289- ĐẠO PHẬT KHÔNG CHẤP NHẬN ĐỊNH TƯỞNG
(18:07) Tuệ
Hạnh: Thưa Thầy! Ban đêm con vô thiền sâu mà xả thiền
không được Thầy. Nó điều hòa hơi thở. Mới đầu con điều được, sao riết sao mà
không điều được, mà hơi thở nhẹ. Nó giữ chặt cái chân con không bung thiền
được.
Trưởng
lão: Là con bị tưởng rồi, nó trói con vô trong rồi, bởi vậy cho
nên Thầy nói nãy giờ con có nghe Thầy nói sống bình thường không? Có thiền có
gì đâu đâu. Nhưng mà ai động tới thân tâm nó thì không được đó, nó có pháp nó
đánh ra đó.
Còn con
bây giờ, vô cái nó kẹt dính rồi, tới cái hơi thở mà điều khiển còn không được nữa.
Con đừng, khi mà như vậy đó, con xả ra, con đi kinh hành, con sống trở lại bình
thường đi con.
Đạo Phật
không có một cái trạng thái gì nó đặc biệt trong khi mình tu tập hết. Mà nó chỉ
có cái cách thức làm chủ được những cái ác pháp nó tác động vào thân tâm, để
thân tâm của mình nó không khổ thôi, có vậy thôi. Và đồng thời kéo dài được cái
trạng thái mà ác pháp nó không còn tác động được. Tức là nó không tác động được
là mình thành công, còn tác động được. Tức là bây giờ Thầy ngồi mà nó còn tác
động Thầy mỏi hay nhức tê tê, thì nó còn tác động được, tức là ác pháp nó còn.
Còn nếu mà Thầy ngồi suốt thời gian dài mà nó không tác động được thì nó đã hết
rồi, con hiểu không?
Cũng như
bây giờ Thầy ngồi một thời gian, năm giờ, ba giờ mà không có một niệm nào khởi
ra, không có một phóng dật nào mà phóng ra hết, thì đó là ác pháp nó hết rồi.
Còn nếu nó còn thì bây giờ mới lấy vũ khí đánh lui nó, để dẹp nó. Mà khi mà
đánh lui, dẹp nó thì nó sẽ hết chứ sao? Bởi vì mình có cái loại vũ khí để đuổi
nó mà, thành ra cuối cùng mình thành công là ở trên chỗ đó. Còn con bây giờ
sao? Con ngồi vô thì nó lặng vô?
Tuệ Hạnh: Có
khi con ngồi chơi chơi không thì nó không có niệm, mà cái con vô thiền cái nó
bị vậy đó. Con ngồi không nó không sao hết. Nhưng mà con có tỉnh thức nguyên
ngày, nó như vậy.
Trưởng
lão: À, con bây giờ thì theo Thầy thấy con ngồi không thì nó
lại sướng hơn. Còn con đừng có vô thiền.
Tuệ Hạnh: Con
ngồi không mà thấy sao mình không có tu gì hết Thầy?
Trưởng
lão: Thì không có tu gì hết, nó đâu có chướng ngại đâu mà tu,
con hiểu không? Con thấy bây giờ con ngồi không không buồn ngủ thì con có gì
đâu tu, bởi vì mình ngồi không là giải thoát rồi.
Tuệ Hạnh: Khi
mà con ngồi, ngồi hoài đó Thầy, mà con sợ ngồi hoài lắm đó, con đi tới đi lui
mà mình ngồi không, giống như đi chơi ngồi chơi vậy đó, con vô thiền thì bị nó
dính cứng ngắc, xả thiền không được vậy đó.
Trưởng
lão: Thì cái đó nó sai rồi, con bắt vô thiền chi? Bởi vậy nó
đòi hỏi chỗ con tâm bất động mà ngồi không chơi, coi thử coi có động không? Nếu
mà nó không động đó là con đã kéo dài từ giờ này qua giờ khác, chứ con đừng có
nghĩ rằng đó là tui ngồi không chơi đâu, mà chính là tui đã hộ trì cái chân lý
của tui rồi.
(20:35) Cái chân lý được hộ trì, cái trạng thái
bất động của con nó không còn cái gì mà động vào đó. Trời ơi! Ngay chỗ đó chứng
quả A La Hán rồi còn đòi hỏi gì nữa mà còn vô thiền vô định gì nữa?
Tuệ Hạnh: Con
bắt chân lên ngồi kiết già ngồi lâu lắm, ngồi hai tiếng luôn, giờ xả ra không
được, nó ngồi im re, xả không được.
Trưởng
lão: À, nó bị vậy đó dính ở trong cái…
Tuệ Hạnh: Nó
không đau nhức gì hết
Trưởng
lão: Thôi xả cái đó ra, bỏ cái đó đi, nó không phải đâu. Con
ngồi bình thường vậy mà nó vẫn thấy nó yên lặng, thanh thản, an lạc, vô sự là
đủ rồi. Con thấy con ngồi bình yên con nói: “Sao mình ngồi chơi, không có tu gì hết vậy?”,
đâu phải, nó là cái trạng thái Bất Động Tâm đó con. Còn cái kia, nó cái trạng
thái nó kẹt ở trong cái định của nó, cho nên vì vậy mà con bung ra không được.
Mai mốt nó kẹt luôn ở trong, bắt đầu con muốn ra không được. Bắt đầu người ta
đem người ta chôn con à. Bởi vì cứ ngồi hoài thành người ta tưởng đâu con chết
rồi, người ta xách, người ta chôn. Con xả ra không được thì ai xả cho con? Thì
chỉ còn có nước là khiêng đem chôn đi cho rồi. Chớ để không lỡ nó thúi làm sao?
Tuệ Hạnh: Con
ráng, con ráng con xả ra được con mừng muốn chết luôn, con không dám nữa luôn.
Trưởng
lão: May là ráng xả được, chứ không khéo phải xách trống xách
đồng la mà đập, đập bể trống bể đồng la con mới ra được, chứ không phải dễ đâu.
Hồi đó nó đâu còn nghe gì phải không? Con nghe Tổ Hám Sơn không? Ông ta, ông
ngồi nhập định kiểu nào không biết. Trời đất ơi! Ba, bốn ngày, người ta thấy
chắc ông này sợ chết rồi, người ta đập cửa thất của ông vô, thấy ông ngồi cứng
ngắc. Họ xách đồng la đến họ đập, đập riết một hơi, ông mới nghe văng vẳng,
văng vẳng, cái lần ông mới xuất định ra được. Trời ơi! Ai nghe cái định cũng
hay quá trời! Thầy nói định đó là định điên, chứ ở đó. Con cũng sắp sửa làm Tổ
Hám Sơn rồi đó. Kiểu của con là kiểu làm Tổ Hám Sơn, cho nên phải xả ra đi con,
xả.
Tuệ Hạnh: Con
nói để đi hỏi Thầy coi thiền làm sao chứ con nhập vô rồi sao mà ghê quá, xả
riết xả không được. Nghe Thầy nói xả ra sao nó dễ dàng quá mà mình thì dính
cứng ngắt xả không được. Mà đem khuya khoác thấy ớn quá trời
Trưởng
lão: Thôi! Bây giờ đừng có vô cái định đó. Cái định đó là của
thuộc về loại của Tổ Hám Sơn đó.
Tuệ Hạnh: Thưa
Thầy con ngồi cái là nó vô liền, nó vô liền thưa Thầy, khi con ngồi bán già nó
cũng vô nữa.
Trưởng
lão: Đúng rồi, nó gom tâm là nó vô cái trạng thái định đó.
Tuệ Hạnh: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên vì vậy mà cái đó mà…
Tuệ Hạnh: Không
nên tác ý gì hết, cứ để tự nhiên.
Trưởng
lão: Bởi vì thường thường ở bên Thiền Đông Độ, người ta ngồi
đó, thì bắt đầu người ta vô cái định đó, khi mà nó vô được thì ngồi cái nó vô
hà. Người ta cứ ngỡ nó là cái định của người ta, cho nên vì vậy mà năm, sáu,
bảy ngày người ta vẫn ngồi bất động. Do đó mà Tổ Hám Sơn, các vị Tổ kia Thiền
Đông Độ, họ hay nhập vào cái định đó lắm.
Tuệ Hạnh: Dạ.
Trưởng
lão: Do vì vậy mà khi mà Thầy đọc rồi, Thầy biết rồi, Thầy cũng
bị chứ gì, Thầy cũng dính rồi. Giờ tới con cũng bắt chước đi đường đó nữa rồi!
Tuệ Hạnh: Tự
nhiên khi con ngồi nó vô liền hà, con thấy nó dễ vô quá chừng.
Trưởng
lão: Thì nó dễ, chứ đâu có khó. Tại vì cái con đường mà mình đã
đi rồi thì nó dễ rồi. Còn cái người mà người ta tập tu, người ta vô khó lắm!
Người ta ráng cố gắng đừng cho cái niệm thiện, niệm ác, người ta mới vô được.
Còn con bây giờ ngồi lại cái nó hết niệm rồi, nó vô liền.
Tuệ Hạnh: Ngồi
là nó vô liền hà, nó vô chặt trong con, con buông chân không được, kỳ lắm.
Trưởng
lão: À, bởi vậy cho nên vì vậy nó cứ ngồi đó hoài đó. Thầy nói
xả đi, đừng có. Bởi vì phải luôn luôn lúc nào cũng phải làm chủ được thân của
mình. Còn con thấy thiền của Phật, hễ khi vô đó mà nhập, thí dụ như bây giờ
nhập Nhị Thiền đi. Họ bảo ra lệnh “diệt
tầm tứ một tuần lễ” là nó sai nó một tuần lễ nó diệt tầm tứ,
sẽ ngồi một tuần lễ, sau đó tự nó, nó xả ra. Nó có cái lệnh, có cái pháp tác ý.
Còn cái thiền đó nó đâu có cái lệnh, đâu có tác ý cái ngày giờ đâu!
Ví dụ như
Thầy bây giờ nhập Nhị thiền, Thầy hô: “tịnh
chỉ hơi thở nhập Tứ Thiền một tuần lễ”, thì cái thân và tâm của
Thầy sẽ ở trong cái trạng thái Tứ Thiền một tuần lễ. Sau một tuần lễ đó, cứ tới
đúng giờ đúng phút nó ra, tự nó nó ra. Chứ còn cái người nhập định rồi thì họ
không có cái ý thức ở trong đó, họ bảo nó ra vô được nữa hết.
(24:47) Cho nên, đó như con bây giờ đó, con
nhập riết rồi con sẽ vô trong đó, con không biết đâu mà ra hết. Nó đâu có tác ý
ra đâu? Nó ở trong đó cứng ngắc, mà giờ con muốn con cũng ra không được nữa.
Tuệ Hạnh: Con
thấy cũng mở mắt, không phải nhắm mắt mà vậy đó?
Trưởng
lão: Nó nhập định mà, nó đâu có nhắm mắt. Nó nhập cái trạng
thái thân và tâm con nó vào cái định. Mặc dầu con ngồi vầy, nhưng mà vẫn hoàn
toàn là nó thuộc về cái lệnh tưởng của con, khép chặt con ở trong cái khuôn khổ
của Tưởng rồi, nó vô trong cái lồng Tưởng.
Cho nên
các Tổ mới nhập ba bốn ngày, một tuần lễ đều được hết, là do cái tưởng đó chứ
không có gì. Nhưng mà nó sai. Nó sai là bây giờ con xả ra bình thường, con thấy
cái tâm của con nó chưa phải ly dục ly ác pháp hết đâu. Con cứ xét đi, nó vẫn
còn cái tâm của mình, nó cũng còn giống như người thế tục, chưa phải là hết
sạch.
Khi nào
mà bình thường, mà mình thấy cái tâm mình nó không còn ham thích, nó không còn
ở trong cái ác pháp, nó không còn bị các dục mà lôi cuốn được thì mình mới thấy
được mình giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét