261- TẦM QUAN TRỌNG CỦA TRIỂN KHAI TRI
KIẾN GIẢI THOÁT
(28:34) Tu
sinh 2: Thưa Thầy! Con nó bị tâm của con nó nghĩ miên man ra,
nó nghĩ ví dụ như sẽ quán xét về Thập Nhị Nhân Duyên hoặc là quán thân vô
thường, quán thân bất tịnh, chẳng hạn như vậy có được không?
Trưởng
lão: Được chứ con! Cái đó là cái dòng suy tư, cái dòng suy tầm
về chánh pháp rồi, thành ra nó nuôi lớn cái tri kiến giải thoát của con. Bởi vì
con suy tầm nó thấm nhuần, càng suy tầm thì nó càng thấm nhuần chứ gì? Mà nó
thấm nhuần thì nó làm cho cái tri kiến mình nó lớn ra, nó lớn ra thì khi mà ác
pháp bên ngoài tác động vô thì sự suy tầm đó nó chặn lại liền, nó diệt ra ngoài
chứ nó không có cho tác động vô. Bởi vậy đó gọi là tri kiến giải thoát đó.
Cho nên
mấy con thấy mà bây giờ mình ngồi mình tu một cái pháp khác đi, mà nó hiện ra
trên cái sự tư duy, cái dòng tư tưởng mình nó hiện ra. Như nó Quán xét về kiết
sử, hay hoặc là Thập Nhị Nhân Duyên, hoặc là nó tư duy về thân vô thường, hay
các pháp vô thường đó, điều đó được mấy con đừng có diệt cái niệm đó, đừng có
diệt. Để cho nó triển khai cái trí tuệ, cái tri kiến của chúng ta. Nó càng rộng
lớn bao nhiêu thì nó đỡ cho mấy con rất nhiều, lợi ích rất lớn! Trên cái bước
đường tu trong tâm mình nó còn tham, sân, si, nó còn nhiều ác pháp đó, nhờ cái
tri kiến đó mà nó xả ghê gớm lắm!
Cho nên
đừng có diệt mấy cái niệm đó, tập uổng lắm! Thầy nói uổng lắm! Biểu dừng thì
mình thấy nó uổng lắm! Cũng như của quý mà đem ném vô đống rác, cái đó là vật
quý đó!
(29:59) Đạo Phật, thật sự ra người tu rồi, như
Thầy tu xong rồi, Thầy cũng vẫn ở trong cái tri kiến đó. Ai nói gì Thầy cũng
nghe hết, mà tâm Thầy bất động là Thầy nhờ cái tri kiến giải thoát. Nếu mà
không có tri kiến giải thoát, Thầy cũng bị động như mọi người. Còn không, Thầy
phải nhập định Thầy chịu đựng nó, chứ còn Thầy không còn cách nào khác. Nhập
định mình bít hai cái lỗ tai không nghe, ai chửi cũng không nghe hết. Bởi vì
mình tịnh chỉ hơi thở rồi, cái thân của mình nó đâu còn nghe nữa mấy con. Hay
hoặc là mình nhập vào cái định Nhị Thiền đó, diệt tầm tứ. Nó diệt hết sáu căn,
nó không còn nghe nữa, thì lúc bây giờ có ở trong định thì mới không nghe, mới
không có thấy phiền não thôi. Nhưng mà lạ lùng là ở trong cái tri kiến giải
thoát này mà người ta chửi tơi bời hết, người ta nói nặng, nói oan, nói ức, nói
tức tối gì nó cũng thản nhiên hết. Tại sao cái tri kiến nó hay đến mức độ?! Nó
y như người khác con, mà nó nghe, nó biết hết rất rõ mà sao nó không có giận?
Nó hiểu biết: “Đây là ác pháp
không sai rồi!”.
(30:52) Cho nên vì vậy mà khi mà cái tri kiến
mấy con nó khởi nó nghĩ, tư duy một cái gì đúng chánh pháp các con cứ để đó đi.
Rồi nó thấm nhuần cái đó, nó lợi ích mấy con lớn lắm, không có ai làm động. Mà
chính cái người tu rồi, người ta vẫn sống ở trong tri kiến chứ không có gì hết.
Người ta không có luôn luôn nhập định đâu. Trừ ra khi người ta nhập định, là
tại vì người ta muốn bỏ cái thân này, người ta mới nhập định Tứ Thiền. Còn
người ta muốn cho tất cả cái không gian này lắng đọng lại, thì người ta sẽ vào
cái định Nhị Thiền người ta diệt tầm tứ. Còn nếu không thì người ta vào cái thế
giới tưởng, người ta nhập vào cái diệt tầm tứ này để người ta vào cái thế giới
tưởng. Cái tưởng bắt đầu nó hoạt động, nó hoạt động được. Bởi vì cái thế giới
tưởng nó nằm ở trong cái tưởng của chúng ta, nó hoạt động. Mình vô cái tưởng
của mình, cái thế giới tưởng nó mở ra như là trong giấc mộng của chúng ta vậy.
Cho nên
cái định nào nó có cái giá trị, có cái sử dụng của nó trong đó, mà tại mình
không biết sử dụng. Cho nên mình chưa có biết, thành ra mình sử dụng không
được. Chứ khi mình biết rồi, thì mình sử dụng ờ, muốn nhập cái định đó như vậy
thì nó vô vậy hà. Mà mình sử dụng, tức là ứng dụng cho cái sự sống của mình
trong cái trạng thái định đó, nó lợi ích gì thì mình sẽ ứng dụng vô đó thôi,
còn không thì mình không cần vô đó.
Nhưng mà
Thầy thấy hầu hết là cái tâm bất động của chúng ta ở trong cái tri kiến giải
thoát thì cái đó là ứng dụng vào cuộc sống hằng ngày chúng ta, nó trở thành cái
đạo đức không làm khổ mình khổ người, hết rồi!
Người ta
nói gì nói, mình không bao giờ nói người ta, mình không ghét người ta, không gì
nữa. Tức là mình không có làm ác người ta nữa. Mà tâm mình thì nó trơ trơ, nó
không giận hờn, thì mình cũng không làm ác gì nữa. Nó là thuộc về cái định, cái
đạo đức, đạo đức không làm khổ mình, khổ người. Mà cái tri kiến này, chứ còn
ngoài cái tri kiến này ra thì không có được.
(32:35) Cho nên mấy con rèn luyện cái này là
hay lắm! Bởi vì cái Định Vô Lậu nó giúp cho chúng ta rèn luyện cái tri kiến đó
đó. Mình quán một lần nó chưa thấm nhuần đâu. Quán hai lần nó thêm chút, quán
ba lần thêm chút. Cũng như mình tác ý lần nó chưa đủ lực đâu, tác ý nhiều lần
con, nó có cái lực. Mà tác ý mạnh nó lực lớn, thành ra tu phải biết cách đó mấy
con. Thành ra áp dụng.
Sự thật
ra mấy con cứ sử dụng cái tri kiến, Thầy nói hay lắm! Bởi vì đức Phật
nói: "Giới hương,
định hương, dữ huệ hương" ba cây hương đầu tiên cũng
bằng, rồi: "Tri
kiến, tri kiến giải thoát hương" cái tri kiến giải thoát
hương là cây hương cuối cùng. Tức là dù mình tu Giới, Định, Tuệ, có phải không?
Cũng đều trở về với cái tri kiến của chúng ta, mà tri kiến giải thoát này là
cái chỗ mà chúng ta sống nè. Các con hiểu cái chỗ năm cây hương đức Phật
dạy: "Giới hương,
định hương, dữ huệ hương, giải thoát, giải thoát tri kiến hương".
(33:29) Sư
Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy! Tri kiến này là nó không đúng Vô
Tướng Tâm Định hay sao? Nó cũng một cái tên khác?
Trưởng
lão: Nó là một cái tên của Vô Tướng Tâm Định.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Nó không có lậu hoặc được trong đó đó, nó là Vô Tướng Tâm
Định rồi, một cái tên khác nữa. Cho nên nói cái tên của nó đó là Vô Tướng Tâm
Định.
Sư Pháp
Ngộ: "Tâm
bất động trước các ác pháp và các cảm thọ" cũng là Vô
Tướng Tâm Định?
Trưởng
lão: Cũng nó đó, cái tên nó. Nó đó, mà cái tên khác.
Sư Pháp
Ngộ: "Thanh
thản, an lạc, vô sự" cũng là Vô Tướng Tâm Định?
Trưởng
lão: Cũng nó đó con. Tri kiến giải thoát cũng ảnh đó chứ không
đâu.
Cô Liễu
Châu: Dạ thưa Thầy! Bất định là Bất Động Tâm Định.
Trưởng
lão: Bất Động Tâm Định! Vô Tướng Tâm Định cũng ảnh đó.
Cô Liễu
Châu: Bất Tử Tâm Định cũng nó ạ?
Trưởng
lão: Bất Động Tâm Định con!
Cô Liễu
Châu: Có băng Thầy ghi Bất Tử Tâm Định.
Sư Pháp
Ngộ: Bất Động Tâm Định thôi.
Cô Liễu
Châu: Bất Động như Bất Tử.
Trưởng
lão: Bất Động con, còn Bất Tử, con nói Bất Tử phải không?
Cô Liễu
Châu: Dạ!
Trưởng
lão: Bất Tử Tâm Định là cái định nó không có chết, không có mất
đó, nó cũng cái nghĩa đó con. Bất tử nghĩa là nó không bị ai diệt nó hết được.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy! Con thấy tu tập nuôi cái tri kiến này, con cảm thấy
nó bớt nhiều cái thứ tác động mình. Ai nói gì nó cũng bớt tác động mình. Mọi
vật xung quanh nó cũng không làm cho mình đắm nhiễm. Mà mình chưa giỏi, mà nó thấy
cũng thấy bớt đắm nhiễm đi Thầy.
Trưởng
lão: Nó bớt, nó bớt xuống, bởi vì tri kiến của mình nó tăng lên
bao nhiêu thì nó giảm cái kia xuống.
Cô Liễu
Châu: Vâng! Nhiều duyên nó tác động rất nhanh đó Thầy.
Trưởng
lão: Bởi vì mình sống chứ mình có làm gì đâu. Thầy nói, mình
sống bình thường chứ mình có vô định gì đâu. Mà tại vì cái tri kiến của mình nó
hiểu biết hết rồi, nó ngăn chặn hết, nó không có làm cho mình khổ sở, phiền não
gì được hết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét