283- TRẠCH PHÁP GIÁC CHI TỰ TÁC Ý
(14:51) Trưởng
lão: Con cứ để cho nó nhiếp như vậy đó, rồi con thấy mà nếu mà nhiếp được
như vậy mà nó an trú vậy, mà nó không có một niệm gì xẹt ra xẹt vô thì bắt đầu
con mới tu tập tới cái đề mục thứ tám, thứ chín, thứ mười. Thì thỉnh thoảng con
cứ an trú ở trong đó, rồi thỉnh thoảng con tác ý. Con thầm tác ý thôi, chứ đừng
có tác ý lớn, nó sẽ mất cái sự an trú ở trong hơi thở đây. Con tác ý ra tiếng
thì nó mất đó, nghĩa là con hướng tâm thôi. Hướng tâm ly tham, ly sân, ly si
thì con nương vào hơi thở con hướng tâm ly sân, ly tham, ly si.
Cái
này nó vi tế rồi, nó tới cái đề mục thứ tám, thứ chín của Định Niệm Hơi Thở đó.
Bây giờ con nhiếp tâm và an trú tâm được, tức là trong khoảng thời gian đó con
thấy con thở ra vô mà không cần tác ý nữa. Vẫn thấy nó ra, vô an trú trong đó
mà không bị tưởng. Tưởng là nó sanh ra một cái trạng thái nó lọt ở trong cái
Không Tưởng đó. Con vẫn biết hơi thở ra vô, nhưng mà nó có một cái trạng thái nó
làm cho con nhẹ lâng lâng, hoặc là nó làm cho con muốn bay bổng, hay hoặc là nó
hình sắc nó hiện ra. Đó là con lọt trong tưởng. Còn hoàn toàn nó không có những
cái hiện tượng gì hết, nó vẫn như mình ngồi mà mình thấy mình thở ra, thở vô
như thế này, hoàn toàn biết hơi thở ra vô, hoàn toàn không niệm gì hết. Đó là
con đã an trú được trong hơi thở.
Còn
có cái hiện tượng như ánh sáng xẹt ra, xẹt vô hoặc là cái hình sắc gì mà thoáng
qua, hoặc là cái âm thanh gì thoát ra trong tai con nghe kêu, nghe nói, hay là
chuông, mõ gì ở trong tai con nghe, đó là con bị tưởng, con lọt trong tưởng.
Còn không có là con đang ở trong cái chỗ tỉnh thức của con trong hơi thở, tức
là an trú trong hơi thở.
Mà
khi an trú được trong hơi thở thì con nhớ thỉnh thoảng là tự nó tác ý mà tác ý
rất thiện xảo, chứ không phải tác ý thô như mình là tác ý: “Tâm như cục
đất” đâu, hay hoặc là: “Quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán
ly tham tôi biết tôi thở ra” đâu. Nhưng mà nó tự nó ly tham, ly sân si
nó nhắc như thế này: “Quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham
tôi biết tôi thở ra”, Thầy nói như vậy là thô lắm đó con, còn cái kia nó tự
nó ngầm nó tác ý ra. Nó thầm thầm mà tác ý ra, rồi nó để nó an trú, một hơi cái
nó tác ý ra. Tức là nó luôn luôn tự động nó, nó trạch ra để mà nó đẩy lui cái
tâm tham của con, tâm sân của con. Con tu tập một thời gian sau tâm tham, sân
con nó hết.
Lần
lượt nó tỉnh rồi, nó tỉnh nó không có còn mà hôn trầm, thùy miên nữa. Do đó,
nếu mà con tu tới cái mực này rồi thì nó đạt được cái kết quả cao lắm con. Cho
nên vì vậy mà ôm được, an trú được trong hơi thở rồi thì cứ để tự cái trạch
pháp Giác Chi nó trạch ra, tự nó trạch ra cái câu đó.
Phật
tử 7: Con tu hai mươi phút không có niệm, Vậy con tăng lên khoảng
bao nhiêu ạ?
Trưởng
lão: Con tăng lên ba mươi phút con, rồi con dừng lại ba mươi phút.
Rồi con tu thì con cứ để tự cái trạch pháp Giác Chi nó tác ý ra ly tham, ly
sân, ly si. Rồi đoạn diệt tâm tham, đoạn diệt tâm sân, đoạn diệt tâm si gì tự
nó tác ý ra thôi. Nhưng mà mình có cái hướng của mình là mình phải tác ý, cho
nên rồi tự động nó tác ý.
Chứ
còn mình không có hướng, nó lặng im, nó nằm đó nó biết hơi thở ra, vô thôi. Còn
mình có cái hướng: “Hướng phải tác ý à nghen, ở trong đó là phải tác ý”. Con
nhắc nó vậy thôi, rồi tự nó, nó trạch pháp, ra nó tác ý, rồi thì nó sẽ làm cho
cái tâm tham, sâm, si con nó sẽ sạch không còn nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét