262- TU TỨ NIỆM XỨ CẢNH GIÁC HÔN TRẦM,
THÙY MIÊN
(35:17) Sư
Pháp Ngộ: Con bạch Thầy! Cái thời gian này nếu mà có nhiều
người mà họ tu tập, mà nỗ lực tu là cái thời gian này là tốt nhất, tại vì nó
mới đúng là cái bài bản để mình tu. Còn xưa nay con thấy là tu theo Tứ Chánh
Cần trên Tứ Niệm Xứ rồi cứ tu tu thôi, nó cũng chưa phải đi vào sâu của nó.
Trưởng
lão: Chưa phải đâu!
Sư Pháp
Ngộ: Mà bây giờ bắt đầu mới là vào chiều sâu nè.
Trưởng
lão: Đó! Bây giờ mới đi vào chiều sâu đó. Bây giờ, để Thầy nói
mấy con nè, đến nó đi vào chỗ giải thoát hoàn toàn của nó đó, đúng cái điểm của
nó đó. Hồi nào tới giờ mấy con tập là trên các pháp. Bây giờ mới đi áp dụng vào
cái đời sống của mấy con, mới Bất Động Tâm nè. Chỗ này là cái chỗ tâm thanh
thản, an lạc, vô sự đó, đó là cái Bất Động Tâm đó.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy! Ai mà tu trong thời gian này thì 7 ngày, 7 tháng, 7
năm là dứt khoát.
Trưởng
lão: Chấm dứt, nó đây, đâu có cần gì!
Tu Sinh
3: Pháp Ngộ nói hay lắm, mà pháp ngộ quay qua quay lại Pháp
Ngộ đi mất nữa.
Sư Pháp
Ngộ: Bây giờ mà đi, con tự nhiên con có nghĩ bạch Thầy, bây giờ mà đi
là uổng lắm! Còn ngày xưa đi thì chưa thấy nghĩ uổng, nhưng bữa nay đi là thấy
uổng.
Trưởng
lão: Thì phải rồi!
Sư Pháp
Ngộ: Con nghĩ trong đầu con vậy. Đi là uổng! Là tại vì con thấy
được cái điều này…
Trưởng
lão: Thấy đúng rồi, thấy cái đúng mà mình bỏ, mình đi rất uổng.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Mình phải giữ, để mình nhập vào cái chân lý, tức là nhập
vào cái Bất Động Tâm đó.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Trời ơi! Bất Động Tâm nó giải thoát ghê lắm à!
(36:33) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Hôm, những hôm trước thì con chưa thấy cái
này, thì cho nên đi thì nó cũng đi biết là ác pháp thôi chứ, nhưng mà nó không
thấy cái này. Cái này mà đi ra, bây giờ nhiều khi con nghĩ là, bây giờ nhiều
công việc nó xảy ra. Nhưng mà giờ mình đi đó, bây giờ mới thấy được cái này mà
đi cái này là uổng. Vì cái này là cái này nó đang tiến triển mà, nếu mà đi là
không, cái kia không bằng cái này, thua xa, bây giờ mới thấy được điều này.
Nhưng mà ác pháp nó không phải chừa đâu Thầy! Thấy thì thấy chớ ác pháp nó
không chừa đâu.
Trưởng
lão: Trời ơi! Hôn trầm, thùy miên mà, nó đánh gục hết chứ. Tri
kiến giải thoát của mình mà gặp hôn trầm, thùy miên nó đâu có đánh được con.
Trời đất ơi! Nó đâu có lý luận được với cái thứ đó, nó mờ mịt hết trơn, nó đâu
có lý, phải không? Lý luận với ác pháp bên ngoài tác động được thì bao giờ nó
cũng hiểu hết. Nhưng mà hôn trầm, thùy miên đánh nó thì nó đầu hàng đó, cái tri
kiến giải thoát của mình đó nó đầu hàng cái si, chứ không phải không đâu. Nó
đối với ác pháp bên ngoài không tác động được nó đâu, thân bệnh nó không sợ
đâu, nhưng mà cái đó nó rất sợ cái hôn trầm, thùy miên. Bởi vậy Thầy nói: "Cảnh giác" các
con hiểu không? Thầy dạy mấy con: "Nằm
xuống hay đi, hay đứng gì đó mà tu Tứ Niệm Xứ là cảnh giác cái hôn trầm, thùy
miên giùm Thầy", có vậy thôi!
(37:36) Sư
Pháp Ngộ: Hay! Thầy dạy như này, con kính bạch Thầy! Tại sao mà
cái hôn trầm, thùy miên nó cứ tấn công con hoài như thế này!?
Trưởng
lão: Bởi vậy, cái kia nó tấn công không được cái tri kiến của
mấy con chứ. Nó sẽ tấn công cái hôn trầm thùy miên đặng nó làm mờ mịt cái tri
kiến đi, để nó diệt cho mấy con tiêu đi, nó khôn lắm đó! Bởi vì tri kiến mình
phải tỉnh, con hiểu không? Mà bây giờ nó làm mờ mịt, nó cứ gục tới, gục lui,
làm sao mà còn thấy gì nữa? Bởi vì nó biết cái yếu của cái pháp.
Sư Pháp
Ngộ: Yếu điểm rồi đó.
Trưởng
lão: Yếu điểm của nó! Cho nên Thầy nhắc nhở mấy con hoài.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy nè! Con tu Tứ Chánh Cần: Tứ Chánh Cần thì hôn trầm
con không sợ, thấy động hoài nó đâu có sợ. Mà sao cái ngồi này là bị hôn trầm,
cái cảm giác nó sợ không à?
Trưởng
lão: Bởi vậy, nó biết cái yếu điểm của Tứ Niệm Xứ là cái chỗ
này nè.
Sư Pháp
Ngộ: À!
Tu sinh 2: Con
cũng thế đi thì không hôn trầm, mà ngồi là nó gục.
Sư Pháp
Ngộ: Mà ngồi là nó gục, ngồi mình muốn giữ thanh thản thêm một chút
là nó gục.
Trưởng
lão: Gục liền, nó gục liền!
Sư Pháp
Ngộ: Mà nó gục là thất bại. Mà mình muốn không gục là cũng không
được, nó cứ gục, nó tới lúc là nó gục à.
Trưởng
lão: Nó muốn gục.
Tu sinh 2: Có
nhiều lúc bị giật mình, giờ xử lý sao?
Sư Pháp
Ngộ: Giật mình tức là mình thua nó rồi.
Trưởng
lão: Ờ! Để gục rồi, còn gì.
Sư Pháp
Ngộ: Như vậy là mình đã thiếu tỉnh thức, con thấy cái đó còn thiếu
tỉnh thức đó bạch Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vậy nó mới kèm theo cái pháp Thân Hành Niệm đó, mình
thấy bây giờ tu Tứ Niệm Xứ mà nó bị vậy thì phải ôm pháp Thân Hành Niệm cho nó
tỉnh thiệt tỉnh, rồi mới dám ngồi tu Tứ Niệm Xứ, nó có pháp đối trị con. Chứ
còn nếu không có pháp thì vô Tứ Niệm Xứ vô không nổi đâu, nó đánh mình gục hết.
Sư Pháp
Ngộ: Vô không nổi! Nếu mà nó đánh gục một lần mà mình không thắng
nó thì bữa sau nó đánh gục tiếp.
Trưởng
lão: Tiếp!
Sư Pháp
Ngộ: Mà không thắng nữa thì nó gục nặng hơn nữa.
Trưởng
lão: Nặng hơn, mà nó lại làm cho mình lười biếng hơn.
Sư Pháp
Ngộ: Lười biếng hơn!
(39:21) Tu
sinh 3: Ai biểu ngồi hoài, nó tới là nó đi liền.
Sư Pháp
Ngộ: Đâu! Ban ngày thì mình không ngồi nhiều chứ, ban đêm đôi lúc
phải ngồi nhiều chứ. Ngồi chứ, đôi lúc nó cũng đánh, nói thì hay lắm chứ, mình
cũng bị đánh chạy re chứ ngồi đó, nó đánh cho chạy re.
Trưởng
lão: Ai nó cũng tới hết, không có tha người nào.
Sư Pháp
Ngộ: Nó không có tha, ngồi nó còn đánh cho chạy chứ tha.
Trưởng
lão: Không có tha ai đâu, giặc nó không tha ai đâu.
Tu sinh 2: Thưa
Thầy! Con thấy cái bướu của con nó bự quá, bao giờ nó mới khỏi hả Thầy?
Trưởng
lão: Con sẽ bền chí, bởi vì cái nghiệp của con vậy đó. Bởi vì mình
có cái bệnh trong thân của mình, nó có nghiệp. Mình cố, mình tác ý, tác ý riết
hết hà, bền chí mình tập luyện.
Nhưng mà
khi mà tập cái này nó lợi ích về sau, con lại tu cái kia nó nhanh, chứ nó không
phải là không đâu. Diệt được cái nghiệp của mình thì cái nhân quả nó diệt. Tức
là nó chuyển được rồi thì cái tham, sân, si của mình nó cũng diệt theo. Cho nên
mình ôm cái này chứ mình diệt cái bệnh của mình, mà bệnh nó hết thì con thấy
nhẹ lắm rồi đó. Bớt nhiều lắm rồi! Một chút xíu nữa là…
(40:20) Sư
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy! Theo con nghĩ như thế này. Nếu mà con
lại tập đó, mà đang bệnh đó, mà thắng bệnh, mà đã thắng được bệnh là mình gần
tới giải thoát rồi hả Thầy?
Trưởng
lão: Gần tới giải thoát rồi đó.
Sư Pháp
Ngộ: Nghĩa là qua cái nghiệp rồi.
Trưởng
lão: Nghĩa là con trị bệnh của con. Mà bây giờ con thấy ờ bây
giờ cái bướu này hết rồi. Ôi da! Như vậy là: Tức là con sắp sửa tới rồi đó. Rồi
vô ôm cái pháp Tứ Niệm Xứ là thanh thản, là kể như là hết.
Tu sinh 2: Con cứ
cảm giác nó làm bận con quá.
Trưởng
lão: Thì bây giờ nó bận.
Tu sinh: Con tu
một cái pháp, lúc nào cũng phải để ý, để mà tác ý.
Trưởng
lão: Thì vậy chứ sao? Nó nằm chình ình đó mà không đuổi đi, còn
muốn đi cái đường nào nữa? Con hiểu không? Không có trèo đường nào đi hết hà.
Cục đá nằm ngang đường này, phải đẩy cục đá này sang qua bên được rồi mới đi.
Còn chưa đẩy được thì nhất định không đi, có vậy thôi.
Sư Pháp
Ngộ: Đẩy nó được…
Trưởng
lão: Đẩy được, là cái đường nó trống rồi đó.
Sư Pháp
Ngộ: Gần tới nơi rồi.
Trưởng
lão: Mình đi thênh thang, thênh thang rồi, không có còn cái gì
mà chướng ngại.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét