285- DẪN TÂM VÀO ĐẠO
(23:34) Phật
tử 7: Trên bia đá con thấy Thầy khắc một câu là: “Dẫn tâm vào đạo
chứ đừng dẫn đạo vào tâm”, như vậy nghĩa là sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: Dẫn tâm vào đạo là bây giờ con nhắc nè: “Tâm như cục
đất, ly tham, sân, si”, thì ly hết tham, sân, si là đạo. Còn bây giờ con có
học gì đi nữa, con vẫn dẫn đạo vào tâm. Con học thông suốt đi nữa tâm con không
giải thoát. Con hiểu cái câu Thầy nói không?
Câu
đó là Thầy nhắc đầu tiên, mà Thầy làm cái bia đó đầu tiên đó. Thầy biết người
ta sai quá sai rồi, học cho nhiều mà cái tâm tham, sân, si một đống. Còn mình
nhắc “Tâm như cục đất, ly tham, sân, si hết đi”. Vài ba hôm
thấy cái tâm nó giảm xuống, nó không tham, sân, si, tức là vào đạo. Cái đạo
không tham, sân, si, chứ đâu phải là cái chỗ học mà nó hết tham, sân, si được
đâu? Có ai học mà hết tham, sân, si đâu? Mà dẫn đạo, tức là mình dẫn đạo vào
tâm, tức là học cho nó thông suốt chứ gì? Còn này dẫn tâm vào cái chỗ giải
thoát thì nó khác, nó không học. Con hiểu cái chỗ Thầy muốn nói chưa?
Nó
giá trị cao là ở chỗ này, chỗ cái thực hành, chứ không phải là chỗ học. Có
nhiều người học giỏi, nhưng mà rồi không có giải thoát chút nào, bảo nhập Tứ
thiền nhập không được. Còn người ta dẫn tâm vào đạo, cái người ta nhập Tứ thiền
đều được hết.
Phật
tử 7: Bạch Thầy cho con hỏi tiếp, trên đường mình đi công việc mà nó
quá cái giờ ngọ, mình không thể có cái nơi nào để mình dùng trưa được, thí dụ
như mua cơm hay là một cái gì đó mình ăn cho đúng giờ ngọ đó. Nhưng mà đến khi
không có một nơi nào đáp ứng được thì mình gặp một nơi nào mà quá giờ mà mình
không có chịu được đói thì mình khai Giới mình qua ăn được không ạ?
Trưởng
lão: Được chứ! Cái đó là mình khai Giới, khai Giới phi thời đó, phi
cái thời gian, bị vì nó trật thời gian. Nhưng mà phải ăn một bữa, chứ không
phải là khai Giới rồi ăn lu bù. Không được.
Phật
tử 7: Đó là trường hợp bất đắc dĩ phải không Thầy?
Trưởng
lão: Bất đắc dĩ đó. Bây giờ cái đoạn đường đó là nó khoảng cái thời
gian mình ăn cơm rồi. Mà đoạn đường đó nguyên đường rừng cũng như là đường mòn
Hồ Chí Minh vậy. Nó không nhà cửa, không phố xá gì hết. Nó đi qua đó, sắp tới chừng
năm giờ nó mới có quán, lều… thí dụ như vậy, thì tôi xin khai Giới phi thời
ra.
Tôi
cũng ăn ngày một bữa, nhưng tôi khai Giới, tôi vô quán, tôi mua cơm tôi ăn. Chứ
tôi không điên gì mà tôi để tôi chết đói. Con hiểu không? Phải khai Giới, ra
khai Giới phi thời rồi, thành ra mình không phạm vào cái phi thời.
Phật
tử 7: Qua cái giờ đó rồi sang ngày sau mình lại trở về ăn trưa ạ?
Trưởng
lão: Rồi, bắt đầu ngày bữa sau tới trưa ăn, mình không ăn phi thời
nữa, tức là đóng Giới lại đó. Hễ trật là phải khai thôi, chứ không có gì hết,
mà không lý mình nhịn sẽ đói? Ngày xưa, đức Phật, là chúng Tỳ kheo mà sai giờ
rồi, thì trễ rồi thì nhất định chịu đói chứ không ăn. Còn mình bây giờ, tại vì
mình đi có công việc có này kia mà không ăn thì nó mệt nhọc mình nó sinh bệnh
nữa. Buộc lòng mình khai Giới ra để mình thọ dụng, để trên con đường mà mình
phải đi tới mục đích. Mình còn làm việc, còn ông Phật hồi đó đi xin ăn rồi tu
thôi, không có làm việc gì hết. Cho nên, thôi không có bởi vì bữa này lỡ rồi
thôi nhứt định không ăn, mà không làm việc gì thì đâu có sao. Còn mình làm việc
đủ thứ, luôn lúc nào đại thừa cũng đập mình, mà bắt mình không ăn chắc mình
tiêu.
(26:49) Phật
tử 9: Bạch Thầy có một câu trong Pháp Cú nó có giống câu “Dẫn đạo
vào tâm” không Thầy? đó là câu: “Người trị thủy dẫn nước, Kẻ
làm tên nắn tên, Người thợ mộc uốn ván, Bậc tự điều, điều thân”, nó gần
giống như câu của Thầy không ạ?
Trưởng
lão: Cái ý nó cũng như vậy con, cái ý thì nó cũng vậy đó. Tức là
mình uốn nắn mình đó, mình “Dẫn đạo vào tâm” cũng như là người
vót tên, người dẫn thủy vào ruộng đó, nó y như vậy đó. Cái ý thì nó vậy, nhưng
cái lời thì nó có khác, cái kia nó trực tiếp.
Phật
tử 9: Như vậy nó rõ nghĩa hơn ạ?
Trưởng
lão: Nó rõ nghĩa hơn: “Đừng dẫn đạo vào tâm, mà hãy dẫn tâm vào
đạo”. Nghĩa là đừng có học nhiều, ý của Thầy muốn nói đừng có học nhiều mà
hãy tu nhiều. Còn cái này thì đức Phật nói rất rõ là dẫn cái tâm mình đi vào
cái chỗ như dẫn nước mà vào ruộng.
Phật
tử 9: như điều tâm đó?
Trưởng
lão: Điều tâm đó, thì đó là “dẫn tâm vào đạo”, cái nghĩa thì nó như
vậy, nhưng mà cái lời nói và cái hình thức nói của Phật nó cụ thể đó, dẫn nước
vào ruộng đó. Rồi vót tên phải vót cho thẳng như người thợ vót tên.
Phật
tử 9: Như thợ mộc uốn ván ạ?
Trưởng
lão: Uốn ván.
Phật
tử 9: Bậc tự điều, điều thân, hay là điều tâm hả Thầy?
Trưởng
lão: Điều thân, điều tâm luôn con.
Phật
tử 7: Thưa Thầy, Thầy dạy tu Tứ Niệm Xứ là giữ tâm thanh thản, an
lạc nhưng mà trạng thái thanh thản, an lạc nó kéo dài nếu mà không xả thì nó có
thể rơi vào cái trạng thái không khởi niệm thiện, niệm ác của Tịnh Độ phải
không ạ?
Trưởng
lão: Không con, bởi vì nó bất động, mà mình thấy cái gì mình cũng
biết hết, phải nhận ra cho rõ. Nói thanh thản, an lạc, vô sự là có một cái
trạng thái gì trong thanh thản, an lạc, vô sự là sai, nó bị Thiền Đông Độ “Chẳng
niệm thiện, niệm ác”. Còn cái này nó ở trong cái trạng thái người bình
thường bất động, ai làm gì nó cũng không động hết. Nó khác.
Hai
cái trạng thái này nó khác xa lắm. Cũng như bây giờ người bình thường với người
ngồi mà Thiền Đông Độ “ mà không niệm thiện, niệm ác” nó khác con. Hai cái
trạng thái tâm nó khác. Cho nên mình giữ tâm thanh thản coi chừng mình lọt vô
Thiền Đông Độ. Thiền Đông Độ là nó không niệm.
Còn
cái này Tứ Niệm Xứ nó có niệm, nhưng mà tại vì bây giờ nó hết niệm rồi. Cho nên
nó thanh thản, nhưng mà nó vẫn cái tâm cái bình thường, chứ nó không có cái
trạng thái gì ở trong đó. Còn cái Thiền Đông Độ, chớ nó khi nó hết niệm nó có
cái trạng thái của nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét