nó nhỏ hơn, nó vô nó đụng cái nó nhào nó bật ngửa ra nó chạy. Nó không có tham,
sân, si con được, thành ra nó không thành kiết sử, con hiểu không? Nó không
thành kiết sử, mà nó không thành năm dục trưởng dưỡng được. Nó bị diệt ngay từ
cái lực, cho nên tại sao mà Định Niệm Hơi Thở đức Phật bảo mình an trú, an trú
tâm, rồi an trú thân. An trú tâm được rồi thì mới quán ly tham, quán ly sân, si
đó.
Những
cái đề mục đó sao? Là mục đích là làm cho thành cái nội lực không tham, sân,
si. Cái câu tác ý đó nó trở thành cái lực không tham, sân, si để rồi nó đương
đầu với cái lực tham, sân, si. Hai cái này, bởi vì cái kia nó là triền cái rồi,
cái màn ngăn che. Còn cái này, cái lực không tham, sân, si, nó đụng nhau một
cái thì cái này nó lớn hơn, nó mạnh hơn. Bởi vì con tu Định Niệm Hơi Thở nó lợi
ích lớn lắm. Nó đụng vô một cái, cái này nó ít hơn, lực nó yếu hơn, cái nó bật,
nó bay ra ngoài liền. Tâm của mình nó bất động liền, nó không còn chút nào
tham, sân, si. Nó không có triền cái đâu, nó không có thất kiết sử hết nữa, nó
không có kiết sử vô được.
Tu
sinh 1: Bạch Thầy cho nên bởi vậy thì con mới… cái này là những cái
mà con đã tập, đã qua. Cách đây, ở bên kia không có pháp nữa, con thấy mấy cái
pháp tu bên đó con mệt quá, con mới tu cái pháp này. Thì con tu thì mình cứ
dùng Định Niệm Hơi Thở không thôi với cái Thân Hành Niệm hay là đi kinh hành
thôi. Chứ nếu mà biết rồi mình quán vô lậu mình dùng những cái đó mình triệt
tiêu trong thời đó, đang lúc mình an trú nhiều mình triệt tiêu, dùng Định Vô
Lậu triệt tiêu thì nó rất là nhanh, cho nên bởi vậy mình hành nó vẫn còn thiếu,
Định Niệm Hơi Thở nhưng không có Định Vô Lậu.
Mà
đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác, thì khi mình đã an trú rồi thì Chánh Niệm
Tỉnh Giác nó cũng là an trú rồi. Nhưng mà Định Vô Lậu mình không có.
Trưởng
lão: Không có.
Sư
Pháp Ngộ: Không có Định Vô Lậu mà Định Sáng Suốt thì ít. Mình Định
Vô Lậu không có thì lúc mình an trú tâm, mình dùng Định Vô Lậu thì mới moi mấy
cái bọn tham, sân, si ra thì nó nhẹ thôi, nó kết quả lớn. Như vậy thì mình tu
bên đó thì những cái con đã qua con tu thì con mới thấy rằng là mình tu vẫn còn
thiếu nhiều cái. Mà thiếu nhiều cái cho nên khi mà, nó vẫn có kết quả của nó
chứ không phải là không. Nhưng mà khi mình đi ra lại tiếp xúc với cuộc sống
thường lại thì bắt đầu, nó trở lại, nó trở lại.
Trưởng
lão: Nó trở lại.
Sư
Pháp Ngộ: Nó trở lại, nó đâu có tha mình đâu, nó trưởng dưỡng, Thầy
dạy nó trưởng dưỡng.
Trưởng
lão: Nó trưởng dưỡng, năm dục trưởng dưỡng đó.
Sư
Pháp Ngộ: Nếu mình tu bây giờ thì nó xẹp xuống, nó bay đi. Mà không
tu thì nó lại trưởng dưỡng lên.
Trưởng
lão: Còn trái lại, cái tu mà cái Định Niệm Hơi Thở con quán ly
tham, sân, si nó sẽ trở thành cái lực không tham, sân, si này. Nó ra ngoài nó
đụng, nó đụng thì cái này nó lớn, nó mạnh hơn, thành ra tự nó nó diệt hết ở
trong đó hết với nhau, mình khỏi cần phải quán Định Vô Lậu gì nữa hết.
Còn
bây giờ đó con vô tu, con phải tu đủ, chứ không có thiếu được. Mà nếu thiếu,
nội cái này không thì nó không đủ, thì nó phá con, con cũng không an trú được
đâu. Cho nên muốn an trú được là tâm phải không niệm phải không? Mà không niệm
thì Định Vô Lậu con phải tu, chứ làm sao con không tu cái này, làm sao mà tâm
con ngồi đâu an trú được đâu? Cái gì mà mới ngồi có năm ba phút là có vọng, có
niệm nó khởi rồi làm sao mà an trú, có phải không?
Cho
nên Định Vô Lậu con phải tu này, tu cho nó, cái Định Vô Lậu, nó ly các cái niệm
đó hết rồi, bắt đầu con mới an trú nó mới được. Thì lúc bây giờ mới ở trong cái
hơi thở, mới an trú trong hơi thở mới luyện cái nội lực, cái nội lực không
tham, sân, si. Do cái nội lực không tham, sân, si, nó mới diệt được cái ngũ
triền cái, con hiểu chưa?
(14:01) Mà
khi mà ngũ triền cái, nó bừng lên một cái, nó thành kiết sử, sân kiết sử, bắt
đầu đụng cái không tham, sân, si này- cái không tham, sân, si này do cái Định
Niệm Hơi Thở mình luyện tập nó có rồi đó- thì do đó cái sân kiết sử nó đụng vô
cái không tham, sân, si này, nó bật ngửa ra, cái tâm mình nó không có sân lên.
Con thấy không? Tự nó không sân rồi thì đâu cần gì mà Định Vô Lậu nữa đâu. Nó
lại nhào ra ngoài kia rồi.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, nó bật ngửa ra có một thời gian ngắn rồi sau nó
không bật ngửa nữa.
Trưởng
lão: Bởi vì con.
Tu
sinh 1: Chấp giới không đủ?
Trưởng
lão: Coi như là giới thì phải thanh tịnh rồi. Nhưng cái điều
kiện là cái nội lực mà con luyện mà tới cái Định Niệm Hơi Thở, con luyện mà
thành cái nội lực mà không tham, sân, si nó mạnh lắm, mà con đi đâu nó mang
theo hết. Nó không phải như Định Vô Lậu đâu. Định Vô Lậu là con mang theo cái
tri kiến, nó tác động vô thì con phải tư duy suy nghĩ, nó hóa giải, nó có thời
gian. Còn cái kia, nội lực của kia nó làm như một cái lá chắn. Cho nên ở ngoài nó
đụng vô thì cái lá chắn này nó bật ra, chớ nó không có vô được nữa, nó không có
xâm chiếm con. Cho nên cái Định Niệm Hơi Thở lợi ích lớn lắm.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, Thầy dạy Định Niệm Hơi Thở như vậy, khi mà một
người mà tu Định Niệm Hơi Thở thì đâu cần tu những cái pháp nào khác?
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên mà, nó lợi ích lớn lắm. Cho nên vì vậy mà
các pháp khác con không có cần mà nó bảo vệ, nó như cái vòng thành cái Định
Niệm Hơi Thở. Con đọc lại cái bài trong kinh Trung Bộ nói, tất cả những cái gì
mà tu tập thì Định Niệm Hơi Thở là lợi ích lớn cho mấy con, phải Định Niệm Hơi
Thở hết. Nhưng mà điều kiện là mình tu tập Định Niệm Hơi Thở là nó có cái rối
loạn. La Hầu La tu Định Niệm Hơi Thở đó con.
Tu
sinh 1: Là coi như là triệt tiêu hết.
Trưởng
lão: Nó triệt tiêu hết.
Tu
sinh 1: Cái đó là mình triệt tiêu thẳng đến sung mãn Tứ Niệm Xứ
luôn hả Thầy?
Trưởng
lão: Triệt tiêu nó thành cái lực không tham, sân, si mà, nó tạo
ra cái lực.
Tu
sinh 1: Bạch Thầy nó có sung mãn Tứ Niệm Xứ không?
Trưởng
lão: Trời ơi nó sung mãn con. Bởi vì đụng vô nó đâu được, thành
ra Tứ Niệm Xứ nó hiện tiền cái mặt nó thanh thản, an lạc, vô sự chứ gì.
Tu
sinh 1: Nó sung mãn Tứ Niệm Xứ là nó thực hiện Tam Minh luôn?
Trưởng
lão: Thì thực hiện Tam Minh luôn chứ sao. Bởi vậy cái Định Niệm
Hơi Thở nó lợi ích lắm.
Tu
sinh 1: Có lợi ích sung mãn.
Trưởng
lão: Nhưng mà cứ rớ tới hơi thở là mấy con bị tức ngực, nào là
bị mệt này kia. Thành ra Thầy không dám dạy cho mấy con thôi. Chứ còn Định Niệm
Hơi Thở là ghê gớm lắm con.
Tu
sinh 1: Bạch Thầy bên kia con tu mấy tháng trời đâu có gì, chắc có
lẽ là tu bị ức chế.
Trưởng
lão: Ức chế, tu không đúng. Bởi vậy thí dụ Thầy dạy con
này: “Hít vô biết hít vô, thở ra biết thở ra.” Rồi, Thầy dạy
con an trú cho được trong hơi thở rồi. Nhiếp tâm được, an trú được trong hơi
thở, rồi bắt đầu mới dạy con quán ly tham, sân, si, từ đó về sau mới tạo thành
cái nội lực không tham, sân, si đó. Bây giờ mới tu từ cái chỗ mà ly tham, đoạn
diệt tâm tham, đoạn diệt tâm sân.
Tức
là cái nội lực của con, mà càng tu thì cái lực càng tăng lên. Càng tu cái Định
Niệm Hơi Thở cái lực nó càng tăng lên, nó thành một cái khối ở trong tâm con.
Cái khối không tham, sân, si. Cho nên cái nghiệp tham, sân, si, bởi vì mang cái
thân này là mang cái thân nghiệp tham, sân, si rồi. Mà bên mình đã luyện có cái
khối, nhờ cái nghiệp tham, sân, si này mà mình luyện cái khối không tham, sân,
si, chứ không phải tự cái khối không tham, sân, si này nó có. Mà do Định Niệm
Hơi Thở mà luyện tập có. Nó có rồi nó đương đầu với cái nghiệp của tham, sân,
si. Tức là nó đương đầu với cái thân tâm của con bây giờ, chứ không ai vô đó
đâu. Cho nên thân tâm con còn khởi tham, khởi sân cái là nó trảm liền.
Sư
Pháp Ngộ: Có cần tác ý lên không?
(17:03) Trưởng
lão: Không cần tác ý đâu, tự nó bởi vì nó hóa giải, tự nó con, nó
thành cái lực nó rồi. Cái kia vừa khởi là nó đập nhẹp xuống liền tức khắc. Cho
nên tu càng nhiều Định Niệm Hơi Thở là Thầy nói tu quán ly tham, ly sân, ly si.
Cho nên con cứ hằng ngày mà Thầy nhắc: “Tâm như cục đất ly tham, ly si
hết!” Không ngờ là cái lực không tham, sân, si, con hiểu không? Mà nếu
an trú mà luyện nữa, trời ơi nó mau.
Sư
Pháp Ngộ: Nó mau lắm hả Thầy?
Trưởng
lão: Nó mau, còn bây giờ Thầy đâu có an trú đâu, Thầy chỉ
nói: “Tâm như cục đất ly tham, sân, si hết đi!” Nhưng mà cái
kinh nghiệm Thầy biết là tại vì Thầy tu Thiền Đông Độ nó an trú, nó thanh tịnh.
Cho nên Thầy ngồi chơi, nhưng tâm Thầy nó vẫn an trú, nó không có niệm tầm bậy,
con hiểu không? Cho nên do đó Thầy ngồi Thầy không dám nhiếp tâm thì nó lọt vô
tưởng thì sao, cho nên đâu dám nhiếp. Thầy ngồi bình thường nó vẫn an ổn, chứ
nó không có niệm bậy. Nhất là cái giới luật nghiêm chỉnh đó, nó không có khởi
niệm tầm bậy nữa, con hiểu không?
Do
đó Thầy nói: “Tâm như cục đất ly tham, sân, si đi hết đi!” Sáu
tháng sau chứng đạo rõ ràng, không có gì khác, nó dễ dàng lắm. Thầy nói ngồi
tựa cửa chơi, chứ không có tu tu gì hết, Thầy thường ở chơi.
Vậy
mà nó đi vô được, chỉ có cái pháp đó nó thành ra một cái khối không tham, sân,
si. Con hiểu không? Nó thành cái khối, cho nên tham, sân, si nó đụng tới nó thì
nó bật ra nó té ngửa. Cứ gọi tham, sân, si tới, Thầy nói nó đụng tới khối không
tham, sân, si của Thầy rồi thì coi như là bao nhiêu cái tham, sân, si nó té
ngửa, nó lật vô nó chạy tứ tán hết, nó ngán nó sợ lắm.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, Thầy nói tựa cửa như vậy, nhiều khi Thầy có đi
làm hay Thầy có đi tới đi lui, hay đi sinh hoạt Thầy cũng tác ý như vậy hả?
Trưởng
lão: Có chứ. Thầy đi hoài, chứ đâu có Thầy ngồi một chỗ. Điều
Thầy nói ngồi tựa cửa là cái chỗ mà Thầy ngồi thường xuyên nhất. Còn cái kia
Thầy đi tới, đi lui chứ.
Sư
Pháp Ngộ: Có tác ý không?
Trưởng
lão: Có tác ý là đệ nhất pháp thôi, tác ý hoài không có ngơi
cái miệng. Bởi vậy Thầy nói đức Phật nói: “Tác ý một tướng khác tướng
kia thì tướng này sẽ thành tựu.” Bây giờ tham, sân, si mình có rồi,
mình biết có tham, sân, si thì mình phải tác ý một tướng khác không tham, sân,
si thôi. Hồi đó Thầy chỉ học được của ông Phật có cái câu tác ý như vậy thôi.
Cái chỗ mà pháp tác ý con nhớ đức Phật dạy không? Tác ý một tướng khác, Song
Tầm đó, tác ý một tướng khác thì diệt cái tướng kia đi. Như vậy thôi. Bây giờ
Thầy nói mình có một bụng tham, sân, si đây, nó còn tham ăn, tham ngủ đây, thì
thôi được rồi.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Mình có tác ý ra tiếng không Thầy?
Trưởng
lão: Thầy tác ý thầm, chứ Thầy hét lớn bà con họ nghe, họ nói
Thầy điên làm sao?
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy lâu lâu, bạch Thầy khoảng ba ngày nay, thì con
tu thì mới chiêm nghiệm rằng đó là cái pháp tác ý, luyện liên tục là cái vấn đề
quan trọng. Cho nên con mới chiêm nghiệm cái vấn đề này, cho nên con đi, con
tác ý đó, nhiều khi có lúc một mình con ở cái chỗ đó đâu có ai, rồi cũng tác ý
ra lời. Con đi đâu con cũng tác ý. Nhưng mà rồi tác ý một chút thôi chứ không
tác nhiều, la hoài người ta nói mình.
Trưởng
lão: Nói ông đó ông mát rồi đó, ông điên.
Sư
Pháp Ngộ: Rồi bắt đầu con lại tác ý trong tâm, thế rồi con chiêm
nghiệm trong một ngày, hai ngày mình luyện câu tác ý này đi, đứng, nằm, ngồi
mình tác ý thì con mới chiêm nghiệm nó có kết quả. Những cái vọng niệm hay là
những cái ác pháp nó bớt, nó kết quả rất nhanh, thì con mới nghĩ không biết sao
mà đọc sách Thầy thì Thầy nói, Thầy tựa cửa, Thầy cứ ngồi tác ý, luyện tác ý,
bây giờ mình thấy làm sao? Con mới đặt câu hỏi, mới hồi nãy, con mới hỏi Thầy
đó cho kỹ cái cách mà Thầy tu đó.
Trưởng
lão: Mới hỏi có phải ngồi hoài.
Sư
Pháp Ngộ: Con làm cái kiểu này nó cũng có kết quả mà Thầy?
(20:18) Trưởng
lão: Đúng rồi con. Thật sự ra nói ngồi là phần nhiều là Thầy ngồi.
Nhưng mà phần đi đứng này kia, tới lui hay hoặc là mọi công việc ăn uống đồ
hoàn toàn, Thầy nhớ tác ý câu đó: “Tâm như cục đất ly tham, sân, si đi
hết cho Thầy đi. Bây giờ mày còn tham, sân, si là phải đi!” Cứ Thầy
nhắc vậy thôi, ăn Thầy cũng nhớ. Thầy ăn rồi Thầy cũng nhớ, vừa nhai chứ Thầy
nhớ: “Tham, sân, si ly đi, hết đi, ở đây ăn cái gì cũng được, không có
tham ăn nữa, từ bỏ cái tật này đi!” Thầy nói vậy, rồi Thầy ăn. Rồi
Thầy ăn, rồi Thầy nói Thầy ăn, rồi Thầy nói thầm, Thầy nói lén, chứ Thầy nói
lớn quá, sợ mẹ Thầy nói: “Cái thằng này tu điên rồi, chập chết rồi.”
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Tác ý thầm là hướng tâm phải không Thầy?
Trưởng
lão: Ờ! Vậy chứ sao con. Cứ tác ý, tác ý cứ vậy thôi, mà suốt
ngày giờ Thầy cứ tu pháp tác ý đó thôi.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy nhiều lúc là con nghĩ Thầy tu cái pháp này được,
mà nhiều khi mình làm thành cái ‘Tâm như như cục đất’ như vậy
mà nó được nữa thì nó đỡ quá trời, cho nó giống Thầy nữa thì mệt đó. Con ngồi
con nghĩ như vậy đó.
Trưởng
lão: Không, nói chung là Thầy hộ trì cái chân lý, cái trạng
thái thanh thản, an lạc, vô sự Thầy bằng cái câu. Chính bây giờ mà Thầy viết
cái bài kinh mà cái tập IV bây giờ đó, là chính Thầy hộ trì cái chân lý của
Thầy bằng cái câu đó, sự thật là bằng cái câu đó. Nhưng mà, cho nên hồi nãy mấy
con hỏi có phải cái câu đó là ‘thanh thản, an lạc, vô sự’ không? Đó
là ‘thanh thản, an lạc, vô sự’ chứ sao.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy mấy ngày nay con tu tập chiêm nghiệm đó. ‘Thanh
thản, an lạc, vô sự’ là con hướng tâm thì con thấy kết quả kém hơn, nó
cứ lờ đờ, lờ đờ. Mà sao con cũng hai cái câu: “Tâm như cục đất ly tham,
sân, si!” Thì nó kết quả ngay.
“Tâm
như cục đất ly dục, ly ác pháp!” Sao con thấy nó chiêm
nghiệm cái tâm mình sao kết quả hơn, mà sao cái câu này nó kém hơn, mà con cũng
dùng ba câu luôn. …Chỉ có hai câu đầu con dùng không được. Nhưng mà con dùng
mấy câu này xong con lại dùng cái câu: “Thanh thản, an lạc, vô sự” sau
cùng đó.
Trưởng
lão: Được rồi, thì đó, còn Thầy hồi đó thì không có dùng
câu: “Thanh thản, an lạc, vô sự.” Mà thấy chỉ dùng câu: “Tâm
như cục đất ly tham, sân, si hết đi. Tham, sân, si đi đi chỗ này không phải chỗ
mày ở, cái này chỗ không có tham, sân, si!”
Mà
Thầy không có nói, ‘thanh thản, an lạc, vô sự’ gì hết. Bởi
vì ‘thanh thản, an lạc, vô sự’ này, sau này Thầy mới biết được
cái trạng thái này, Thầy mới dùng những cái danh từ này ra để diễn tả cho mấy
con hiểu. Khi chứng đạo rồi mới thấy nó, chứ còn hồi mình tu thì không có thấy
nó đâu. Cho nên vì vậy mà hồi đó chỉ còn biết đuổi tham, sân, si cho hết thôi.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Hồi đó Thầy tu không có ai chỉ con thấy vất vả quá chừng.
Trưởng
lão: Thì vất vả chứ sao con.
Tu
sinh 2: Con thắc mắc, cho nên hỏi.
Tu
sinh 1: Thắc mắc chi, cái khó đó mới tuyệt vời có người…
Bạch
Thầy là nhiều khi con hướng tâm là: “Tâm ta thanh thản, an lạc, vô sự.” Hướng
nhanh quá nó cũng không nghe, hướng chậm thì nó nghe. Nhưng mà con lại nói, nó
lại lừ đừ thì con nói là: “Thanh thản, an lạc, vô sự tức là không tham,
sân, si, tức là ly tham, sân, si.” Con phải giải thích cho nó nghe.
Nhưng mà nó cũng lừ đừ, nó cũng chậm.
Trưởng
lão: Cho nó nghe rõ.
Sư
Pháp Ngộ: Như vậy chắc nó không được hiểu lắm
Trưởng
lão: Nó còn lờ mờ. Nó không được hiểu, nó còn lờ mờ đó, chính
là mình vô minh quá rồi.
Sư
Pháp Ngộ: Nhưng mà nói cái kia thì nó lại nghe.
Trưởng
lão: Nó lại nghe, nó hiểu.
Sư
Pháp Ngộ: Nó lại hiểu hơn, còn cái này nó lừ đừ, mà giải thích nữa
là: “Không tham, sân, si, tâm ta không tham, sân, si, thanh thản, an
lạc, vô sự”.
Trưởng
lão: Cứ lần khắc rõ, cứ giải thích như vậy nó mới hiểu được,
lần lượt nó mới ly ra. Chứ nó không hiểu nó không biết: “Ông này nói gì
tôi không biết nữa.” Nó cứ lắc đầu. Thì thực ra giải thích ra cho nó
hiểu, làm ơn cho nó hiểu, rồi nó mới biết đặng nó ly.
Sư
Pháp Ngộ: Làm ơn mà nó cũng lỳ, cho nên bởi vậy thì tu một thời
gian, con nói thôi… Khi mà Thầy, nhiều khi, đôi lúc cũng nghĩ Thầy tu đấy…
Ngày xưa mà Thầy tu cái kiểu này mà Thầy làm được, còn mình cũng tu kiểu này
mà, lâu lâu lên thắc mắc hỏi Thầy, mà mình làm chưa được cái gì hết ta? Mà nó
cũng lỳ ra. Còn Thầy ngày xưa mà Thầy cứ ngồi, đi tới đi lui Thầy đang mò mẫm
Thầy đọc làm sao để tu. Mà lúc đó chắc có lẽ Thầy nhiệt huyết dữ lắm, Thầy tinh
tấn lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét