299- THAY ĐỔI CÂU TÁC Ý
(00:00) Trưởng
lão: Khi mà nó hiện tiền được, nó lộ mặt nó ra được, nó kéo dài một
giờ, hai giờ. Bắt đầu bây giờ đó, tự ở trong tâm mình nó có những cái trạch
pháp của nó. Tức là giác chi nó tự hiện ra ở trong cái thanh thản của nó rồi,
nó hiện ra thì nó sạch. Bây giờ muốn đi thì đi, muốn đứng thì đứng, muốn ngồi
thì ngồi theo cái lệnh của nó trong đó thôi. Chứ mình không có tác ý như bây
giờ nữa, đó thì vậy mấy con mới thành công trong sự tu tập, chứ đâu phải dễ
đâu.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Dạ thưa Thầy! Mình tu Tứ Niệm Xứ cho nó bất động tâm,
người ta có cần bán hay kiết già gì không Thầy?
Trưởng
lão: Nó không cần bán kiết già gì hết, nó làm sao mà cho cái
thân tâm của con nó an ổn, để cho nó giữ được cái trạng thái đó.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Cái phương pháp Thầy nói là bây giờ về: “Ly dục,
ly ác pháp, nhập Sơ Thiền!” cái đó là mình tác ý một câu với: “Tịnh
chỉ ngôn ngữ…” Nó giống hay khác vậy Thầy?
Trưởng
lão: “Tịnh chỉ ngôn ngữ…” hả con? Nó cũng vô đó.
Cái ý của nó cũng là ly dục, ly ác pháp đó. Bởi vì cái từ cái dùng ngôn ngữ đó
thì nó có khác xa, nhưng mà cái nghĩa của nó thì nó đồng nghĩa. Cái chỗ đó nó
cũng là: “Ly dục, ly ác pháp!” Cái chỗ đó là: “Tâm như
cục đất, ly tham, sân, si hết!” Mà chỗ đó là: “Thanh thản, an
lạc, vô sự!” Bao nhiêu cũng dồn vô chỗ đó hết. Mà ngôn ngữ này, ngôn
ngữ kia là tại vì mỗi người nó hợp với cái đặc tướng nào, cái ngôn ngữ nào thì
cái đó nó hiệu quả.
Mà
khi mà hiệu quả, một thời gian sau thấy nó không hiệu quả, đổi nữa. Pháp phải
đổi, trạch cái câu khác để cho nó hiệu quả hơn. Đặng cho nó tiến tới, chứ còn
nó nhàm riết rồi nó, con thấy cái tâm nó khôn lắm nó nhàm: “Mày có cái
này thôi tao không sợ mày rồi.” Mà nó không sợ thì nó không hiệu quả
nữa, cái bắt đầu mình thay đổi cái nó quýnh lên rồi: “Ông này có cái
mới rồi.” Thì bắt đầu nó có hiệu quả. Cứ vậy đó con, nó khôn lắm con,
con tác ý riết nó lờn, nó không có kết quả nữa đâu.
Tu
sinh Tuệ Hạnh: Tức là con tác ý: “Tham, sân, si…” Nó
không có kết quả nữa thì con mới dùng: “Dục lậu, hữu lậu, vô minh,
lậu…” Thì nó hiệu quả?
Trưởng
lão: Đó thì nó bắt đầu nó cũng y đó. Dục lậu, hữu lậu, vô minh
lậu là cũng ly tham, sân, si, chứ không có gì đâu, con hiểu chưa? Mà cái danh
từ nó khác, nó làm cho nó mới mẻ cái tâm ở trong này, nó rối loạn, nó không
biết, Trời đất ơi! Nó dùng cái pháp gì lạ, mình không biết. Mình thay đổi chiến
thuật, chiến lược cái bắt đầu nó rối, nó rối, nó không biết. Chứ còn, cho nên
lúc thì con đổi cái này, lúc thì đổi cái kia. Nó rối, nó không biết cách thức
đánh con được, cho nên nó thua. Nó thua, nó rút, nó chạy đi, nó đem nó để lại
cái trạng thái thanh thản cho con.
(02:08) Mà
hễ nó chờ cho cái thanh thản đó đúng 12 tiếng đồng hồ, nó đủ cái nội lực nó
rồi. Trời! Cái đạo lực nó có rồi thì ông nội nó cũng không dám vô nữa đâu. Bởi
vì cái lực của nó mạnh đủ rồi, cho nên cái tham, sân, si, nó không có dám vô
nữa. Cái nghiệp, cái nhân quả, nó không có tác động được, hết rồi. Nó đụng tới
cái khối này quá trời nó ớn. Còn mình chưa có, nó chạy qua chạy lại, nó coi như
mình không ra gì, cái nghiệp nhân quả nó xem mình thường lắm.
Bởi
vì nó hoạt động trên cái thân tâm của mình, cho nên vì vậy mà nó coi thường.
Nhưng mà không ngờ cái thân tâm này nó tạo thành một cái nội lực quá lớn, nó
chạy vô nó đụng đầu cái bốp, nó dội ra liền. Nó sợ Tứ Thần Túc lắm.
Sư
Pháp Ngộ: Nó không tác động được.
Trưởng
lão: Nó không tác động được, nó đụng vô, nó chạy, đụng vô thân
mình một cái là nó bị nhào ra liền bởi vì nó có Tứ Thần Túc. Nó đụng vô cái nó
bị nhào ra liền, nó ớn cũng như nó bị táng trong đá vậy, nó dội ra. Ba cái nhân
quả nghiệp ác này, nó bao giờ nó đụng vô làm cái rầm, Thần Túc của mình trong
này rồi.
Sư
Pháp Ngộ: Nó nhào vô, nó hích vô luôn.
Trưởng
lão: Còn bây giờ nó nhào vô, nó coi như là cũng đồ vật của nó
đó. Nó nhào vô, nó chạy tùm lum ở trong đó, nó hích vô.
Sư
Pháp Ngộ: Hôm nay con thấy, mới thấy con đường hướng mới rõ ràng, nó
dễ chứ không như mấy hôm trước thì mình cứ nghĩ làm sao nhập Sơ Thiền cho được
12 tiếng, cứ ngồi hoài gồng gân.
Trưởng
lão: Phải gồng gân.
Sư
Pháp Ngộ: Ngồi cho được 12 tiếng.
Trưởng
lão: Cho nên mấy con có cái lợi là mấy con được gặp Thầy được
nghe, rồi Thầy lần lượt Thầy mới giải ra cho hết. Chớ thật ra thì Thầy nói cái
ý của Thầy như vậy mà mấy con thì hiểu khác. Bởi vì nó ảnh hưởng từ lâu tới
giờ, ảnh hưởng tới sự tu tập đó.
Bây
giờ mà cỡ sức mà không ảnh hưởng đi nữa, thì mấy con tu tập mấy con cũng bị lạc
nữa, chứ đừng nói bị ảnh hưởng. Nghĩa là cái sự mà tập trung mà ức chế cái tâm
mình không vọng tưởng, ngồi mà yên lặng đó thì mấy con bị cái này hết, không có
trật. Mấy con chạy không khỏi cái hành động đó đâu.
(04:00) Thầy
biết vô đạo Phật thì bao giờ, tại vì từ xưa đến giờ, từ hồi mà đức Phật ra đời,
trước đức Phật thì người ta cũng bị cái hiểu biết, người ta tu tập như vậy đó,
người ta đẻ ra muôn pháp. Như Yoga đẻ muôn pháp cũng đều qua cái dạng đó thôi,
không có thấy cái sự xả này đâu.
Trái
lại ông Phật lại thấy được cái chỗ xả này, cho nên pháp Phật nó không có giống
ai hết, nó không giống cái pháp nào hết, Yoga nó cũng không giống. Cách thức nó
đi Thân Hành Niệm cái kiểu đó ông Phật, Thầy nói Yoga nó cũng không có cái kiểu
kỳ cục. Mà ông Phật lại có, dám cấu kết những cỗ xe kiên cố như căn cứ địa vậy thì
mấy con biết Phật độc đáo thật.
Cái
gì của ông Phật là cứ nhìn lại đi, nó khác, nó không giống. Ông thì đi cái phía
ly làm cho hết tham, sân, si. Còn cái kia thì cứ ức chế vô. Mà rồi kinh sách
Phật nói vậy mình cũng hiểu ức chế vô, chứ còn không bao giờ hiểu ra được. Nếu
mà không có người tu chứng, Thầy nói thật kinh sách Phật không nhận ra được,
không hiểu được. Bởi vì lớp lớp từ người này đến người khác, cái tư tưởng con
người chỉ có một hướng đó. Không có hiểu khác
Sư
Pháp Ngộ: Giống như nhau vậy thôi.
Trưởng
lão: Giống nhau chứ không có khác, bây giờ nói là Tiểu Thừa,
Đại Thừa chứ y nhau hết.
Sư
Pháp Ngộ: Chia ra tùm lum hết mà rốt cuộc nó lọt vô cái tưởng hết.
Trưởng
lão: Nó lọt vô cái đó, không có lọt…
Sư
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy, khi mà mình tu tập Định Niệm Hơi Thở xong
xuôi rồi khi mình nhiếp tâm vô trong những đề mục của Thầy dạy đó. Thí dụ chẳng
hạn như khi mình đã nhiếp tâm được thì mình phải quán ly tham, ly sân, ly si
mình xả ra bạch Thầy?
Trưởng
lão: Xả ra.
Tu
sinh 1: Chẳng hạn như: “Quán ly tham tôi biết hít vô, quán
ly tham tôi biết thở ra.” Như vậy mình có dùng tưởng đưa ra không bạch
Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là nếu mà mình thấy cái tâm tham, sân, si mình
nhiều, mình dùng tưởng đưa ra. Phải dùng 16 cái loại tưởng, tưởng như tâm tham
mình đi ra. Ở trong đó đức Phật có cho mình 16 loại tưởng để tu tập.
Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy khi mà trong cái thời kỳ mà ở bên Miến Điện con
có tập đó. Khi mà nhiếp tâm vô trong hơi thở rồi đó thì mình cứ dùng những cái
câu của Thầy, mình cứ nhiếp tâm hết cái câu này đến câu kia. Lúc nào nó cũng
nhiếp tâm như vậy, nếu mà đến một giai đoạn mà nó không xả tham, sân, si ra thì
nó cũng lọt qua tưởng đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên là mình phải mình, khi đó mình phải nhiếp
tâm mà mình biết chắc chắn là an trú được trong cái tâm của mình, ở trong cái
tâm của mình rồi. Và đồng thời thì mình cứ giữ cái pháp tác ý của mình thì nó
hiệu quả, nó lợi ích lớn lắm. Còn sợ mình lọt ở trong đó, cái mình ngồi yên
lặng, mình không tác ý nữa thì nó bị tưởng luôn. Còn mình tác ý thì mình không
có bị tưởng đâu. Mình biết sử dụng tưởng trong khi tâm mình đã an trú trong hơi
thở. Cho nên cái tưởng nó không bị hiện ra được.
Vậy
bây giờ mình dùng cái tưởng nào? Tưởng ly tham, tưởng ly sân, tưởng ly si,
tưởng ly bệnh này, tưởng ly tất cả mọi cái đều là dùng tưởng hết. Tưởng bất
tịnh này, tưởng, tất cả những cái đó đều là tưởng hết.
Ờ
bây giờ thí dụ như: “Quán thân bất tịnh tôi biết tôi hít vô, quán thân
bất tịnh tôi biết tôi thở ra.” Con có thể thay đổi những câu đó mà con
dùng câu tác ý để mà giữ cái ý thức của mình để mà tác ý, để mà tạo thành cái
thân bất tịnh cũng được. Nó hay lắm con, tự mình trạch pháp ra nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét