295- ĐỊNH CỦA PHẬT
(29:17) Sư Pháp Ngộ: Bạch Thầy hồi
nãy Thầy nói trong cái định Sơ Thiền đó. Mà người ta nói là ‘tầm, tứ,
hỷ, lạc, định’, mà Thầy nói ‘nhứt tâm’, trong sách nó
nói ‘định’. Tại sao mình không dùng ‘định’ mà mình
dùng ‘nhứt tâm’?
Trưởng lão: ‘Nhứt
tâm’ để mình chỉ cho cái chỗ của nó, cho nó rõ ràng cái hình thức hơn
là nó ‘định’ trên cái hơi thở của nó. Nói ‘tâm định
trên hơi thở’ tức là ‘nhứt tâm’, là nó phải thấy một,
duy nhất có một cái, có một cái nào đó. Ví dụ như bây giờ thấy cái hơi thở ra
vô thì cái tâm mình nó biết hơi thở ra vô. Nhưng mà cái tâm nó nhập vô trong
cái hơi thở, cho nên nó chỉ còn có hơi thở ra vô thôi, nên gọi là ‘nhứt
tâm’.
Mà
có chỗ thì nó lại ‘định’, ‘định’ là chỗ ‘nhất
tâm’, chứ đâu có gì. Cho nên ‘tầm, tứ, hỷ, lạc, nhất tâm’ hay
là ‘tầm, tứ, hỷ, lạc, định’ phải không? Thì cái ‘định’ đó
là ‘nhứt tâm’, chứ không có gì hết. Cho nên mình chưa ‘nhất
tâm’ thì chưa ‘định’.
Cho
nên vì vậy cái bất động tâm là cũng là cái ‘định’, tâm nó không bị
động nó cũng là ‘định’. Nhưng mà cái ‘định’ của nó
là cái ‘định thanh thản, an lạc, vô sự’, nó hai cái.
Còn
cái kia ‘nhất tâm’, nó phải ở trên cái hơi thở, hơi thở của nó.
Thành ra cái ‘nhứt tâm’ bây giờ chỉ còn có duy nhất nó. Bây
giờ nếu mà nó còn hai thì nó không được. Cho nên nó phải còn duy nhất có cái
hơi thở của nó. Nó ‘định’ ở trên hơi thở, tâm ‘định’ trên
hơi thở’.
Cho
nên mình nói ‘nhứt tâm’ là ‘định trên hơi thở’ thì
nó đúng, dễ cho người ta nhận. Còn nói ‘định’ không thì người
ta không có biết ‘định’ là cái gì đây?
Sư Pháp Ngộ: Mà
trong kinh bây giờ thì hiện tượng khắp nơi nó để là ‘định’ Thầy.
Trưởng lão: ‘Định’,
cho nên khó hiểu người ta lắm. Bởi vì nói ‘định’ thì người ta
không biết ‘định’ làm sao? Bây giờ ‘định’ nó
có nhiều dạng, thí dụ Thầy nói Định Vô Lậu. Trong khi mình quán xét thì rõ ràng
tâm mình động rồi phải không? Nhưng mà khi mà cái lậu hoặc nó đi hết rồi, nó
thành cái yên lặng cho mình, thì nó là ‘định’.
Sư Pháp Ngộ: Nó
gọi là ‘định’?
Trưởng lão: Mà
bây giờ Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, con đi kinh hành con biết từng bước đi, bước
đi, tức là nó ‘định’ trên bước đi của con đó thì nó là Định
Chánh Niệm Tỉnh Giác. Tỉnh giác trên Thân Hành Niệm của con, cái đó là Định
Tỉnh Giác.
Còn
Định Niệm Hơi Thở là cái hơi thở, biết hơi thở ra vô gọi là Định Niệm Hơi Thở.
Con có hiểu không? Đó là định niệm. Bởi vì cái ‘định’ của nó,
định hơi thở thì nó phải thấy hơi thở. Còn cái này nó năm cái chi thiền của nó,
của cái Sơ Thiền, nó không phải có một mà nó năm chi. Cho nên ‘tầm, tứ,
hỷ lạc, nhất tâm’ hay là ‘tầm, tứ, hỷ, lạc, định’ phải
không? ‘Định’ tức là ‘nhất tâm’- một tâm, một chứ
không phải hai tâm nữa, nó mới gọi là ‘định’.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét