296- THIỀN CỦA PHẬT
(31:42) Tu sinh Tuệ Hạnh: Thưa Thầy
mình độc cư trọn vẹn mà mình thấy Tứ Thần Túc nó xuất hiện?
Trưởng lão: Nó
mới xuất hiện con, bởi vì độc cư trọn vẹn nó không có phóng dật. Bị, vì mình
tiếp xúc là nó bị phóng niệm, phóng dật. Còn mình độc cư trọn vẹn nó không
phóng dật. Cho nên đức Phật nói: “Ta thành chánh giác là nhờ tâm không
phóng dật.”. Do không phóng dật thì Tứ Thần Túc nó mới hiện, còn mình còn
phóng dật thì nó không xuất hiện. Mà không phóng dật thì phải là độc cư trọn
vẹn, chứ không độc cư trọn vẹn thì Tứ Thần Túc đâu có. Bởi vì cái ý của mình
không bảo hộ, không hộ trì nó rồi thì nó bị động, nó không thanh tịnh.
Cho
nên Tứ Thần Túc nó phải chờ cho đúng cái thời gian, con phải giữ gìn đúng cái
thời gian mà nếu mà con cứ tiếp duyên hoài thì cái thời gian 12 giờ đồng hồ
không bao giờ con đạt được. Nó có 12 tiếng đồng hồ mà con tiếp xúc đi, mấy con
không đạt được cái chất lượng này đâu. Coi vậy 12 tiếng đồng hồ thanh thản, an
lạc, vô sự không phải dễ đâu.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, hôm trước Thầy dạy giữ trong cái trạng thái coi như là bất động trong 24
tiếng đồng hồ tâm bất động đó. Mà sao con lại nghĩ là phải giữ trong cái trạng
thái trong Sơ Thiền trong 24 tiếng đồng hồ?
Trưởng lão: Không
phải! Sơ Thiền là sau khi mình có Tứ Thần Túc, Định Như Ý Túc đó, mình mới vô
Sơ Thiền. Còn bây giờ mình giữ ở trong cái trạng thái Sơ Thiền thì mình bị lọt
trong cái thiền Tứ Thiền của ngoại đạo con.
Sư Pháp Ngộ: Nếu
mà mình giữ thì nó sẽ lọt qua.
Trưởng lão: Lọt
qua thiền tưởng. Bởi vì mình chưa có ly dục, ly ác pháp sạch, bị còn dục đó.
Thì nó lọt vô cái tứ thiền của ngoại đạo, chứ không phải là thiền của Phật. Cho
nên đầu tiên thì đức Phật, nghe ly dục, ly ác pháp là đức Phật ngồi ở dưới cội
cây Tăm buya, tức là cây táo, cây hồng táo đó, đức Phật hồi còn nhỏ mà đi theo
vua cha đó, con nhớ không? Thì lúc bây giờ đó là đức Phật đã ức chế tâm để vào
cái Sơ Thiền của ngoại đạo. Nhưng mà sau khi đức Phật dạy cho mình thì đức Phật
dạy ly dục, ly ác pháp, Sơ Thiền nó lại khác rồi, nó không phải giống như hồi
đó.
Nhưng
mà ông hồi đó, ông nhớ cái đó không. Nhưng mà ông làm rồi, ông tu rồi, ông
chỉnh lại, sửa lại. Nó không đúng rồi, cái kia bị ức chế vô định tưởng, con
hiểu không?
Cho
nên nếu mà người ta không hiểu, người ta nói Sơ Thiền nó chỉ có một, không
phải. Ngoại đạo nó có bốn cái thiền của nó, chứ không phải không đâu. Tứ thiền
của ngoại đạo nó khác con. Nó cũng, nó bây giờ đó, bây giờ quý sư đó cũng nhập
Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền chứ gì? Nhưng mà cứ ức chế vô, nó
không xả vô.
Tu sinh Tuệ Hạnh: Cái đó giống như là Hòa Thượng Quảng Thông đó Thầy, ngồi
hoài.
Trưởng lão: Đó
thì nó ức chế vô thì nó, riết rồi con thấy nó gần như đi, gần như với Thiền
Đông Độ rồi. Họ tu riết rồi cái nó gần nhau, họ sáp nhau cái nó giống nhau, nó
gần nhau. Còn ông Phật- bởi vì nó ngoại đạo thì hồi đó nó cũng vậy thôi, từ xưa
nó cũng tu như vậy- đức Phật tu rồi, bây giờ ông sửa lại hết. Ông theo cái
đường lối của ông ly dục ly ác pháp ông sống, sống ly dục ly ác pháp. Từ bất
động tâm thì nó có Tứ Thần Túc, ông mới vào cái Sơ Thiền, phải không? Còn nếu
bây giờ nó chưa có Tứ Thần Túc mà ông vào cái Sơ Thiền thì ông bị ức chế, nó
lọt vô. Nó cũng có năm chi thiền của nó mà năm chi thiền của ngoại đạo.
Sư Pháp Ngộ: Dạ,
Ức chế tâm?
Trưởng lão: Ức
chế tâm.
(34:32) Sư Pháp Ngộ: Bạch Thầy lúc
đầu thì con ngh,ĩ khi một số thời gian học thì người ta nói rằng là Nam Tông
Nguyên Thủy là kinh sách theo Nguyên Thủy, rồi Đại Thừa thì học theo kinh sách
của Bà La Môn. Sau khi hai bên bắn tin nhau, họ mới chia ra hoặc là tu những
cái dòng khác, họ cũng chia ra. Nhưng đến khi một thời gian nghiên cứu về thiền
thật kỹ rồi đó. Con mới thấy rốt cuộc là lúc đầu thì họ chia ra, nhưng lúc sau
họ nhập toàn là thiền tưởng hết.
Trưởng lão: Thiền
tưởng hết.
Sư Pháp Ngộ: Bên
Nguyên Thủy Nam Tông thì cũng nhập qua thiền tưởng. Bên Đại Thừa thì hai bên
đấu nhau dưới này chia nhau, nhưng mà khi lên đây cũng đều vào thiền tưởng hết.
Trưởng lão: Chia
ra, lên đây cũng tiếc, tu vào cái chỗ mà thiền tưởng hết.
Sư Pháp Ngộ: Lọt
hết tưởng.
Trưởng lão: Lọt
vô trong tưởng hết.
Sư Pháp Ngộ: Cho
nên bởi vậy thì có một số người họ nói, các vị tu dưới này thì cứ phân chia rồi
cách này, cách kia. Nhưng mà tôi thấy người nào cũng tu giống nhau, giống nhau
cái chỗ là tưởng hết.
Trưởng lão: Giống
nhau, mà cái chỗ tu cũng ức chế tâm để đi vô chỗ không niệm đó. Thành ra rốt
cuộc rồi thì tu giống nhau. Nói thì xả, nói quán xét xả, thì ở dưới thì quán
xét xả chia ra. Nhưng mà lên trên rồi thì nhập cục lại thì cũng bằng không.
Sư Pháp Ngộ: Cũng
lọt vô tưởng hết.
Trưởng lão: Lọt
tưởng không, chứ họ chưa có biết có Tứ Thần Túc mới là làm cái này được. Chứ
chưa có Tứ Thần Túc mình đâu có nhập được. Như vậy thì Tứ Thần Túc để làm gì
đây? Con thấy không, bây giờ cái pháp Tứ Thần Túc họ nghĩ có Tứ Thần Túc này là
để làm gì?
Nhưng
mà đức Phật đã xác định rõ ràng là từ Tứ Niệm Xứ nó mới có bảy năng lực giác
chi, có bảy pháp giác chi. Bảy pháp giác chi nó mới có Tam Minh chứ gì? Tam
Minh tức là Tứ Thần Túc chứ gì, con hiểu không? Minh là Tuệ Thần Túc đó chứ gì?
Tuệ Thần Túc, rồi Định Thần Túc, rồi Tinh Tấn Thần Túc, rồi Dục Thần Túc. Bốn
cái thần túc của người ta, thì trong cái bài kinh của đức Phật thì xác định
rằng, khi mà có bảy năng lực giác chi thì bảy năng lực giác chi là thực phẩm
của Tam Minh. Tức là Tứ Thần Túc chứ gì? Muốn nói Tam Minh là nói Tứ Thần Túc
rồi, con hiểu chỗ đó không?
Sư Pháp Ngộ: Dạ.
Trưởng lão: Thành
ra nếu mà không có bảy năng lực của giác chi, làm sao mà có Tứ Thần Túc được?
Phải không? Mà không có Tứ Niệm Xứ sung mãn thì làm sao có bảy giác chi? Cái
pháp của nó từ từ ông Phật ông vạch ra cái rõ ràng. Bây giờ cái Tứ Niệm Xứ thì
nó là Chánh Niệm. Mà Chánh Niệm chưa sung mãn thì làm sao có bảy năng lực giác
chi? Mà có bảy năng lực giác chi rồi thì nó mới có Tứ Thần Túc, thì nó có Định
Như Ý Túc mới vào cái Chánh Định, mới nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền. Còn
giờ mấy ông còn ở tu Tứ Niệm Xứ, mấy ông muốn nhập thiền định thì nhập chỗ nào?
Mấy ông đâu có được đâu.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, chẳng hạn như nếu mà mình tu có đúng pháp đi nữa, nhưng mà tâm mình chưa
ly dục mà mình muốn nhập vào định nó cũng lọt qua tưởng?
Trưởng lão: Cũng
lọt qua tưởng thôi, nó không đúng.
Tu sinh Tuệ Hạnh: Cái tưởng nó ghê vậy hả Thầy?
Trưởng lão: Ghê
lắm! Bởi vì cái tưởng, cái ý thức tưởng với cái tưởng thức đó, cái sắc thức với
cái tưởng thức hai cái nó kèm, nó làm việc với nhau ghê gớm. Hễ con vừa tỉnh là
cái ý thức con, mà vừa mơ một chút, mơ một chút là tưởng thức làm việc liền.
Hai thằng này nó thay thế, nó làm việc. Con lơ mơ cái tưởng pháp nó hiện ra,
con tưởng là mình trí tuệ, chứ sự thật ra tưởng tuệ chứ đâu phải là trí tuệ gì.
Sư Pháp Ngộ: Cho
nên mà bạch Thầy con qua một số bên Miến Điện bên các trường thiền thì con thấy
họ hiểu hết bạch Thầy. Khi nói về thiền thì con nghĩ rằng họ hiểu, họ cũng hiểu
cách này, cách kia, họ hiểu lắm bạch Thầy. Nhưng mà khi họ hành cho họ thì
không được.
Trưởng lão: Coi
như là họ hiểu theo cái lý thuyết, nhưng mà đến cái pháp hành thì họ không biết
đường hành. Họ hành theo cái kiểu của Đại Thừa, cái kiểu của Đông Độ, cho nên
nó tưởng hết. Nó lọt vô tưởng.
(38:10) Sư Pháp Ngộ: Tại vì trước
khi con rời cái trường thiền đó ra, thì mấy người nói “Thôi! Sư ở lại
đây đi, chứ bây giờ sư đi mà tôi thấy sư đi mà còn phiền não chưa đạt được hết
là nó sẽ tội nghiệp lắm, ra ngoài đường nó khổ!”. Thì con biết nó là tưởng
rồi, nhưng bây giờ họ nói thì mình đâu có dám nói. Nhưng mà khi nghe qua lại
cách lý luận của họ thì họ hiểu nhiều cái. Họ nói cũng những cái danh từ bằng
tiếng Anh, nhưng mà cũng mang máng. Như những cái danh từ của Thầy, nó có những
cái danh từ. Nhưng mà khi mà họ hành thì trong lúc họ hành thì họ cũng ăn uống
đâu có đúng tiêu chuẩn một ngày một bữa đâu. Độc cư thì họ cũng không có, mà họ
chỉ luận khan đó thôi.
Trưởng lão: Họ
thiếu những cái pháp phòng hộ, cái giới luật, họ thiếu rồi. Thiếu giới luật
phòng hộ nè, rồi cái pháp phòng hộ độc cư cũng không có nè. Mấy cái này họ hoàn
toàn không có thì coi như họ tu bị lọt tưởng hết rồi. Cái giới luật nó mới
phòng hộ mình, nó mới không rơi vào cái tưởng, chứ còn không khéo bị tưởng hết.
Sư Pháp Ngộ: Tưởng
tuệ, nhiều khi họ luận tùm lum. Có những cái luận không đúng nữa, chứ không
phải đúng hết đâu.
Trưởng lão: Đúng
rồi con, luận mà không đúng nhiều lắm đó, chứ không phải không. Luận để mà lướt
qua cái chỗ hiểu biết của mình.
Sư Pháp Ngộ: Để
cho người khác họ nghe xuôi tai nữa.
Trưởng lão: Xuôi
tai đó.
Sư Pháp Ngộ: Xuôi
tai thôi, nhưng mà pháp hành không có. Cho nên họ nói như vậy thì thôi,
nói: “Thôi bây giờ không có duyên nữa thì tôi phải đi về.”. Thì
nghiên cứu qua cái Thiền Khoa Học cũng vậy. Nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam
Thiền, Tứ Thiền họ cũng nhập như thường chứ. Nhưng mà theo cái cách của họ thì
con nhìn thấy đôi mắt họ sáng bạch Thầy, chứ họ sáng, họ sáng trưng. Nhưng mà
thật sự ra sáng như theo cái kiểu con nhận xét ra thì …
Trưởng lão: Nó
qua tưởng đó con.
Sư Pháp Ngộ: Đầu
tiên khi mà mình chưa biết tu thì mình thấy sáng tốt, nhưng thật sự ra sáng này
nó còn trong dục, chứ nó không phải nằm trong bất động. Khi qua con học phương
pháp tu của Thầy đó, thì mình tu với tâm bất động thì mình nhìn với những cái
không bị dính mắc, còn đây sáng người ta vẫn dính mắc.
Trưởng lão: Con
biết cái đó là đúng đó con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét