297- ĐỊNH BẤT ĐỘNG TÂM
(40:04) Sư Pháp Ngộ: Cho nên cái tâm
bất động là quan trọng. Bạch Thầy! Như vậy thì cái tâm mình bất động, như vậy
mình duy trì cái tâm bất động, mình hộ trì nó cho đến 12 tiếng đồng hồ?
Trưởng lão: 12
tiếng đồng hồ cái đó.
Sư Pháp Ngộ: Sung
mãn Tứ Niệm Xứ?
Trưởng lão: Sung
mãn Tứ Niệm Xứ, tức là 12 tiếng đồng hồ giữ gìn cái Tâm Bất Động đó. Cho nên
cái chân lý đó được hộ trì.
Sư Pháp Ngộ: Cho
nên con thấy chung quanh tất cả các ác pháp rất nhiều, nó tấn công mình quá
nhiều. Mà làm sao mình giữ, không phải là một chuyện đơn giản mà con phải quyết
tâm.
Trưởng lão: Nó
không phải dễ, mà 12 tiếng đồng hồ con thấy, mà ác pháp suốt 12 tiếng đồng hồ
con thấy không làm sao không có nó hết. Mà suốt 12 tiếng đồng hồ không có tới
thì chắc chắn là mình có thành Phật rồi chớ gì.
Sư Pháp Ngộ: Cỡ
5, 10 phút thì được, chứ bây giờ nó tấn công tùm lum hết nào là thân, thọ, tâm,
pháp, nó tấn tứ tung hết.
Trưởng lão: Bởi
vì, con thấy là thân, thọ, tâm, pháp, nó bốn chỗ chứ phải một chỗ sao? Nó không
cái này thì cái kia tới, cái kia, cái nọ. Nó bốn chỗ, chứ phải có một chỗ thì
mình dễ, giữ gìn dễ phải không? Cái này tới bốn chỗ, tứ niệm xứ mà, bốn chỗ chứ
đâu phải một chỗ được. Mà ác pháp thì nó vô bốn cửa này nó vô. Có khi nó vô một
lần hai cửa, nó vô một lần, có khi nó vô một cửa cũng đỡ, còn có khi nó đi bốn
cửa nó vô. Trời đất ơi! Nó đánh bao vây, nó đánh bốn chỗ. Hễ mình càng tu lung
thì nó lại tấn công bốn cửa nó vô.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, thì Thầy dạy nói ‘sung mãn Tứ Niệm Xứ’ thì lúc đó con
người của, một con người mà họ đã sung mãn Tứ Niệm Xứ rồi thì cuộc sống họ rất
là thảnh thơi, họ khỏe khoắn, không có gì hết?
Trưởng lão: Đúng
vậy rồi.
Sư Pháp Ngộ: Khỏe
ru hả Thầy?
Trưởng lão: Khỏe
ru. Nếu mà được Tứ Niệm Xứ sung mãn thì thiệt là khó. Nhưng mà các con có, các
con tu đó thì các con có thấy chút chút, chứ không phải không thấy đâu. Có thấy
sung mãn Tứ Niệm Xứ nhưng mà ít quá.
Sư Pháp Ngộ: Dạ
thấy bạch Thầy! Nhưng mà không giữ được nó, vì một chút là nó chạy đi cái này,
rồi một chút…
Trưởng lão: Thì
bị tụi kia nó tấn công vô hoài thì làm sao nó dám nằm đó. Cái ông vua này ông
sợ gần chết, sợ giặc tấn công vô thì bắt đầu cái ngai vàng của ông rung rinh
ông chạy trốn, đâu có đặt chúng được, ông vua bây giờ chưa dám ngồi trên ngai
vàng đâu. Chừng nào mà ông ngồi chình ình một đống trên cái ngai vàng thì lúc
bấy giờ mấy con thấy mình đã bảo vệ ông vua được rồi, mới rước ông về ngai
vàng. Còn bây giờ mấy con đâu dám, rước ông ngồi một chút cái chúng đánh tan
nát hết.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, Thầy dạy: “Ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền”; ly dục, ly ác
pháp nằm trong tâm bất động. Như vậy khi mình ly dục, ly ác pháp thì tâm mình
bất động rồi. Nhưng mà ly dục, ly ác pháp, nhưng mà trong lúc mình không có Tứ
Thần Túc thì mình có nhập Sơ Thiền không?
Trưởng lão: Không
chưa, nó không nhập vô đâu. Chừng nào mà ly dục, ly ác pháp mà nó nhập được cái
bất động tâm, chừng đó nó có Tứ Thần Túc rồi thì mới nhập được cái ‘ly
dục, ly ác pháp của Sơ Thiền’. Bởi vì cái Sơ Thiền là bắt đầu từ cái Thiền
thứ nhất cho đến Thiền thứ tư phải không? Nhưng mà nó thuộc về Chánh Định rồi.
Con thấy Chánh Định nó mới thuộc về Tứ Thiền phải không?
Mà
giờ Tứ Niệm Xứ chưa sung mãn mà con nhào vô con ‘ly dục, ly ác pháp
nhập Sơ Thiền’ là làm sao? Tức là nhập bất động tâm chưa được, mà ở
trên cái Tứ Niệm Xứ chưa nhập được thì làm sao mà nhập Tứ Thiền? Còn trạng thái
thanh thản, an lạc, vô sự đó là cái trạng thái sung mãn của Tứ Niệm Xứ. Mà bây
giờ Tứ Niệm Xứ chưa sung mãn tức là cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự
chưa được 12 tiếng đồng hồ thì làm sao mà con vô cái lớp Định mà con học được?
Cho nên con bây giờ cũng ly dục, ly ác pháp mà nhập bất động tâm chứ không phải
là nhập Sơ Thiền được, đừng có lầm lộn cái này không có được.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy có khi dự thính một chút không Thầy?
Trưởng lão: Dự
thính một chút là bị tưởng liền đó.
Sư Pháp Ngộ: Dạ,
nếu mà một chút thôi chứ mà lạng quạng là chết luôn.
Trưởng lão: Lạng
quạng là nó vô tưởng luôn. lạng quạng… Đó bây giờ đó, ví dụ như Tuệ Hạnh nó vô
cái Sơ Thiền của nó đó, mà nó kẹt nó dính nó luôn, không ra đó.
Tu sinh Tuệ Hạnh: Nó không ra Thầy, trời ơi con nói thôi rồi nó dính.
Trưởng lão: Đó
đó, nó vô đó đó. Bởi vì nó sung mãn Tứ Niệm Xứ chưa có, mà giờ muốn ‘ly
dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền’, nó vô đó nó dính. Đó là nó bị tưởng đó con.
(43:48) Sư Pháp Ngộ: Bạch Thầy, cái
trạng thái này con có gặp rồi, nó gặp tưởng thì khi nó vào tưởng xong rồi bảy
ngày, bảy đêm nó vẫn hỷ lạc bạch Thầy.
Trưởng lão: Vẫn
hỷ lạc đó vì nó có cái khinh an, hỷ lạc.
Sư Pháp Ngộ: Nó
vẫn hỷ lạc đi ra thấy vui lắm, thích lắm tức nó nhập thiền gì vậy Thầy?
Tu sinh Tuệ Hạnh: Đúng rồi Thầy, nó cũng vẫn vô mà cũng vẫn ngồi hoài, ngồi
hoài trạng thái nó có gì đó.
Sư Pháp Ngộ: Đây
không phải ngồi đâu bạch Thầy, sống ở cuộc đời bình thường nhưng mà nó hỷ lạc.
Trưởng lão: Coi
như là con đi đâu con mang theo cái trạng thái đó.
Sư Pháp Ngộ: Đi
đâu nó làm cái gì, nó bị cái hỷ lạc gì?
Trưởng lão: Cái
đó là con không có biết xả nó ra. Cho nên vì vậy con đi nó vẫn còn mang theo
cái trạng thái đó. Chứ lẽ ra khi mình xả ra, người ta trở về bình thường, người
ta xả ra, chứ người ta không có để cái hỷ lạc đó. Nhiều khi nó hỷ lạc quá đó,
con đi con không sợ xe cộ nó đụng con luôn. Con hỷ lạc quá con không ngán cái
thứ gì hết, nó dễ…
Cho
nên khi mà vào thiền định thì vào phải có đủ năm chi, mà ra thì phải năm chi đó
phải dẹp. Như vậy là xuất định, nhập định.
Cho
nên Đông Độ nó chê là thiền Tiểu Thừa đó, có xuất có nhập. Còn nó thì nó không
xuất, không nhập, cho nên nó chê, nó chê mình thấp, có phải có xuất có nhập.
Nhưng mà con bây giờ con cũng giống, bây giờ hồi nhập thì cũng để vậy, ra cũng
để vậy thì con giống như thiền Đại Thừa rồi. Chứ đâu có phải của Phật, người ta
có xuất, có nhập chứ.
Con
nghe khi mà đức Phật nhập Niết Bàn đó, khi mà đức Phật nhập Sơ Thiền, nhập Sơ
Thiền rồi xuất Sơ Thiền. Nhập Nhị Thiền, rồi mới xuất Nhị Thiền, mới nhập Tam
Thiền chứ gì? Nhập ba bốn lần mà cứ xuất nhập, xuất nhập phải không? Thiền
người ta có xuất, có nhập chứ. Thiền gì mà không xuất, không nhập? Thì mấy ông
bên Đại Thừa thì chê thiền gì có xuất nhập là thấp, Tiểu Thừa, phàm phu.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, khi nó vào đó nó có trạng thái đó, mình đâu biết mình xả nó đâu bạch
Thầy?
Trưởng lão: Trời
đất ơi! Pháp tác ý làm chi?
Sư Pháp Ngộ: Dạ,
lúc đó không biết nữa bạch Thầy. Đó cứ như kiến nó tha đi đâu thì đi, nó có hỷ
nó vui, thì mình thấy vui là thích rồi.
Trưởng lão: Thích
thì cứ để mang hoài.
Sư Pháp Ngộ: Cuộc
đời đã bị gây khó khăn là khổ rồi. Bây giờ thấy vui là thích.
Trưởng lão: Bởi
vậy đức Phật nói, thọ lạc thì không có ham, mà thọ khổ đừng có sợ. Bây giờ thọ
lạc cứ mang đi hoài, còn thọ khổ thì rên. Mấy con bị kẹt ở trong thọ hết rồi ở
đó.
Sư Pháp Ngộ: Cho
nên bởi vậy, hôm đầu tiên con gặp như vậy con thấy Thầy dạy mà con cứ ngẫm nghĩ
là làm sao mà mình cố gắng mình giữ cái trạng thái mà cứ thiền như thế này, mà
nó vô được 24 tiếng đồng hồ. Cho nên bởi vậy gồng gân ngồi cho đã. Ngồi đã, nó
lọt qua vô tưởng dữ bạch Thầy?
Chứ
còn nếu mà nó giữ bất động tâm như thế này thì mình phải tu thì con có cách rõ
ràng. Hôm trước thì đâu có học được hết đâu, chỉ nghe Thầy giảng tới đâu thì về
làm búa xua đó thôi thì nó lọt qua tưởng thì cứ vô, cứ hướng cho nó vô Sơ Thiền
cứ ngồi hoài, mà càng ngồi thì càng thích, mà càng lâu thì cho được 12 tiếng
đồng hồ. Cho nên mới chạy ra gặp Thầy chứ, mỗi lần Thầy nói ngồi được mấy tiếng
thì càng tốt.
Trưởng lão: Vậy
trật lất.
Sư Pháp Ngộ: Như
vậy không đúng.
Trưởng lão: Không
đúng.
Sư Pháp Ngộ: Cứ
lọt một chập nó qua tưởng, cứ gồng gân một chập là ức chế, mà càng hướng tâm nó
vô hoài thì nó cứ nhập vô tưởng không. Dạ như vậy nó sai. Thì bây giờ mình tu
phải giữ tâm nó cho nó bất động cái đã.
Trưởng lão: Bất
động trước cái đã. Tức là sung mãn Tứ Niệm Xứ cái đã, cái trạng thái của Tứ
Niệm Xứ là: “Thanh thản, an lạc, vô sự”. Mấy con nhận biết đó là
cái chân lý cái Diệt Đế rồi. Cái trạng thái Tứ Niệm Xứ là cái Diệt Đế của đạo
Phật. Đó là cái chân lý rồi, mình nhận ra tức là mình giác ngộ được cái chân
lý.
Rồi
bắt đầu bây giờ mình tu, là tại vì những ác pháp, những cái niệm, những cái thọ
nó đánh mình tới tấp. Cho nên do đó đó mình mới dùng các pháp đó để mình hộ
trì, bảo vệ cái chân lý đó. (47:37)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét