274- TU TẬP PHẢI THIỆN XẢO, KHÉO LÉO TÁC
Ý
(26:32) Sư
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy, cái vấn đề mà tu, con thấy nó có
hai cái yếu điểm nhất. Thứ nhất là nó tăng dục trưởng dưỡng là cái ngủ, nếu
mình không thắng là nó tăng cái ngủ, ngũ dục trưởng dưỡng là nó ngủ. Thứ hai
nữa là về cái nói chuyện, nói chuyện nó cũng dục, nó tăng cái dục.
Trưởng
lão: Nó là dục mà, nó tăng dục trưởng dưỡng mà.
Sư Pháp
Ngộ: Bây giờ người ta hỏi một vài câu, mình trả lời thì không
nói gì, nhưng mà đôi lúc mình muốn hiểu cái gì nữa là ông tăng lên.
Trưởng
lão: Đó, coi chừng đó, nó tăng dục, tăng dục trưởng dưỡng, nó tăng
cái dục lên. Bởi vậy ông Phật hay thiệt chớ, ông biết nó tăng từ cái nào, cái
nào, bài kinh nói rõ con. Nhưng mà tu Tứ Niệm Xứ là ông nhắc nhở là năm dục
trưởng dưỡng, ghê gớm lắm, sợ lắm!
Tu sinh 3: Thưa
Thầy, cái chỗ mà giả dụ như mà như lúc nãy con trình, thí dụ như là không phải
là lên hỏi pháp Thầy, nhưng mà vẫn là như đang hỏi pháp Thầy, và đang trình
pháp với Thầy thì cứ mặc kệ nó hay sao?
Trưởng
lão: Cái đó là độc thoại đó con, cái đó là độc thoại. Ở trong cái
bài Kinh Đại Không, đức Phật có nói cái đó là độc thoại, thì cái dòng suy nghĩ.
Tu sinh 3: Có phải
bị tham không Thầy?
Trưởng
lão: Không, không có tham. Con cứ để cho nó độc thoại.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy! Chẳng hạn như cái bài pháp mà con thâu con về con
nghe và lâu lâu con mở con nghe nó. Vậy nó có ảnh hưởng gì không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Không, nó làm cho con thấm nhuần thêm, bởi vì con nghe nó thấm
vô con. Người ta nói thính thị, mình nghe và mình nói nữa, nó quen. Rồi mình tư
duy, mình suy nghĩ nữa nó thấm nhuần. Con không có tư duy mà con để con nghe
vậy, nó thấm ghê gớm lắm!
Nghe Thầy
thuyết giảng vậy nó thấm dữ lắm con. Cho nên vì vậy mà chúng, ai ở ngoài ác
pháp không gì làm, không động được đâu, tại vì tôi thấm cái đó rồi. Nghe nó
thấm, nghe nó thấm lắm. Con cứ nghe không, bây giờ con học sinh ngữ con nghe
riết con nói được con. Con nghe người ta nói, bắt đầu con nghe riết rồi bắt đầu
con nghe con hiểu hết à. Bởi vì nó phải thính thị, thính mình phải nghe đó con,
nghe lợi lắm!
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên bởi vậy, nhiều khi mà Thầy nói không, nhiều khi
mình ở đây mình chưa có hiểu lắm. Nhưng về mình nghe một vài lần lại là mình
hiểu sâu.
Trưởng
lão: Hiểu sâu đó, nó thấm rồi đó. Còn hồi đầu mình nghe lướt qua,
rồi mình nghe lại, nghe lại nhiều lần nó thấm, nó cũng như mình quán vậy, nó
thấm!
Sư Pháp
Ngộ: Rồi mình hành nó đúng bạch Thầy!
Trưởng
lão: Ừm! Vậy đó con.
Trưởng
lão: Tu tập mình phải biết, không có được ép mình nhiều, phải thiện
xảo, khéo léo. Nó như cái dây đàn, nó căng quá thì mình cố ép nó sẽ đứt dây,
còn nó mình chùng quá thì nó không hay. Nhưng mình biết cái cơ thể lúc bấy giờ
nó uể oải như vậy đó, mà mình ráng là mình sẽ không có chịu nổi đâu. Cho nên
con phải thiện xảo, khéo léo. Mình lúc bây giờ mình có cái Định Sáng Suốt mình
thư giãn, mình nghỉ, mình xả. Nhưng mà nghỉ ở trong cái pháp, chứ không phải là
nghỉ gọi là mình xả thả lỏng hết, không phải. Có cái pháp thư giãn, thành ra nó
nhẹ nhàng hơn.
(29:21) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Thì con thấy như thế này, khi mà mình
tác ý trong một cái, tác ý thôi. Tác ý tức là nó sẽ có một chút hướng tâm nó
phải nhiếp tâm chứ ạ. Khi con tác ý là nó nhiếp tâm vô liền. Trong lúc mình
đang thư giãn, ví dụ như con nói: “Thân
an tịnh, thân như nước”. Ví dụ như cái bài đó để con thư giãn cho
nó thoải mái. Rồi con tác ý thêm vài ba cái tác ý này cho giải tỏa cho cái tâm,
cái thân nó đang bực. Thì con giải toả nó thì một vài lần đầu thì nó không sao,
nhưng mà tác ý một tý là nó không chịu. Con quán xét thấy nó bị cái tác ý nó
làm như con thấy nó chấn động, bây giờ con tác ý là nó chấn động. Cho nên tác ý
hai, ba cái là không sao, mà tác ý thêm nữa là con thấy nó không được, con phải
xả luôn, con để thân nó thư giãn, thả lỏng luôn bạch Thầy.
Trưởng
lão: Cái lực mạnh quá! Cái lực mạnh quá nó chấn động cả thân. Cái
pháp tác ý đó con, nó mạnh quá, nó chấn động. Thay vì mình tác ý một vài lần
mình thấy nó tốt rồi thôi. Mình tác ý cho nó mau, bắt đầu nó chấn động!
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy! Nói chung ngày hôm nay nó chỉ mỏi thôi, chứ
cũng không đến nỗi gì. Vì biết dừng rồi, cái điểm mình biết dừng chứ nó không
để quá, quá thì nó ảnh hưởng nặng! Nhưng mà con bạch Thầy là ví dụ khi nó như
vậy thì con có cần, thì lâu lâu con tác ý cái câu: “Tâm như đất” đó bạch
Thầy. Thì con thấy nó không có vấn đề gì, lâu lâu tác câu đó thí dụ nhiều chút
nữa, thì con thấy nó vẫn bình thường, tốt! Mà thật sự ra mỗi chướng ngại pháp
thì như nó biến mất, nó ngủ nó cũng không muốn ngủ, nó biến rồi. Hoặc là mấy
cái tham, sân, si hay là loạn động gì nó chạy mất hết trơn hà không có, nó vẫn
bình thường nhưng mà cái thanh thản, an lạc, vô sự thì hình như nó không có. An
lạc mà đúng về cái thanh thản của nó thì không có, nó bị mệt, nó không có.
Trưởng
lão: Là nó bị cái trạng thái mệt, nó mất cái sự an lạc thì cái
tâm của nó cũng mất thanh thản. Thanh thản là cái khối của nó “thanh thản, an
lạc và vô sự”. Mà cái thân nó không an lạc thì cái tâm nó cũng không an lạc; mà
cái tâm không thanh thản thì cái thân nó cũng không an lạc. Cho nên mấy cái này
là một chùm với nhau đó chứ không phải là nó rời nhau đâu.
Nhiều khi
mà cái thân nó uể oải là cái tâm của mình nó mất thanh thản rồi.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, mất thanh thản. Nhưng mà những cái ác pháp khác thì nó
chạy mất tiêu.
Trưởng
lão: Bỡi vì cái ác pháp này nó ngự ở trong này rồi thì mấy cái kia
nó chạy hết. Nó không có tác động vô, để cho cái thằng này làm việc thôi. Chứ
tao mà vô làm việc nữa chắc tiêu luôn. Nó cũng khôn lắm!
Sư Pháp
Ngộ: Như vậy bạch Thầy thì con cũng lâu lâu cứ tác ý thư giãn,
nhẹ nhàng bạch Thầy?
Trưởng
lão: Đúng con, tác ý nhẹ nhàng, thiện xảo nó con, lúc bây giờ mình
cần thiết thiện xảo. Bởi vì Thầy nói đối trị với bệnh mình, mình tác ý mà để
đối trị cái thân bệnh của mình vẫn thiện xảo, nó mới tiêu. Chứ mình tác ý quá
rồi nó điên đầu, rồi bắt đầu nó quậy luôn đó. Người đang bệnh mà nó còn thêm quậy
nữa thì thôi chịu không nổi!
Cho nên
mình thiện xảo, mình khéo léo. Cho nên Thầy nói tác ý, cái vấn đề rút tỉa qua
kinh nghiệm Thầy nói: “Tâm
như đất, ly tham sân si”. Mà có lúc thì mình nhặt, nhưng mà có
lúc thì thưa, đó là cái lối thiện xảo của mình con. Mình chỉ tìm cái chỗ mà
mình tác ý sao mà thanh thản, an lạc, vô sự, nó có cái sự an lạc đó. Có lúc thì
mình tại sao mình lại tác ý nhặt?
Tại vì nó
đang bị một cái chướng gì đó. Mà nó không chướng thì đừng có tác ý, tác ý nó
càng chướng. Đó cho nên mình thiện xảo chỗ đó. Cho nên có lúc thưa đó. Bị vì nó
đang nằm, nó đang phá trong đó, mình tác ý cái nó thức dậy, thức dậy cái nó rối
loạn cơ thể mình liền. Nó bị chấn động đó, bị vì mình hối nó quá, nó luýnh
quýnh, nó làm chấn động đó luôn.
Coi vậy
chứ cái lệnh mà tác ý nó mạnh lắm con! Nó có cái lệnh của nó, bởi vậy Thầy nói
cái ý thức lực mà. Có tu rồi mình biết cái lực của nó.
(33:30) Sư
Pháp Ngộ: Dạ! Theo con nghĩ nếu mà tác ý tiếp tục làm dữ
nó con sợ mình đi cấp cứu luôn.
Trưởng
lão: Đúng rồi con. Nó chấn động quá cái cơ thể của mình.
Sư Pháp
Ngộ: Mới nhẹ nhàng thôi chứ không bị rối loạn.
Trưởng
lão: Rối loạn. Khi nào mà cái thân, tâm của mình nó càng lúc
càng thanh tịnh thì nó dễ bị chấn động. Nếu mà người ngoài đời mới vô tu, tác ý
gì tác ý, nó trơ trơ hà, nó không có sao hết. Còn mình đây mình mà tác ý sơ là
thấy nó có chuyện đó.
Khi mình
tác ý mà mình thấy có hiệu quả rồi thì cái pháp tác ý của mình phải thiện xảo,
chứ không khéo nó bị rối loạn. Còn cái người mà người ta tác ý nó chưa có hiệu
quả gì hết, mặc tình cho la đó không sao hết, nhưng mà vậy chứ nó tạo thành có
cái lực sanh.
Sư Pháp
Ngộ: Kính bạch Thầy! Như vậy con nhận xét thấy, con mới tác ý
đây thôi, thì con nhận xét cái tâm con chuyển biến, chứ ngày xưa thì mình phải
tập nhiếp tâm rất khổ sở! Phải nhiếp vô hơi thở, phải nhiếp nhiều nó rất khổ
sở! Nhưng mà hôm nay con tác ý thôi là mình thấy nó đã nhiếp cái tâm vô rồi, vô
trong cái câu tác ý rồi.
Nên con
quán xét là do mình tác ý mạnh cho nên nó nhiếp tâm vào hơi thở, cho nên bó
bung cái hơi thở của mình nó làm cho mình đau, cái thứ nhất. Cái thứ hai, do
tác ý quá mạnh nó chấn động cái thần kinh, nó chấn động nó làm cho mình căng
đầu lên, mình nhức đầu lên. Mình tác ý quá dữ…
Trưởng
lão: Đúng là cái pháp tác ý nó làm cho mình gom tâm quá mạnh, con
hiểu không? Bởi vì nó gom rồi, rồi bây giờ mình tác ý nữa nó gom nữa, thành ra
chấn động mình. Còn là nó gom thôi, còn hồi đầu đó là mình gom chưa có được,
con hiểu không? Mình gom chưa được, mà tập gom cũng khó lắm! Nó cứ, nó không
chịu gom. Mà bây giờ mình tác ý sơ mình thấy nó gom vô rồi, nó nhiếp vô được
rồi.
Mà giờ
mình cứ tác ý nữa là coi chừng! Nó rung rinh. Nó bung ngực mình ra chứ ở đó.
Còn không nó gom riết cái đầu của mình nó căng lên, nó căng nó rối loạn thần
kinh, ghê lắm chớ! Rồi cứ la hét không đó, bị rối loạn rồi cái la hét.
Sư Pháp
Ngộ: Hôm nay con vẫn thư giãn tiếp tục bạch Thầy?
Trưởng
lão: Thư giãn tiếp tục con.
Sư Pháp
Ngộ: Đuổi nhẹ nhàng thôi. Nhưng mà những ác pháp đó thì xong
rồi, bây giờ sáng nay mới bắt đầu đi khất thực về con nói thư giãn nhẹ nhàng
thôi.
Trưởng
lão: Ừm! Thoái mái. Tiếp tục như vậy để nó trở về cái trạng thái
thoái mái, tức là nó thanh thản, an lạc hơn, dễ dàng hơn. Rồi cũng từ đó mình
tăng dần, mình đi trên con đường đó mình đi tới để bảo vệ cái chân lý thanh
thản, an lạc, vô sự. Làm sao bảo vệ cho được cái trạng thái thanh thản, an lạc,
vô sự con đường đi tới nó sẽ tốt. Mình biết cái trạng thái đó rồi, cho nên mỗi
một lúc mình tu tập đều nhắm vào để bảo vệ cái chân lý đó, cái Diệt Đế, cái
chân lý đó!
Sư Pháp
Ngộ: Bạch thầy! Nó hơi mệt con phải nằm nhiều đó bạch Thầy, có
ảnh hưởng gì không?
Trưởng
lão: Không! Không ảnh hưởng gì hết con. Bởi vì mình mệt mình nằm
nhiều nó đỡ mệt.
Sư Pháp
Ngộ: Con sợ nhiều khi nằm nhiều đôi lúc nó hơi qua cái…
Trưởng
lão: Sợ! Sợ nó ngủ thôi.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy! Thì sáng hai giờ là mình đã dậy, mà tối 10 giờ
là mình đã ngủ, mình giữ cái mức đó rồi. Nhưng mà đôi lúc nhiều khi con ngồi
giữ thanh thản nó không chịu. Cái thân này nó không có…
Trưởng
lão: Nó không chịu, thì con cứ nằm.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, nó đòi nằm không à. Vì nó mệt đó.
Trưởng
lão: Thì nó nằm để cho nó cơ thể con nó nghỉ ngơi đi, nó nghỉ ngơi.
Mà trong khi đó mình cảnh giác là mình sợ nó ngủ thôi, có vậy thôi. Còn nó nghỉ
ngơi thì tốt. “Mày nghỉ
ngơi, mày nằm nghỉ ngơi mà mày tỉnh cho tao thôi.” Lúc con tác
ý đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét