260- DÙNG ĐỊNH VÔ LẬU QUÁN XÉT XẢ KHI CÓ
NIỆM NHIỀU
(22:51) Tu
sinh 2: Dạ, thưa Thầy như vậy con phải chờ tập nhiếp tâm,
để con xem nhiếp tâm được không Thầy. Thì trong khoảng 1 tiếng hay nửa tiếng
con xem thử cái tâm nó còn có vọng không. Như vậy có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được! Xem coi thử coi nó còn phóng bao nhiêu niệm, coi nó
có phóng niệm không? Nếu mà nó không phóng niệm đó, thì con đã an trú ở trong
cái thân hành của con.
Tu sinh 2: Thưa
Thầy! Con đi trong khoảng 1 tiếng hoặc tiếng rưỡi thì thỉnh thoảng con thấy
niệm nó vẫn cứ nhá vào thì con lại đẩy ra được. Nó không lôi cuốn con.
Trưởng
lão: Nó không quên, tức là nó nhá vô con biết phải không?
Tu sinh 2: Vâng!
Trưởng
lão: Thì con sẽ tác ý ra, con!
Tu sinh 2: Nó nhá
vào, con biết thì con lại lờ đi con lại tiếp tục.
Trưởng
lão: Tiếp tục, tiếp tục bước đi.
Tu sinh 2: Con chú
ý dưới chân của con.
Trưởng
lão: Cũng được con, cũng được! Nhưng mà coi như là nó nhá vô mà
con vẫn thấy biết. Nếu mà nó nhá vô mà con thấy con có cái sự mê đó con không
biết, thì con phải con phải quán. Nếu mà con thấy sao nó nhiều. Trong một cái
thời mà con tu mà nó nhiều, thì mỗi niệm con đều đưa thành cái đề tài của Định
Vô Lậu, con quán đặng cho nó đừng có niệm nữa. Thí dụ như bây giờ con đi trong
một tiếng đồng hồ, con đi kinh hành 1 tiếng đồng hồ, mà con thấy nó có khoảng
20 niệm hay hoặc là 10 niệm đi, thì những cái niệm đó sau này con câu hữu với
Định Vô Lậu. Con vừa đi mà vừa câu hữu với Định Vô Lậu. Hễ có niệm con đưa
thành đề tài quán, chứ còn mình không có lướt ngang qua, đặng cho nó sạch, nó
thật sạch. Còn nếu mà mình lướt ngang qua là tại nó ít. Ví dụ như một, hai niệm
thì không quan trọng đâu, mình sẽ lướt qua, mình lo mình đi kinh hành luôn. Còn
nếu nó nhiều thì không được con. Nó nhiều là tại vì nó còn nhiều quá, không
dùng Định Vô Lậu thì nó không có vô lậu nổi đâu. Còn mình cứ ức chế không, nó
còn nằm ở trong đó, nó còn mạnh nữa.
(24:29) Tu
sinh 2: Con thưa Thầy! Nó cũng chưa nhiều niệm, nhưng mà những
niệm nó không quan trọng. Những cái niệm ví dụ như là chẳng hạn như ban ngày
con tiếp xúc với cái gì mà con tiếp cận hoặc con đọc sách con thấy thích câu
nói cái gì đó. Hoặc là tiếp xúc với ai, một câu chuyện gì đó thì cũng coi như
thỉnh thoảng nó cũng lại nhớ lại một tí thưa Thầy.
Chứ cũng
không khó khăn, không có quan trọng gì cả, thế là con nếu mà nó nhá vào thì con
lại lờ đi thôi.
Trưởng
lão: Cũng được! Cái đó làm được, những cái niệm không quan
trọng. Còn những cái niệm mà nó sanh năm dục trưởng dưỡng, nghĩa là phải diệt.
Nó sanh ra tham, sân, si, kiết sử thì phải diệt. Nó làm cho mình có sự ác pháp,
nó làm cho mình buồn phiền đó thì nó phải, mình phải diệt. Mà phải đưa nó thành
cái đề tài vô lậu đặng mà diệt cái lậu hoặc nó, thì nó mới được. Còn nếu mà
những cái niệm mà tào lao, mình thấy nó không quan trọng gì, cũng xẹt chơi vậy,
động động chơi vậy thôi, mấy thằng này phát xạo rồi.
Tu sinh 2: Niệm
tào lao đó Thầy!
Trưởng
lão: Tào lao đó! Mình lướt qua, mình đi luôn để cho cái thân
hành của mình nó dẫm đạp nó đi luôn, nó không cần. Còn cái niệm mà nó quan
trọng thì phải quán diệt.
Tu sinh 2: Nếu mà
có câu nói gì hay mà con đọc ở đâu đấy, lúc con tu rồi thì nó vẫn cứ nhớ lại ở
trong tâm. Ví dụ như thế là đấy cái niệm nó đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó là nó thuộc về pháp mà. Mà bây giờ nói một cái gì
hay, mà nói hợp với cái đường lối tu, nó thiện pháp, cái đó nó cũng không quan
trọng đâu con. Bởi vì nó hiện ra nó giúp cho cái tri kiến của con thấm nhuần
được cái lý đó, cái lý đó để giải thoát. Cái đó, cũng như con nhớ cái câu kinh
nào đó, câu đó nó nhằm vào để giúp cho cái sự thực hành con để ngăn ác, diệt ác
mà, con thấy bữa nay sao cái câu này hay thiệt. Cũng như mình đang tu vậy đó,
bỗng dưng mình nhớ lại cái câu: "Thấy
lỗi mình, đừng thấy lỗi người". Rồi mình suy ngẫm: "Ừ như vậy thì mình giải thoát
chứ" thì lúc bây giờ những cái câu này đừng có diệt nó
con.
Tu sinh 2: Vâng!
Con ví dụ: Chẳng hạn như hôm qua nó xảy ra những cái niệm thỉnh thoảng nó nhớ
lại tí, con cũng làm thinh luôn.
Trưởng
lão: Ừm được, đừng có dừng!
(26:24) Rồi bắt đầu, ráng mà tu con! Mấy con,
Thầy thấy bây giờ đứa nào tu nó cũng có cái nhuần nhuyễn, cũng khá lắm rồi, bây
giờ còn chỉ ráng! Nhưng mà cái hoàn cảnh của Tu viện mình thì nó không được yên
cho mấy con tu, chớ còn nếu yên mấy con tu nó cũng rất tốt. Vì nó cứ bị động
đó, rồi mấy con bị động theo. Làm cho mấy con, Thầy thấy cũng tội cho mấy con
quá!
Thầy bây
giờ không có cái cơ sở nào, chớ phải có cơ sở nào mà cho đi ra ở cho yên
chuyện, yên tu. Cho nó mau, chứ không khéo nó bị động, thời gian nó lâu quá! Nó
bị động rồi, mấy con tu nó lâu. Bị vì nó, tâm mình phải phóng dật theo hoàn
cảnh, làm cho mình khó khăn lắm. Nó chưa có, Thầy lo mà chưa có, bởi vì nó cũng
khó lắm, không phải dễ!
Tu sinh 2: Thưa
Thầy! Vậy nếu mà ban ngày con tu Định Sáng Suốt là con tác ý: “Tâm phải ly tham, sân, si đi" có
được hay không Thầy?
Trưởng
lão: Được con!
Tu sinh 2: Hoặc là
con tác ý: “Tâm phải sáng
suốt”…
Trưởng
lão: Được con! Tức là mình tập thêm.
Tu sinh 2: Con tác
ý câu khác có được không Thầy?
(27:24) Trưởng
lão: Được con! Bởi vì mình tu cái Định Sáng Suốt, mình giữ cái
tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự chứ không có gì. Phải không? Nhưng mà mình
kèm theo những cái pháp mà để mình ly dục, ly ác pháp thì tốt thôi, chứ không
có sao hết. Bởi vì nó từ từ, để mà nó tạo thành cái lực của nó, nhằm nó phá cái
tham, sân, si triền cái của mình thôi, chứ không có gì hết. Nó đột phá trong
cái triền cái.
Cho nên
cái pháp mà các con tu, mà dùng tác ý để mà ly tham, sân, si đó đều là tốt, ở
trong pháp nào đi kinh hành dùng nó cũng được. Ngồi hít thở các con dùng cũng
được. Mà con tu cái pháp nào bất kỳ, cái Định Thư Giản Sáng Suốt đó thì con
dùng nó cũng được. Bởi vì nó lợi ích chung cho chúng ta là ly tham, sân, si
thôi, chứ nó không có gì đâu. Mà nó không bị ức chế nữa. Bởi vì cái tham, sân,
si nó bị cái triền cái nó che khuất đi. Cái tham, sân, si bây giờ nó không có
có nữa. Nhưng mình tập vậy là để mình luyện tập thành cái lực không tham, sân,
si chứ không gì. Mà cái lực không tham, sân, si nó lớn đó thì cái lực tham,
sân, si này nó bị nhỏ đi, nó tác động không có được. Cho nên lúc nào mấy con tác
ý câu mà: "Tâm như
cục đất ly tham, sân, si hết" là tốt nhất! Nó tạo thành
cái lực không tham, sân, si để nó đương đầu với cái lực tham, sân, si.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét