259- THÂN CÒN BỆNH KHÔNG THỂ TU TỨ NIỆM
XỨ
(19:24) Tu
sinh 2: Thưa Thầy! Ví dụ nếu mà như giai đoạn cuối chúng con
bây giờ, tu tập chưa đến giai đoạn ấy. Thì chẳng hạn như là, người ta có chuyện
người ta la làng thì mình có chạy ra không Thầy?
Trưởng
lão: Như bây giờ con cũng biết, con biết con cái đoạn cuối, hay
là đoạn giữa, hay là đoạn còn tu Tứ Chánh Cần. Còn tu Tứ Chánh Cần mà con nghe
người ta la làng thì mình phải giúp đỡ, hay hoặc nghe một con rắn cắn một con
nhái là giúp đỡ liền. Còn khi mà con tu Tứ Niệm Xứ là nhất định không giúp đỡ
ai hết. Bởi vì lúc này là lúc sống chết với mình, chứ không phải sống chết với
ác pháp.
Coi như
là bắt đầu vô tu Tứ Niệm Xứ là mấy con thấy tất cả ở ngoài đều là dừng lại hết.
Bởi vì nó Tứ Niệm Xứ nó có bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp mà pháp nó độc lắm! Sợ
lắm, ở ngoài nó tác động mình dữ lắm.
Còn cái
Tứ Chánh Cần thì nó không có, nó không có pháp con. Bị vì nó luôn luôn nó động
hết mình có pháp mình ngăn, diệt. Còn Tứ Niệm Xứ nó không có pháp ngăn đâu, mà
nó không có pháp gì hết. Nó chỉ giữ gìn cái chân lý của nó, cái tâm thanh thản,
an lạc, vô sự thôi. Nó có nhiêu đó thôi, mà mình dùng pháp tác ý thôi.
Tu sinh 2: Thưa
Thầy! Chúng con, con vẫn là đang tu Tứ Chánh Cần. Coi như là, nhưng mà thời
gian qua con vẫn tu Tứ Chánh Cần mà Thầy.
Trưởng
lão: Ừm!
Tu sinh 2: Con tu
Tứ Chánh Cần, cho nên mấy ngày hôm nay con đi kinh hành con tác ý đuổi bệnh.
Trưởng
lão: Cái bệnh con!
Tu sinh 2: Con tác
ý cái cổ con, con tác ý trong khi đó, bạch Thầy! Là: "An tịnh thân hành, tôi biết tôi đi
kinh hành", nếu con không có mệt, thì con tác ý một tiếng có
được không Thầy?
Trưởng
lão: Được!
Tu sinh 2: Vậy con
cứ đi một lúc thì khoảng con cứ độ khoảng 100, 200 bước con tác ý lại một lần
nữa, như vậy có được không Thầy?
(21:04) Trưởng
lão: Được! Con tác ý cái bệnh của con. Chừng nào cái bệnh con
mà thấy nó không còn nữa, nó tiêu rồi thì bắt đầu con tu Tứ Niệm Xứ là tốt
nhất, chứ còn bệnh là tu không được con.
Bây giờ
trong thân của các con nè, con thấy không có bệnh gì, các con tu Tứ Niệm Xứ là
tốt. Mà có bệnh, các con tu không tốt đâu, các con phải tu ở Tứ Chánh Cần để mà
mình ngăn ác, diệt ác. Mà bây giờ cái ác pháp đang có trong người của mình, mà
bây giờ mình tu Tứ Niệm Xứ làm sao được, nó chướng ngại à. Cho nên lúc bây giờ
cứ nhiếp tâm, an trú tâm đẩy lui bệnh. Do đó con đi, con ngồi, con hít thở,
hoàn toàn nương vào cái thân hành con mà đẩy lùi bệnh. Chừng nào bệnh con hết
rồi con mới vô.
Tu sinh 2: Vâng!
Thường là con trước khi đi kinh hành con đẩy lui bệnh ạ, lúc đầu con đi khoảng
tiếng, tiếng rưỡi thì con lại ngồi nghỉ, con lại tu Tứ Niệm Xứ được không Thầy?
Trưởng
lão: Con ngồi nghỉ là con tu Định Sáng Suốt con, thư giãn đó
con, chứ chưa phải Tứ Niệm Xứ đâu. Mà chính đó là cái mốc để sau này con tu Tứ
Niệm Xứ là ở chỗ đó. Nó là tiền thân của Tứ Niệm Xứ đó, là Định Thư Giản đó.
Tu sinh 2: Con tu
Định Sáng Suốt và cả Định Niệm Hơi Thở, trong Định Niệm Hơi Thở con tu ít lắm
Thầy. Con tu ít thì được nhưng con tu nhiều nó cũng có chướng ngại.
Trưởng
lão: Đúng đó con! Tu ít thôi.
Tu sinh 2: Mỗi một
ngày con tu làm bốn thời. Mỗi thời buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối
con tu khoảng nửa tiếng cho thấm nhuần.
Trưởng
lão: Vậy thì được, vậy thì con tu vậy là tốt, chứ còn đừng tu
hơn. Tu hơn nó sẽ chướng ngại hơi thở, nó chướng ngại con.
Tu sinh: Dạ!
Trưởng
lão: Đó, khéo léo!
Tu sinh: Nếu tu
xong hơi thở con lại đi kinh hành, rồi là như Thầy dạy là tu Định Sáng Suốt thì
đi xíu là con ngồi thư giãn vậy con tác ý: "Tâm phải ly tham, sân, si" hoặc
con tác ý: "Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự".
Trưởng
lão: Đó là cách thức thư giãn con, chứ chưa phải vô Tứ Niệm Xứ.
Thì tu vậy được con.
Tu sinh 2: Thưa
Thầy! Con tu như vậy có được không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Được con! Tập vậy đó được rồi con.
Tu sinh 2: Vậy thì
con cứ dùng Thân Hành Niệm để đuổi bệnh có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được! Con đẩy cái bệnh con đó con, con nhớ không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét