271- ĐỘC CƯ KHÔNG PHẢI LÀ ĐỘC CÂM
(13:13) Tu
sinh 3: Ví dụ như con nói. Ví dụ như sáng hôm nay là có một sư
đứng này, con đang quét. Ví dụ như Thầy nói là: "Khi làm thì coi như là tâm không
thể động nữa". Thì con đang quét thì sư lại chạy ra hỏi, sư
đang đi kinh hành, sư lại ra hỏi: Thế thì ông không làm ở đây thì thế nào? Ở
chỗ nào? Xong con mới bảo, con nghĩ bảo: “không nói cũng được chứ Thầy”. Tại vì
mình cứ nghĩ thân mình nó cứ lặng im, mà không nói thì không được. Thế con mới
bảo bây giờ: “Bây giờ trình sư, sư ráng ra kia sư ngồi, thì bên này nó là khu
nữ mà không phải là khu nam, sư thông cảm cho. Bây giờ sư muốn nói chuyện, cô
Diệu Quang tưởng nói chuyện thì cũng phiền lắm. Thì giờ mời sư lên trên kia sư
ngồi, sư chờ gặp cô Diệu Quang để sư trình với cô Diệu Quang, cô sẽ dẫn lên
Thầy”. Thế thì con cũng nói cái vị như thế, thì sau con nghĩ bảo: “Không biết
mình phạm hay không phạm?”
Trưởng
lão: Cái đó không phạm đâu con.
Tu sinh 3: Dạ! Thế
thì con nghĩ: “Bây giờ sư đến hỏi, mà con không nói thì có nghĩa là mình đâu có
phải là á khẩu ạ!”
Trưởng
lão: Cái đó mình nói được, không có gì đâu.
Sư Pháp
Ngộ: Mà ra hỏi một câu bất kỳ quá, cho nên là nói.
Trưởng
lão: Thành ra cũng như cái đó mình hướng dẫn cái người khác cho
người ta biết thôi, để không người ta lung tung quá.
Tu sinh 3: Không
phải là buông.
Sư Pháp
Ngộ: Người ta lung tung!
Trưởng
lão: Người ta không hiểu đó.
Tu sinh 3: Thế con
lại biết là hơi thở của con rồi, con hầu như là cái hơi thở nó rất rõ chỗ này
Thầy. Tức là khi xong cái gì đó, hoặc làm cái gì xong, hay nói gì đó xong, thì
con lại trở về cái hơi thở, biết hơi thở vào và hơi thở ra của mình. Không làm
việc chỗ này, thế lại ngồi Tứ Niệm Xứ mà ngồi lại an thân, nhắc nhở là: "Thân tâm thanh thản, an lạc, vô
sự". Con ngồi một tí, thì con là không nhìn cảnh, mắt con
không đưa nhìn đi cái cảnh gì đó, thì con lại biết hơi thở mình.
Trưởng
lão: Thì được rồi! Cái đó là được rồi con, bởi vì cảnh giác được
thường xuyên để mình lo. Còn về vấn đề con hỏi hồi nãy đó, như cái độc thoại
đó, đó là cái tốt chớ không có xấu đâu, đừng có diệt nó. Cái thứ hai nữa, khi
có người nào người ta đến hỏi mình vấn đề đó, mình thấy người ta không biết,
mình nên hướng dẫn cho người ta biết, có vậy thôi.
Cái đó
không phải là mình độc cư rồi mình độc câm đâu, không phải đâu mình trả lời
đàng hoàng. Rồi mình không có tiếp, gợi chuyện nói chuyện thêm gì hết. Hướng
dẫn cho người ta rồi thôi, rồi mình lo cái phận sự của mình, đó là mình độc cư.
Độc cư không có nghĩa là câm mấy con.
Cho nên
không phải, thí dụ như bây giờ mình ngồi tu vậy cái mình buồn buồn mình lại
thất người ta kiếm chuyện mình nói, đó là phá độc cư. Chứ còn cái người nào mà
người ta cần cái chuyện gì người ta đến hỏi mình thì cứ trả lời, chứ không có
sao hết con. Chứ không phải là đụng người nào cũng thấy nói chuyện cái cho
người ta nói chuyện, cũng tội người ta, không phải! Phải sáng suốt cái vấn đề
đó.
Nghĩa là
mình buồn buồn đi lại thất người ta nói chuyện thì đó là trật! Mà mình đang tu
thì người khác, người ta cũng đang tu thì không được nói chuyện với nhau. Nhưng
mà có cái người lạ người ta không biết, người ta hỏi hoặc cái người đó người ta
tu gặp cái trường hợp đó, người ta không hỏi Thầy được, người ta hỏi mình cái
trường hợp đó, mình cũng vẫn có thể nói chuyện được chứ không phải không. Nói
bây giờ cái trường hợp này đi lên gặp hỏi Thầy đi. Mình khuyên người ta, rồi
mình lo mình tu, nó không có động gì hết mấy con. Chứ không phải gì.
Chứ còn
mình mà nói chuyện đời, chuyện đạo, rồi tùm lum ra đó, thì ngồi cả buổi thì đó
là sai. Chứ còn mình cứ trả lời vài tiếng, rồi mình lo phận sự mình. Coi như là
mình chấm dứt ngay khi cái chuyện mà nó vừa có cái chuyện nó xảy ra, thì mình
trả lời rồi thì chấm dứt, ai lo phận sự nấy. Chuyện đó không có nghĩa là phá
độc cư.
Cái
duyên, cái ác pháp nó đến tui phải ngăn diệt cái ác pháp đó, bằng cách tui phải
làm cho cái người này hiểu rõ cái chỗ này để mà cho nó yên cho cái tâm người
này và chính tui, tui cũng làm hết bổn phận tui. Thành ra mình có ngôn ngữ, chứ
đâu phải không ngôn ngữ. Chứ không phải là nói độc cư rồi bắt người ta cứ tối
ngày không có nói chuyện, không phải đâu!
Sư Pháp
Ngộ: Không lẻ ai hỏi mình cái mình chạy vô phòng.
Trưởng
lão: Vậy là trật rồi!
Sư Pháp
Ngộ: Người ta nói mình man man.
Tu sinh 3: Coi như
là cái chỗ đấy thì đôi khi chúng con cũng là xin phép Thầy ạ. Bởi vì chỗ này,
chỗ động, nhiều khi khách trưa đến đông như vậy mà, nếu mà nhiều khi mở cái cửa
ra thì nó thoáng gió nó vào nó cũng mát, đỡ phải ra ngoài nhiều. Nhưng mà thấy
mà có đoàn đến, hay là có gì đó thì đúng là phải khép chặt cửa lại.
Trưởng
lão: Đúng rồi! Mình giữ đó con, cái đó là bảo vệ phòng hộ đó.
Mình giữ để không người ta không biết, người ta ùa vô người ta hỏi, này chưa
hết, này chưa hết, chắc một lát chắc tôi động chết! Cho nên mình phòng hộ,
phòng hộ mình đóng cửa lại.
Tu sinh 3: Cái nữa
Thầy ạ! Ví dụ: Như họ không biết, họ vào lung tung rồi đằng sau cái công trình
phụ đấy thì thôi cứ để cho họ đi rồi tí xong rồi mình ra mình dọn. Con đứng
lặng im trong đó, họ không biết có người ở trong thất đâu. Nhưng mà sau họ đi
rồi, về sau họ mới biết có người trong đấy, thì sau họ đi rồi mới biết có mình
trong đấy.
Sư Pháp Ngộ: Họ đi
rồi, họ quay lại mới sợ chứ. Có người tu mà mình làm bậy quá,… người tu sợ
quá! Mình cũng làm bậy rồi. Họ sợ chứ!
Tu sinh
3: …
Sư Pháp
Ngộ: Họ lại tôn trọng mình!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét