273- PHÁ CƠN BUỒN NGỦ
(23:35) Tu
sinh 3: Trước kia thì giờ giấc rất là nghiêm chỉnh, con
giờ vẫn nghiêm chỉnh nhưng mà những cái người như thế thì buộc cứ phải là tối
phải đi kinh hành nhiều ạ. Chứ cũng không dám ngôi. Theo Thầy nói là con muốn
nằm thì vào nằm đi. Cũng nhiều hôm con cũng như thế, thấy như vậy là vào nằm,
nằm chưa được năm phút vội vàng con phải bật dậy thật nhanh. Lúc bấy giờ nó kéo
mí mắt không thể nào mà mở được ra, con phải bò ra.
Trưởng
lão: Đúng rồi, nó hai con mắt, nó cứ chụp lại. Ghê lắm!
Tu sinh
3: mà nghe cái buồn ngủ này nó cứ lạ kỳ sao ấy?
Trưởng
lão: Mấy con biết, mí mắt của mình nó nhẹ nhàng vậy đó. Mình
tỉnh thì nó mở ra đó, mà hồi đó sao nó nặng quá, nó cứ ghịt xuống hà, nó đóng
lại.
Tu sinh 3: Nó nặng
cả người Thầy, lúc bấy giờ chỉ có thể hành quân, tức là con nghĩ là hành quân
ngay, tức là bung cửa ra sau chạy ra ngoài. Nếu ngồi càng chết nữa. Nằm thì như
thế, nhưng hễ vào ngồi mà ngồi ngây ngây thế này này, nó cứ kéo sụp mí xuống,
không còn cách nào đỡ nổi, cho nên buộc phải chạy ra ngoài hứng gió cho nó mát.
Sư Pháp
Ngộ: Con ngồi con đánh nó, con cũng dữ dằn, phải ý chí mạnh lắm nó
mới chạy chứ. Sau mấy lần sau ngồi là bắt đầu phải lo chạy ra chứ ngồi không
được nữa.
Trưởng
lão: Thầy Chơn Thành ý chí cũng mạnh lắm nghe. Thầy nói: “Mày sắp sửa mày chết, mày ở đây còn ham
ngủ à? Cút!”. Thầy nói vậy, mà Thầy la vậy cái nó đi con, cái buồn
ngủ đi đó. Thầy ngồi tại chỗ thầy nói: “Mày
sắp sữa gần chết, tuổi mày như vậy mà mày còn ham ngủ hả? Cút!”. Thầy
la vậy, bắt đầu nó tỉnh bơ lại hà con, bị nó sợ chết!
Tu sinh 3: Đánh
đau nó ngồi đấy cứ ngủ.
Trưởng
lão: Đánh đau rồi, cái nó hết đau cái nó ngủ lại.
Tu sinh 3: Nó vẫn
ngủ.
Trưởng
lão: Ghê chứ, lì với ghê thiệt, đánh không sợ!
Tu sinh: Hồi
mới tu người nào cũng vậy.
Trưởng
lão: Tới bây giờ thì nó cũng muội lược rồi.
Tu sinh 3: Như con
lúc đó muốn tát cho mấy tát cho nó tỉnh…
Trưởng
lão: Thầy Như Hải, ổng làm cái thau nước. Rồi bắt đầu ông cầm cái
sợi dây bị buồn ngủ đó, cầm cái sợi dây. Mà xuống gục giựt cái vậy đổ nước,
tỉnh, tá hoả tam tinh cái ổng tỉnh. Nhưng mà rồi lát ông ngủ hà. Nó làm gì làm,
tới chừng ngủ nó vẫn ngủ.
Tu sinh 3: Lúc bấy
giờ chỉ còn có mỗi đi kinh hành là ổn.
Trưởng
lão: Chỉ có đi thôi, đúng là cái pháp của Phật dạy đi con.
Sư Pháp
Ngộ: Đi nó cũng gụt hà.
Tu sinh 3: Đi nó
gục nhưng mà nó vẫn cứ xiêu vẹo, chân tay là cứ nục ra.
Trưởng
lão: Nhưng mà không đi là không thắng nổi đâu. Không đi là coi như
là gục đầu xuống đó chịu đó.
Tu sinh: Coi
như mình đi là một hồi bắt đầu nó cứ giảm, giảm, giảm dần tỉnh.
Trưởng
lão: Giảm dần, nó tỉnh dần.
Nó ngủ mà
nó gục rồi đó, mà nó buồn ngủ rồi, mình đi nó xiêu vẹo, nó ngủ trong khi đi,
nhưng mà nó tỉnh dần, đi một lúc là nó sẽ tỉnh. Ráng dở chân mà đi thì nó tỉnh
dần. Chứ hồi đầu nó đi lủi bên đây, lủi bên kia là nó đi ngủ ở trong đó rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét