290- PHÂN BIỆT TRẠNG THÁI SƠ THIỀN VÀ
BẤT ĐỘNG TÂM
(25:50) Tuệ Hạnh: Cái trạng
thái của Sơ Thiền là chủ động nhập vào hay là nó tự nhiên vào ạ?
Trưởng
lão: Cái trạng thái của Sơ Thiền là khi nào con có Định Như Ý
Túc thì con mới ra lệnh tác ý. Tức là Trạch Pháp Giác Chi đó, con mới ra
lệnh: “Ly dục ly ác pháp
nhập Sơ Thiền” thì ngay đó nó nhập Sơ Thiền. Có năm chi thiền,
Tầm Tứ con vẫn suy nghĩ được; con vẫn có thể xả ra được; con vẫn đứng dậy đi
được. Cái Sơ Thiền nó như vậy, nhưng mà luôn luôn nó có năm cái chi thiền nó
hiện, hiện tiền ở trong con. Con xét thấy hỷ lạc có; khinh an có; rồi kế đó Tầm
Tứ có. Tức là cái ý thức con nghĩ ngợi cái gì nó được hết, nhưng mà con không
nghĩ. Nhưng mà con thấy cái đó con làm được, Tầm Tứ có, rồi cái Nhất Tâm. Nhất
Tâm luôn luôn, nó luôn luôn nó ở trong cái trạng thái nhất tâm. Tức là luôn
luôn nó ở trong hơi thở, cũng nó biết thở ra thở vô, không có mất. Nó còn cái
một duy nhất của nó, tức là nó ở trong hơi thở.
Còn trái
lại Bất Động Tâm thì cái trạng thái của nó, nó chỉ ở trên cái hơi thở nó thở
ra. Con ngồi vầy, chớ nó thấy nó thở ra thở vô mà nó không có năm cái Chi Thiền
đó, nó không có khinh an hỷ lạc gì lạc gì hết. Còn cái kia nó có cái trạng thái
khinh an hỷ lạc của cái Sơ Thiền, nó khác, cái khinh an hỷ lạc. Còn cái Bất
Động Tâm thì nó không có khinh an, nhưng nó có cái Nhất Tâm của nó. Nó cũng
biết hơi thở ra hơi thở vô, hơi thở ra hơi thở vô, cách thức tự nhiên mà thôi,
có cái nhất tâm. Nhưng Tầm Tứ thì nó cũng giống cái kia, ở trong cái Sơ Thiền
thì có tầm tứ, nhưng mà nó không có khinh an hỷ lạc, nó có hai cái chi thiền
không có giống nhau.
Con ngồi
xuống đi con! Đừng quỳ.
Tuệ Hạnh: Thưa
Thầy, con muốn hỏi pháp Thân Hành Niệm. Con chưa thanh tịnh giới mà tập cái
thân nó mệt. nó muốn ngồi dậy tập tiếp, nó không ngủ được, nó muốn ngồi như
không vậy hoài đó.
(27:41) Trưởng
lão: Nó ngồi như thế nào, ví dụ như bây giờ con đang nằm…
Tuệ Hạnh Nó
muốn ngồi bật dậy, nó ngồi hoài vậy.
Trưởng
lão: Nó bật dậy, nó muốn ngồi hoài hả?
Tuệ Hạnh Ngồi
hoài tỉnh thức như vậy đó, nó tỉnh thức không có niệm gì hết, nó ngồi không vậy
đó.
Trưởng
lão: Nó ngồi không vậy tốt. Nó bây giờ thí dụ ngồi không mà
thấy nó không mỏi mệt, không gì hết, nó bất động tâm. Nó không bị chướng ngại
gì hết thì con cứ ngồi giữ hộ trì cái chơn lý, cái trạng thái thanh thản, an
lạc, vô sự đó. Con nhận thấy nó ngồi không mà cái trạng thái thanh thản, nó
tỉnh, nó không có mê mờ, nó không có buồn ngủ gì hết.
Tuệ Hạnh Nó
tỉnh lắm.
Trưởng
lão: Mà nó khi nằm cái nó muốn ngồi dậy thì con ngồi dậy. Ngồi
dậy rồi bắt đầu.
Tuệ Hạnh Dạ.
Nó bắt mình ngồi dậy nó không cho mình nằm nữa.
Trưởng
lão: Nó không cho mình nằm thì mình cứ ngồi, rồi bắt đầu nó
muốn nằm thì con nằm, nó muốn đi thì con đi. Cứ vậy đó, con làm theo cái sự
điều khiển của trạch pháp ở trong tâm con đó, nó trạch ra. Bây giờ nó, con đang
nằm, nó muốn con ngồi thôi thì con cứ ngồi dậy để giữ tâm thanh thản thôi. Rồi
bắt đầu bây giờ nó muốn đi thì con cũng đứng dậy đi. Rồi nó, tự con thấy rõ
ràng là tự nó điều khiển rồi, thì con cứ làm theo nó, để nó bảo vệ cái trạng
thái thanh thản của nó. Thì nó kéo dài được cái thời gian dài thì con sẽ đúng
mười hai tiếng đồng hồ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ là nó đủ bốn cái Thần túc,
là con đủ cái đạo lực để mà con làm chủ được sự sống chết của con rồi.
Chỉ cần
kéo dài cái trạng thái đó, mà bây giờ con có cái trạng thái đó rồi, nó dễ quá
rồi. Bây giờ nó muốn nằm thì mình nằm, muốn ngồi thì ngồi, muốn đi thì đi, để tự
nó. Để cho nó tránh đi cái chướng ngại của thân nó, tâm của nó, cho nên nó giữ
gìn nó, nó hộ trì. Cái chơn lý đó được hộ trì bằng cái trạch pháp của nó rồi,
thì con cứ để cho nó. Bây giờ nó không ngủ mà nó muốn ngồi dậy tu thì cứ ngồi,
có gì đâu. Nhưng mà đừng có ngồi tréo chân để vô Định tưởng thì không được.
Tuệ Hạnh Nó
tréo chân là nó hay bung ra, hễ tréo chân là nó hay bung ra thôi.
Trưởng
lão: Đó, thì con cứ giữ cái bất động đó đi thì con sẽ kéo dài
tốt đó con, nó không có sao đâu, nhớ chưa? Cố gắng thêm một chút nữa, độc cư
cho trọn vẹn. Lúc này mà độc cư sai là nó điên đó chứ không phải không đâu. Con
mà nói chuyện là nó làm bể vỡ con hết, mất công thì giờ, nó dễ bung lắm. Khi mà
nó nói chuyện, nó đụng chuyện với người khác rồi, nó làm cho con mất thanh tịnh
đó. Bởi vì nó phải hộ trì tận cùng cái lúc mà mình sắp sửa chứng đạo, thì độc
cư phải một trăm phần trăm không có hề sơ xuất.
Tất cả
những người mà sống gần con đều là phải trợ giúp con. Chứ không khéo cứ đến
động con, con cũng vô không được nữa. Họ cứ chạy ra chạy vô nói chuyện với con
là nguy hiểm. Là lúc bây giờ ma, mấy người mà ở xung quanh con đó, ma thúc đẩy
họ. Ma bắt họ chạy lại thất con để làm cho con đừng có vô. Nguy hiểm lắm đó,
coi vậy chứ nguy hiểm lắm, đóng cửa cho chặt, để không nó chạy vô. Họ thì họ
không muốn đến phá con đâu, nhưng mà cái con ma nghiệp đó, nó thúc đẩy những
cái người chung quanh con đến nói chuyện với con.
Phật tử: Lúc
trưa ăn cơm, con thấy cô Út…
Trưởng
lão: Ừ, coi chừng ma thúc đẩy, thúc đẩy họ. Họ thì không phải
họ muốn đâu, nhưng mà nó đẩy họ, họ không giữ được. Cho nên cảnh giác, rất là
cảnh giác rất cao. Trong khi đó, cho nên thường thường mà tu như vậy đó, thì
người ta tìm cái cảnh giới yên tĩnh, sống một mình trong rừng núi để người ta
thực hiện cái cuối cùng nó mới thanh tịnh được. Chứ còn mà đông người nó… Mình
thì ráng mình tu rõ ràng, mình biết rồi. Nhưng mà nó thúc đẩy những người khác
ở ngoài lại làm động mình. Mình không muốn nói chuyện, nhưng mà người khác đến
nói chuyện, hỏi cái này, hỏi cái kia ba điều rồi chạy về. Rồi một lát nữa chạy
lại hỏi ba điều bốn chuyện rồi chạy về, nó làm động đó, nó phá mình.
(31:20) Các con để ý, ma nó thúc đẩy thì mình
nhất định là mấy con nhắc: “Bây
giờ ma thúc đẩy nó phá cái chị đó rồi; phá cái thầy đó rồi; phá cái sư đó rồi,
mình không có lại thất của người ta được nữa”. Bởi vậy mình
vừa giữ độc cư là vừa giữ cho mình, mà vừa giữ độc cư là giữ độc cư cho bạn
mình nữa. Cái pháp nó hay vậy đó mấy con. Mà mình không giữ được thì mình lại
phá người ta, người ta tu không được, mình cũng không được. Nó kẹt như vậy. Cho
nên vì vậy mình ráng cố gắng kìm giữ, chứ nó thúc đẩy lắm. Nó có cái lực, nó
thúc đẩy cho mình phá độc cư.
Mà hễ nó
phá được rồi, mấy con thấy không? Nó đơn giản lắm, nó cứ đi nói chuyện hoài,
không làm sao nó dừng lại được. Hễ như con ma nó vô được rồi là bắt đầu nó ngự
trị ở trong tâm của mấy người đó rồi thì, thôi, cứ chuyện này hết tới chuyện
kia. Thầy nói mấy con cứ lưu ý đi, hễ mấy con nói chuyện được rồi, thì mấy con
bị ma nó nhập vô rồi, không làm sao mấy con gỡ ra được hết. Mà cái độc cư nó
xác định rất rõ ma nhập, kêu là ma nói chuyện nhập chứ không có gì hết, thắng
nó không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét