263- CÂU CHUYỆN VỊ TỲ KHEO MÙ TRONG KINH
PHÁP CÚ
(41:10) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con có một câu chuyện. Ví dụ như: Cũng về
cái kinh Pháp Cú thứ hai của đức Phật coi như là ý dẫn đầu các pháp đó, ý làm
chủ, ý tạo. Đối với cái ý ác đó, thì nó có một câu chuyện. Gọi là một vị tu sĩ
mù, nhưng vị tu sĩ mù này tu gần thắng được cái nghiệp rồi, gần đắc A La Hán
thì trong lúc đó bị cái nghiệp mù mắt. Thì mù, vừa mù mắt thì vị đó chứng A La
Hán luôn. Có phải như vậy không? Bạch Thầy! Hay là câu chuyện đó nó sai?
Trưởng
lão: Câu chuyện đó nó như thế này nè: Có cái vị đó bị mù mắt. Cho nên vì vậy mà ý
cái câu kinh Pháp Cú nó nói như: Vị đó bị mù mắt, cho nên vì vậy mà đi kinh
hành dẫm đạp, đêm đó mưa gió dẫm đạp chết nhiều quá. Do đó nói: Ý tạo tác, mà ý
dẫn đầu. Mà bây giờ cái ý bây giờ vị này không có, mù mắt rồi đâu có thấy đâu.
Cho nên không có ý, cho nên có nghĩa là không có tội. Cái câu đó nói như vậy đó.
Nhưng mà
sự thật không phải đâu, không phải! Bởi vì cái ý là cái trí tuệ, khi mà biết ở
dưới chân mình côn trùng thì người ta sẽ không đi, chứ đâu phải con mắt. Còn
cái này nó lấy ví dụ, cái kinh Pháp Cú ví dụ con thấy là của Đại thừa viết ra,
chứ không phải Nguyên Thủy đâu. Của Đại thừa viết ra cái kinh Pháp Cú ví dụ đó.
Cái bộ kinh ba tập, nhiều lắm con, toàn là những câu ví dụ, nó đưa câu kệ đó ra
ví dụ.
(42:25) Sư
Pháp Ngộ: Dạ bạch Thầy! Bên Nguyên Thủy nó có một cái loại. Ví
dụ: Như kinh Pháp Cú gồm 432 bài kệ. Thì bên cạnh nó có những cái tích truyện
gọi là chú giải kinh Pháp Cú của bên Nguyên Thủy khác Bạch Thầy?
Trưởng
lão: Ờ, bên đó thì có khác.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Còn bên Đại thừa nó khác.
Sư Pháp
Ngộ: Còn cái chú giải đó, mỗi bài kệ đó nó có mỗi bài pháp của nó,
nó có sự tích của nó, hoặc là hai bài kệ nó có một sự tích. Thì những sự tích
đó đó, nó nói rõ về nguyên nhân nào đức Phật Ngài nói lên bài kệ này. Khi con
đọc cái bài kệ pháp cú đó, thì rất nhiều bài kệ, nhưng có có bài kệ vừa rồi con
trình bài là: "Vị
này tu 3 tháng, cùng với 500 vị sư bạn đi với nhau vào trong rừng. Thì tới một
cái làng đó người ta cho tu, tu vị này tinh tấn ngồi tu tập lắm. Đến lúc bị
bệnh, bị bệnh đau mắt đó, vị này không chịu nhỏ mắt, không chịu nhỏ thuốc, cho
đến khi mà vị đó ngồi, đến khi mù mắt luôn bạch Thầy! Nhưng mà vừa cái nhãn
này, cái nhãn này vừa tắt thì cái nhãn tuệ này lại phát triển". Họ
nói vậy đó, trong cái tích truyện đó. Mà con đang nghi vấn cái điều đó!
Trưởng
lão: Cái tích truyện, Thầy có đọc cái tích truyện đó rồi, Thầy
có đọc rồi. Nhưng mà nó nói không có đúng con, cái đó không có đúng đâu! Cái
ông Ubali hay ai đó? Ông nào mà bị mù mắt, ông A Na Luật? Ông gì nè…?
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, không phải! Ông đó về cái tên gì đó, con đọc lâu quá rồi,
con không nhớ rõ tên ông.
Trưởng
lão: Ông, vì đức Phật quở ông hay ưa ngủ, nên ông ráng ông
thức, thức đến nỗi mà ông mù mắt. Nhưng mà ông tu, ông chứng Thiên Nhãn Minh.
Bây giờ ông dùng Thiên Nhãn, nhưng mà trong cái cuộc mà như thế này: "Khi mà ông ngồi, ông vá cái y của
ông đó, ông không có thấy đường. Ông nói:
- Ai làm
phước xỏ dùm ông cây kim.
Thì đức
Phật ở cái phòng gần ông đó, cái thất ở gần bên ông đó, đức Phật mới bước
xuống, mới lại thất của ông mới nói:
- Đưa đây
ta làm ơn, ta làm phước ta xỏ giùm cho mũi kim.
Thì ông
Phật, ông xỏ cho cái mũi kim".
Là nói
cái ý của ông này, ông nỗ lực ông thức mà ông tu, mà đến khi mà tới mù mắt. Mà
đồng thời ông mù mắt thì ông dùng được Thiên Nhãn, nhưng mà ông xỏ kim không có
được. Thì đủ biết là cái câu chuyện nói như vậy để biết là như thế nào? Nghĩa
là mình phải sống một đời sống bình thường, mình bây giờ mù mắt là mù mắt, chứ
không phải là mù mắt là dùng Thiên Nhãn mà xỏ chỉ, xỏ kim. Con hiểu chỗ đó
không? Cái Thiên Nhãn nó không có dùng vào cái chỗ đó được. Cho nên nói ông là
Thiên Nhãn đệ nhất đó, Thầy nhớ là ông A Na Luật thì phải, cái ông mà mù mắt
đó. Tu mà thức nhiều mù mắt.
(45:11) Sư
Pháp Ngộ: Nó cũng giống như câu chuyện của Thầy dạy đó. Nó là,
rồi xong cái vị về đảnh lễ Phật. Đi kinh hành, rồi mới dẫm chúng sanh chết, thì
bắt đầu mấy vị khác về quở. Là cái câu chuyện đó của mấy vị. “Có hai anh em, bạch Thầy! "Hai anh em, là khi đi buôn, thì
khi đến gặp đức Phật đó, thì mới đảnh lễ đức Phật. Thì nghe đức Phật thuyết
pháp thì bắt đầu ngộ đạo, thì bắt đầu mới đi về, bỏ hết tất cả tài sản giao lại
cho người em trai của mình, rồi mới đi xuất gia. Sau ba năm ở với Phật thì mới
bắt đầu mới đi vào rừng hành thiền trong ba tháng sắp chứng A La Hán, rồi cùng
500 đệ tử đi. Khi đi về, thì khi đi về đảnh lễ Phật thì bị mù, mới cho các vị
khác về trước không muốn làm phiền ai hết. Về mù, thì bên gia đình này mới
thấy, nghe anh của mình bị mù đó, thì mới cho một người cháu xuất gia, thì mới
dắt vị sư này về. Thì mới nói rằng là sau khi dắt vị sư Bác này về đó, thì trên
đường, sư cháu là chỉ là xuất gia gieo duyên thôi, thì mới gặp những người nữ
trò chuyện rồi ham chơi với họ đó. Cho nên vị sư mù này bỏ cái vị cháu này đi,
vì không thân cận với cái kẻ mà coi như là ác trí đó, không có trí đó, không
gần với người ngu đó". Câu chuyện nó như vậy đó. Bạch
Thầy!
Trưởng
lão: Ừm!
Sư Pháp
Ngộ: Mà con thấy thì, nhưng mà con chỉ thắc mắc cái chỗ là khi mà
tu thiền, thì gần đắc đạo thì tại sao bị mù mắt? Nó không đúng với cái nguyên
tắc của mình.
Trưởng
lão: Không đúng, không đúng!
Sư Pháp
Ngộ: Nếu mình có đau mắt thì mình cũng tác ý nó đi.
Trưởng
lão: Tác ý, mình đuổi.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ! Mình đuổi là mình chứng đạo luôn. Còn ở đây là gần đắc đạo
là vị này tu ba tháng không chịu nằm, ngồi thôi.
Trưởng
lão: Ờ! Cũng giống như ông Hiếp Tôn giả.
(46:51) Sư
Pháp Ngộ: Nguyện ngồi thôi, nguyện ngồi trong 3 tháng. Thì đến
khi mà bị đau mắt quá không đi khất thực được, thì cái người làng đó họ mới cho
người về nhỏ thuốc đau mắt.
Trưởng
lão: Ông không chịu nhỏ.
Sư Pháp
Ngộ: Nhỏ! Nhưng mà vị này không chịu nằm nhỏ. Mà không chịu nhỏ
vậy, nó không thấm vô, cho nên nó không bớt.
Trưởng
lão: Không có chịu nằm.
Sư Pháp
Ngộ: Cho đến khi đắc đạo.
Trưởng
lão: Ngồi cho nên nhỏ không có được.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ! Không được.
Trưởng
lão: Cho nên mà, sau khi đó mà chịu bị mù. Bởi vì ông cố chấp
cái giới mà ông ngồi, ông không chịu nằm đó. Ông ngồi, ông quyết ông định ông
ngồi.
Sư Pháp
Ngộ: Như vậy cũng không đúng đó Thầy?
Trưởng
lão: Không đúng đâu! Trật hết, coi như cái đó trật hết.
Tu sinh 2: Không
có cái giới nào đề ra phải ngồi tu.
Sư Pháp
Ngộ: Nguyện như vậy: Ba tháng không nằm.
Trưởng
lão: Nguyện, tại nguyện, thành ra mình cố chấp cái giới rồi.
Bởi vì mình nguyện cái mình ngồi là nó bị kẹt trong cái giới ngồi rồi, con hiểu
không? Thành ra nó cũng sai rồi, đó là cái khổ hạnh. Đứng nó cũng là cái khổ
hạnh nữa, cho nên mình kẹt ở trong cái giới cấm tử rồi, cái giới cấm thủ. Thành
ra cái này nó trật, nó trật, giới cấm thủ đức Phật không có chấp nhận đâu con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét