270- ĐỘC THOẠI CỦA TÂM
(10:23) Tu
sinh 3: Kính bạch Thầy! Là trước kia thì các Luân Xa của con nó
chuyển động. Nhưng thấy sau một năm thì Thầy có dặn con thì về giữ Giới, thì
hoàn toàn con nghỉ ngơi và con cắt đứt những cái đấy. Mà hoàn toàn bây giờ ngồi
không bao giờ có những cái luân xa chuyển động trong người con nữa.
Thế nhưng
bây giờ con đi vào Tứ Niệm Xứ thì con thấy rất là an tâm, thân con thấy an và
tâm con thấy an. Nhưng mà, thi thoảng nó đánh vào chứ không phải hoàn toàn là
an lạc. Thi thoảng chỉ còn tức là trước kia cái bệnh của con thì bây giờ là
không thấy nó trở về nữa rồi. Tức là cái bệnh đau đầu này thì coi như là những
thuốc gần tháng tới giờ nó không có. Bỏ hoàn toàn không dùng đến, hơn 1 năm nay
là con không đi uống thuốc nữa, là con không dùng nữa. Khi mà thấy khác khác là
con chỉ tác ý không thôi.
Thế nhưng
con còn là thi thoảng nó đau mỏi mệt người, con nghĩ là cái đấy thì trong người
nó có cái mệt gì thì con cũng dùng thì coi như là thọ bệnh, thì con đuổi nó đi
được. Thì con đuổi đi thì coi như là đuổi đi, đầu tiên con ngồi lại con đuổi đi
một tiếng, xong bắt đầu con tác ý: "An
tịnh thân", thế vừa khi đau nhức chỗ nào thì con nhắc chỗ đấy.
Ví dụ: Thấy tay phải, hay là chân, hay chỗ nào đó, con tác ý thì con đuổi đi.
Trưởng
lão: Đúng đó con, tu vậy đúng đó!
Tu sinh 3: Con
ngồi độ khoảng 5, 10 phút hay 15 phút gì đấy xong con thấy an thì con thôi con
không dùng “An Tịnh thân”
nữa.
Con
chuyển hướng khác. Ví dụ con lại giữ cái thân tâm thanh thản, an lạc thôi, con
lại tác ý: "Thân tâm
thanh thản, an lạc, vô sự. Tâm hiền hòa như đất, tâm đừng giận hờn, đừng tham,
sân, si". Con dặn dò thế xong con lại ngồi. Nhưng con ngồi thi
thoảng nó lại nhá tí nó lại vào có cái cảnh giới thật, cái cảnh giới… thi
thoảng nó thoáng qua chẳng hạn, cũng như hôm vừa rồi con có trình cho Thầy nè.
Thi thoảng con lại có cái lý, như lý với Thầy đó, trình Thầy hoặc có cái gì đấy
không ấy được con lại tự như là con đang trình với Thầy như thế này này. Nhưng
mà xong tự nhiên nó lại có cái gì đấy trả lời cho nó cảm thấy an. Ví dụ: Con có
cái gì, con lại “ôi chết rồi! Sai như thế này là sai, phải không Thầy?” Ví dụ:
Con lại như vậy, tự hỏi mình thôi mà không có Thầy. Nhưng mà nhiều lúc con bảo
là: “Chắc thế này, thì con đang như thế này, chắc là con sai rồi, phải không
Thầy?” Ý là như thế Thầy.
Trưởng
lão: Đó là độc thoại đó con, đó là thuộc về độc thoại đó. Tự nó
nó trả lời, tự nó nó hỏi.
Tu sinh 3: Con lại
thấy, tự nhiên là con cũng nghĩ được một tí đó Thầy, cũng nghỉ một tí tựa như
là nó đang tuôn trào, tự nhiên nó có cái tuôn trào này. Hỏi Thầy đến nơi đến
chốn là con có đối đáp với Thầy rồi. Thế xong tự nhiên con bắt đầu thấy an, an
thì bắt đầu nó hướng ngồi. Nó hướng ngồi thì con không thấy nó tham cái gì, nó
muốn cái gì vào với mình cả, cái động bên ngoài thì đối với con, con không có
bị động.
Trưởng
lão: Tức là năm dục trưởng dưỡng nó không có, mà nó có đối
thoại qua một cái pháp để mà hỏi, để mà… Coi như là tự nó nó đối đáp với nhau
để rồi nhận ra được cái pháp mình tiếp tục tu, cái đó đúng con, không sai! Cái
độc thoại đó là con đừng diệt, con đừng sợ nữa! Mà cũng không được sợ nữa. Cái
đó là độc thoại đó con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét