286- NHỮNG TRUYỆN BỊ HUYỀN THOẠI HÓA
(29:12) Phật
tử 7: Trong “Đường về xứ Phật”, Thầy xác định là, cái Tứ thiền mới làm chủ
được sanh, già, bệnh, chết một cách cụ thể. Bên Trung Hoa, có gia đình Bàng
Long Uẩn thì thiền của nó là tự tại. Theo các vấn đáp thì con thấy, họ là tu
theo Tịnh độ, như vậy đây là câu chuyện huyền thoại thưa Thầy?
Trưởng
lão: Huyền thoại con, chứ sự thật không có. Bởi vì cha con ông Bàng
Uẩn thì nói mà không có cái pháp, mà muốn ngồi mà chết ông ta không đưa ra cái
pháp. Còn ông Phật ông nói có pháp, ông nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ
Thiền tới đó cái ông xả bỏ báo thân. Tức là tới đó ông tịnh chỉ hơi thở rồi,
cho nên ông xả bỏ báo thân ổng rồi, phải không, con thấy không? ổng xả cái
trạng thái của Tứ Thiền ra, bởi vì nó tịnh chỉ hơi thở rồi.
Cho
nên cái Tứ Thiền nó tịnh chỉ hơi thở, nhưng mà ông xả cái trạng thái của Tứ
Thiền, ông vào Niết Bàn, thì lúc bấy giờ cái thân này nó chết luôn. Còn cái ông
Bàng Uẩn, ông chết thì ông trèo lên ông ngồi cái ông chết hà. Nhưng mà ông chết
mà không có cách thức nào hết, không ai biết đâu mà tu. Có phải không? Tức là
mấy ổng huyền thoại, không có nói thật. Ít ra người ta cũng phải nói thật chứ.
Ví
dụ như cô Linh Chiếu cũng vậy, cổ gạt ông già cổ. Trời đất ơi! Người tu mà còn
gạt cha mình: “Cha ra cha coi mặt trời ăn mặt trăng kìa!”. Phải
không? Ông kia chạy ra dòm, cô trèo lên cổ ngồi cái cổ tịch. Tịch cái gì đây?
Pháp nào? Như thế nào? Không nói ra hết. Như vậy, rõ ràng là huyền thoại, không
qua Thiền Định. Nhưng mà sự thật ra thì hoàn toàn cái tri kiến, cái lời nói của
cha con ông Bàng Uẩn toàn là Thiền Đông Độ hết, không có cái nào gọi là Tứ
Thiền trong đó hết.
Phật
tử 7: Con có nghe một thầy tu ở chùa núi Dinh thưa Thầy, có một gia
đình đó, người con có học Phật pháp (mà đức Phật nói học Phật pháp là không
tranh luận) nhưng ông nghe ai nói chuyện một cái là tới tranh luận, về nhà ông
cũng tranh luận với người cha. Bữa đó người cha bực mình quá ông nói: “Mày
có giỏi thì mày trả lời tao một câu, thế nào là tiếng vỗ của một bàn tay?”. Ông
con kia ông bóp đầu, bóp trán, ông lật sách ra coi, tìm không ra câu hỏi, trả
lời không được, thế là thời gian sau ông ấy phát khùng lên, mỗi lần lên cơn là
ổng cứ kiếm người cha ra để chửi, ổng xé đồ đạc luôn.
Trưởng
lão: Dùng công án, tức là bặt niệm thiện, niệm ác. Ý cái câu công
án đó là không có niệm, không có sở nghĩ, ý thức bị dừng đi, cho nên không còn
phân biệt. Một tiếng vỗ bàn tay là làm cho chúng ta không còn suy nghĩ để được,
cho nên cái ông con này ông phải điên là phải rồi.
Thật
ra thì Thầy nói công án thì nó như vậy đó. Cho nên ví dụ như về cái Thiền Đông
Độ, thì nó sẽ lấy cái tánh thấy, tánh nghe, tánh biết mà nó trả lời qua những
công án của nó. Thí dụ như, cái ông cha ông hỏi: “Mày tìm cho tao tiếng
vỗ của bàn tay?”. Thì trong lúc đó mình nghe cái gì, mình thấy cái gì thì
mình trả lời ngay cái đó là đúng. Ổng ấy hỏi “Tại sao mày trả lời
vậy?”. Ông hỏi câu nói đó, tiếng vỗ của bàn tay là cái tâm của một
người chứng ngộ Phật tánh.
Cho
nên trong khi đó, chứng ngộ Phật tánh là tánh thấy, tánh nghe của nó. Bây giờ,
ông nói vậy mà tôi nghe con chim kêu, tôi nói con chim kêu chứ sao, tôi nói
đúng chứ tôi đâu có nói sai. Tôi phá công án ông liền đó, phải không?
Thí
dụ như, bây giờ ổng nói:
“Mày
tìm cho tao tiếng vỗ của bàn tay”.
“Tiếng
chim hót của là ông”. Tại vì tôi nghe, ông cũng nghe rõ ràng mà, tại vì tánh nghe
của tôi và tánh nghe của ông là một chứ đâu phải hai.
Mà
bây giờ tôi nói tiếng chim kêu; ông hỏi câu này thì tiếng chim kêu đó là tiếng
vỗ của bàn tay chứ sao, con hiểu không? Phá công án liền, đập nát xuống liền.
Cho nên, Thầy về Thầy Thanh Từ trắc nghiệm Thầy, câu nào Thầy cũng dập hết, đâu
dám hỏi Thầy nói sai được. Nghe thì nó trật lất à, hỏi tiếng vỗ bàn tay mà (trả
lời) nói tiếng chim kêu. Mình thấy như là hỏi Đông mà trả lời Tây chứ gì, không
có đúng cái nghĩa gì hết, nhưng mà đúng nghĩa đó. Ta lấy cái chỗ chuẩn mà ta
trả lời.
Phật
tử 7: Dạ thưa thầy, theo như con biết mặc dù Hòa Thượng Thanh Từ tu
Thiền Đông Độ, nhưng Hòa Thượng có ước mơ rất lớn là chấn hưng Phật pháp, nhưng
theo khả năng của Thầy, Thầy có đóng góp gì được cho Hoà Thượng không Thầy?
(33:33) Trưởng
lão: Thì nói chung là Hòa Thượng chỉ là một bước đầu, Thầy là bước kế.
Người ta thừa kế với nhau để mà cái ước nguyện đó nó đi đến, nhưng mà nó hợp,
không có hợp được đâu. Con biết tại sao không? Bởi vì, thí dụ như Hòa Thượng
Thiện Hoa, Khánh Anh, các vị hòa thượng, nói chung là Hòa Thượng Minh Châu cũng
là một bước chấn chỉnh Phật giáo thôi. Rồi tới Hòa Thượng Thanh Từ cũng là một
bước chấn chỉnh, mong muốn, cái ước muốn đó nó vẫn giống nhau. Nhưng mà mỗi
người phải ở trong một vị trí, trách nhiệm.
Cho
nên Thầy cũng ở trong cái vị trí trách nhiệm để mà chấn chỉnh Phật giáo. Làm
cho nó lại càng đi tốt hơn. Nhưng mà nói về cái tư tưởng mà đồng hợp nhau để mà
làm thì không phải, mỗi người có một giai đoạn thôi. Hòa Thượng Thanh Từ có một
giai đoạn, cho nên có phá một số mê tín, rồi đưa ra cái kiến giải, đưa cái
Thiền Đông Độ đó, nó phá đi một số, làm cho một số người theo.
Rồi
bắt đầu tới Thầy kế đó làm sáng thêm một bước nữa. Rồi sau này con cháu mình sẽ
có tám lớp học nó sáng lên nữa, chứng quả A La Hán dẫy đầy. Lần lượt nó phải đi
tới cái chỗ chấn chỉnh lại Phật giáo chứ, cái duyên chúng sanh mà. Tại trong
cái thời cái con người của chúng ta nó phải đến một lúc đó, nó phải chỉnh lại
cái con đường của đạo Phật. Mà trước kia nó có những cái vị đó chấn chỉnh từng
chút từng chút, Thầy mới có cái bước đi nó theo cho tới bây giờ. Chớ nếu mà
không có các vị đó thì kể như là lấy gì bây giờ mình chấn chỉnh được?
Ví
dụ như không có Hòa Thượng Minh Châu nè. Thì đó, mình nói gần đây thôi chứ mình
nói trước kia, mấy ông trước kia hồi đó toàn là quí thầy ở chùa là có vợ, có
con hết. Trong cái thời Pháp thuộc, nó sai hết. Rồi từ Hòa Thượng Huệ Quang,
Hòa Thượng Khánh Anh, rồi Hòa Thượng Thiện Hoa, Hòa Thượng Thiện Hòa, các vị đó
chấn chỉnh lại mới thành lập Phật học, mình mới được học giáo lý, chứ hồi đó có
học được sao? Cứ tụng niệm thôi, làm ba ông thầy đám thôi, chứ không có cách gì
khác hơn hết.
Rồi
lần lượt nhờ cái học thuật đó mà nó tiến dần, Hòa Thượng Thanh Từ mới triển
khai lại cái Thiền Đông Độ. Chứ Thiền Đông Độ bây giờ nó biến thành Tịnh Độ hết
ráo rồi, không có còn biết gì về thiền hết, Hòa Thượng làm cho nó sáng suốt một
chút. Rồi Hòa Thượng Minh Châu đem cái gốc của Phật giáo Nguyên Thủy về.
Con
thấy nó nhịp nhàng, nó đi theo cái nhịp nhàng nó chấn chỉnh. Tới Thầy thì đưa
cái Giới luật ra dập. Con thấy nó đi từng bước, từng bước, mỗi người có trách
nhiệm. Nhưng mà dường như là nó có sự sắp xếp, chứ không phải là muốn mà được
đâu, nó sắp xếp. Rồi kế Thầy nó có những người tu chứng quả A La Hán sắp xếp, chứ
không phải là riêng mình Thầy làm đâu. Nhưng mà Thầy là một người nặng nhất.
Phật
tử 7: Hồi xưa Hòa Thượng Thanh Từ có nói trên học đường là muốn kiến
nghị lên cái ban đại diện Phật giáo, đang làm thành một trung tâm để cho Tăng
Ni khu chuyên tu, thì quý thầy Hòa Thượng bác sạch luôn, vì vậy Hòa Thượng âm
thầm làm thôi.
Trưởng
lão: Đúng đó con. Thì đó, Hòa Thượng âm thầm đó, rồi và cứ nghĩ là
mình phát triển các thiền viện. Nhưng Hòa Thượng cũng mãn nguyện là làm được,
con. Hồi đó đề nghị Giáo hội không được.
Phật
tử 7: Chỉ có mình Hòa Thượng Thiện Hòa còn chút tình cảm còn lui tới
với Hòa Thượng chứ còn các vị Hòa Thượng khác thì coi như họ tránh hết.
Trưởng
lão: Họ né, họ không đến đâu. Hồi cái Tu viện Chơn Không mà Thầy
đến, chỉ có Hòa Thượng Thiện Hòa đến dự cái buổi khánh thành bữa mà chúng, Thầy
về học lớp đầu tiên, có Hòa Thượng Thiện Hòa đến. Còn không có các Hòa Thượng
khác, mời không đến. Coi như là cái ông này là ngoại đạo, Tịnh Độ con.
(37:00) Phật
tử 9: Bạch Thầy cho con hỏi, trong cái bản đồ tu tập, tu Phật, thầy Thích
Thiện Hòa có viết trên đó là nói câu chuyện này mà con thấy nó cũng, có đúng là
huyền thoại hay không, hay như là một cái sự gì? Trong đó, có một vị đến xin vị
trụ trì để cầu pháp, nhưng vị cầu pháp già tuổi hơn vị trụ trì.
Thế
thì vị trụ trì mới bảo: “Bây giờ ta mà truyền pháp cho nhà ngươi, mà
nhà ngươi đi trước ta, thì ta truyền làm cái gì? Nhà ngươi đi trước đi để ta
đợi”. Thế thì vị đến cầu pháp nói là: “Con hiểu rồi, con xin phép
thầy con đi”. Vị trụ trì bảo: “Nhà ngươi đi đi ta sẽ chờ!”.
Đến khi đó, vị cầu pháp này không đi về nhà mà đi vào mé rừng, nhìn thấy một cô
gái đi giặt, vị này hỏi cô gái: “Nhà cô có rộng không cho ta xin trọ
một đêm?” Cô này nói: “Nhà con có rộng, nhưng để con hỏi bố,
mẹ xem có được hay không”.
Vị
này mới bảo: "Nếu cô ưng thì thôi, chứ còn mà hỏi thì cái đó hỏi
sau", thế cô ấy coi như cùng vị này đi vào mé rừng hái hoa vàng, gặp hai
ba lần cái cô này. Cô này sau ngày càng lớn bụng lên, về bố với mẹ hỏi: “Con
ăn nằm với ai, con khai ra?” Cô này nói không, dần dần mới đuổi cô này
đi, sau cô này mới đi, đi làm ăn lang thang khắp, đến sát ngày sinh thì về gần
cái chùa đó.
Chờ
ở đó, xong sinh ra giao đứa con cho một cái bà, bà đó nhận nuôi đứa con trai
đó. Rồi bắt đầu cúng cho ông trụ trì chùa đó, ông trụ trì nhận nuôi dạy lớn lên
rồi trao y bát cho vị này. Còn bao nhiêu vị tu ở trong chùa đó thì không được
trao. Có phải là cái sự việc này có thật hay không?
Trưởng
lão: Nó không có thật đâu con, cái đó là cái huyền thoại của một
cái vị tổ, tức là Hoàng Nhẫn đó. Vị tổ Hoàng Nhẫn là cái chú bé mà Tứ tổ Đạo
tín chờ đợi cái vị Hoàng Nhẫn này. Mà cái ông già đứng xin đó ổng phải chết.
Ổng chết rồi, chết rồi ông mới xin vào để mà xin ở trọ cô gái đó, tức là nhờ cô
gái đó mang thai, chứ không có gì, con hiểu không?
Nhưng
mà cái chuyện huyền thoại, cái chuyện thiệt Thầy nói tiếu lâm đó. Làm gì mà ông
này xin trọ rồi cái ổng ra bìa rừng ông chết, rồi cô này có thai. Trời đất ơi!
Làm như cái bụng của cổ sẵn sàng, chuyện đó không có đâu mấy con. Ít ra mình
phải hiểu về cái pháp mà nhân duyên, duyên hợp nó mới tạo thành. Mà bây giờ cô
này không chồng, nó hợp làm sao được? Mà ông có chết đi, làm sao có ai hợp với
tôi đâu mà sanh ổng ra?
Cho
nên cái chuyện của mấy ông tổ sư này huyền thoại một cách ghê gớm lắm. Cho nên
mới đặt tên Hoàng Nhẫn đó. Bị nhẫn. Bởi vì bà mẹ bà nhẫn chịu những cái cay
đắng, chửa hoang mà. Trời đất ơi! Hồi đó, người ta coi mình ra gì. Cho nên vì
vậy mà mang cái thằng này: Trời đất ơi! Tôi muốn chết tôi luôn”.
Cho nên khi ra rồi đó, thì mới đặt cái tên là Hoàng Nhẫn. Cho nên là Ngũ Tổ
Hoàng Nhẫn là cái ông đó đó.
(40:28) Phật
tử 9: Hôm nay, cũng là giờ phút chuẩn bị xa Thầy thì con hỏi luôn, cái này
xin Thầy giảng cho con hiểu thêm. Trong đời của Phật, các sách lược trích của
tổ có nói: Như Lai là một con bạch tượng sáu ngà đầu thai xuống, bà hoàng hậu
Maya trong một buổi sáng đi dạo trong vườn bà có ước nguyện, bởi từ đó giờ vua
Tịnh Phạn chưa có con trai, vua Tịnh Phạn đang ước muốn có một đứa con trai để
nối dòng.
Hoàng
hậu Maya đi chơi quanh đó, buổi trưa về cứ nằm ngủ và thấy một con bạch tượng
sáu ngà đầu thai xuống bụng của bà, coi như đầu thai thì vua đang muốn, mà con
sinh ra thì lại ở bên hông, con thấy viết như vậy, mà Phật sinh ra thì có bảy
bước liền.
Còn
khi sinh thì về quê ngoại sinh chứ không sinh ở trong cung điện nhà vua, nhưng
mà đi đến rừng cây thông (Lâm Tỳ Ni), cả đoàn đến rừng cây đó thì bà đau bụng
rồi vào gốc cây đó sinh, vào cái gốc cây gọi là hoa đào muôn thuở. Có một cành
hoa nó cúi xuống, bà nắm lấy cành hoa đó để mà sinh, thì coi như sinh ra xong
và bước đi bảy bước, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, thiên hạ độc
nhất vô ngã, thì cái đó con có nhầm không Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó là huyền thoại nữa con, như vậy ông Phật là con voi sáu
ngà chứ. Bạch tượng đó.
Phật
tử 9: Trong những bài viết cuộc đời về Phật Thích Ca như vậy, khi đó
sinh ra được bảy ngày thì bà hoàng hậu Maya trao đứa con này lại cho bà dì
nuôi, bởi bà này chết. Con cũng hỏi luôn để cho hiểu đương thời lúc nó thế nào?
Trưởng
lão: Thật ra đức Phật là một đứa bé bất hạnh lớn, mới sanh ra có
bảy ngày mà mẹ chết, là không phải là đứa trẻ bất hạnh sao? Con hiểu không? Bởi
vậy Thầy nói, nó đặt những cái điều đó, nó làm cái sử nó lệch đi, Thầy cũng chả
biết nói làm sao hết. Bây giờ cứ xem lại coi, người nào tu chứng rồi cứ xem lại
coi phải là đức Phật là đứa trẻ bất hạnh không? Bây giờ sanh ra mà có bảy ngày
mà mẹ chết rồi, không phải là bất hạnh sao? Để người khác ôm nuôi mà, rất là
bất hạnh. Mà vậy là một đức Phật mà sinh ra bất hạnh, thì thật ra là con người
khổ, chứ đâu phải là con người thánh đâu?
Cho
nên ở đây, hầu hết là những cái chuyện thần thoại. Nhưng mà sự thật nghe mà
lịch sử, thì bà Gotami là bà vú nuôi Phật thật. Như vậy là đức Phật có thể sanh
ra là bà mẹ chết, chứ không phải không, theo Thầy biết. Bởi vì khi mà cho bà
Gotami về mà lãnh chúng mà bên nữ đó, lãnh năm trăm chúng, để mà lãnh cái giáo
đoàn Ni đó, thì bà Gotami là một người dì. Cho nên vì vậy mà ông Anan kể lể bà
dì mà có công lao nuôi Phật như vậy mà bây giờ đến đây xin Phật, Phật từ chối
là không chấp nhận, con có nghe chỗ đó không?
Phật
tử 7: Bạch Thầy nó có một câu chuyện như thế này, họ nói rằng khi mà
bà mẹ mang thai là phải trai Giới phải không Thầy? Mà người sinh ra một cái vị
sắp sửa thành Phật là ít nhất phải có tám Giới, rồi mới sinh ra cái vị đó, mà
sinh ra cái vị đó không thể quan hệ với người khác nữa, cho nên phải tịch diệt,
là chết. Có một cái huyền thoại đó nữa, hỏi bên Nam Tông người ta nói như vậy,
cho nên một vị đã mang thai một vị để thành Phật tương lai mà lại quan hệ với
tình cảm với người khác nữa là không được, cho nên phải chết.
(44:29) Trưởng
lão: Như vậy là mấy người mà họ sinh con ra, họ sản hậu mà chết thì chắc
cũng là những cái đứa con đó là chắc Thánh họ mới chết. Họ nói nghe có lý lắm,
bởi vì họ dựng lên, họ nói sao cũng có có lý hết. Thầy nói bình thường thôi.
Bởi vì tất cả những cái điều kiện đó là nó rất bình thường là một con người,
hơn là mình huyền thoại những cái đó quá quắt, không có đúng.
Đức
Phật có thể nói rằng mẹ sinh ra mẹ chết, Thầy chấp nhận. Bởi vì thường thường
mình thấy có nhiều người sinh con ra năm, bảy ngày chết, hoặc là một tuần, hay
hoặc là năm, mười ngày rồi chết, có. Cái trường hợp đó ở thế gian này có. Thì
cái chuyện mà mất mẹ trong cái tuổi còn bé thơ thì có. Nhưng mà cái chuyện mà nói
mà sanh ra một bậc thánh rồi, thì cái người mẹ phải chết thôi đó, thì trời ơi
thôi, cái chuyện này chắc sanh thánh là tôi không dám sanh đâu. Sanh mà chết có
ai ham đâu. Thành ra họ huyền thoại nghe nó thanh tịnh lắm, nghe nó hay lắm.
Phật
tử 7: Phải có tám Giới mà Thầy, sinh ra rồi là phải đi thôi chứ
không ở được, cái nhiệm vụ của bà là chỉ sinh được thánh nhân thôi.
Trưởng
lão: Như Thầy bây giờ đó, đặt thành vấn đề Thầy tu Thầy làm chủ
được sự sống chết Thầy nè. Thầy không nói mình là Thánh đâu, nhưng mà mẹ Thầy
còn sinh ra em Thầy nữa. Như vậy là mẹ Thầy phải chết trước khi sinh mấy đứa em
Thầy, có phải không? Bởi vì nghĩa là nếu mà Thầy là một bậc thánh thì phải tu
chứng, chứ còn không phải bậc thánh làm sao tu chứng. Phải không? Rồi sau này
chắc họ huyền thoại Thầy, chắc tiêu mấy đứa em Thầy hết. Không phải em
đâu.. (cười)
Phật
tử 10: Bạch Thầy, con nghe một cái băng này nữa, một vị lý giảng đạo
hỏi các phật tử đang ngồi nghe thuyết giảng đạo ở dưới. Vị đó hỏi là: “Có
ai mà tịch lộn đầu trở xuống, chân chổng ngược lên để tịch không?”. Các
Phật tử bảo là không biết, thì vị đó nói có ổng rồi vị này coi như tịch luôn,
lộn đầu xuống, chổng chân lên trước các phật tử mà đi.
Trưởng
lão: Cái đó là con nói về Đặng Ẩn Phong chứ gì? Là Thiền Sư…
Phật
tử 10: Đó là con nghe trong băng. Như thế là không ai có thể lay
chuyển ổng được, thì mới gọi bà chị tu bên chùa khác san. Bà ấy bảo: " Ô!
Cái ông kia sống ngang ngược, bây giờ chết cũng ngang ngược", bả lấy chân
bà đá một cái cho cái ông kia ông lăn quay ra. Con nghe xong con cũng thấy kỳ.
Trưởng
lão: Ba cái ông thiền sư này, huyền thoại nghe cái chuyện tiếu lâm
đó, nghe thiệt dữ tợn.
Thôi
được rồi mấy con.
Phật
tử: Con xin hết.
HẾT
BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét