253- MANG CHÁNH PHÁP ĐẾN VỚI NGƯỜI DÂN
(19:21) Ở
ngoài Nghệ An - Hà Tĩnh, nó đụng nhau ngoài đó liền tức khắc. Ở bên đây, nó đưa
vào Phát Triển, bên kia thì mê tín, hai bên nó đụng nhau. Con thấy phải không?
Nó đụng nhau liền.
Phật tử
3: Họ nóng bạch Thầy! Họ thấy mình tu vậy là họ nóng. Họ tự
nóng, họ nhảy, họ chạy tùm lum tùm la hết, rồi đi kiện cáo chạy từ Trung ương
về, chạy mình cứ ngồi mình tu thôi. Cứ một tháng hai kỳ, một tháng bốn kỳ mình
cứ tu thôi, mình đi xuống thôi mà họ la mình chiếm chùa. Trong lúc một tháng có
ba mươi ngày, mình chỉ có bốn ngày thôi mà họ la mình chiếm chùa, họ nóng lên.
Trưởng
lão: Họ sợ, thành ra họ phải tìm cách họ diệt mình, không cho mình
tu pháp đó nữa.
Phật tử 4: Bên Đại
Thừa họ có tiền họ đút lót. Đút cho những cái người bên Giáo hội, bên Mặt Trận
Tổ Quốc, rồi đút cho những người có chức năng trong chính quyền. Do đó họ có
tiền họ mới quay trở lại cự mình. Thế mà mình tu như thế này thì có cái gì đâu
mà biếu lót cho họ. Bên Đại thừa họ tụng niệm thì có. Tiền họ bỏ vào thì coi
như là một cái sớ từ mười nghìn đến hai mươi nghìn. Trong một nhà mà mười người
thì coi như là một trăm nghìn. Một tờ sớ thôi chứ mình đến đây tu chẳng có gì,
còn bên họ có tiền thì họ biếu xén cho Chính quyền sở tại đó. Rồi Chính quyền
sở tại ở đó lại đi khiển mình. Nhưng mà nói chung lại thì Chánh pháp thì bao
giờ nó cũng thắng tà pháp. Họ khiển không nỗi thì cuối cùng là.. Kể ra thì
mình, ngoài Nghệ Anh bây giờ phát triển cái mạnh nhứt là cái đời sống độc cư.
Ví dụ một người đó có đủ cái tỉnh thức rồi thì người đó sẽ đưa Phật tử về đó kế
tục, làm theo cái pháp môn của Thầy, cứ đến đó là mỗi người một gốc cây. Cứ đến
tu là bình thường, không có cái gì cả. Còn ngoài ra có ai đến hỏi ở đây thì nói
anh em ngồi với nhau, cũng bình thường. Ngoài ra người nào đã lên chùa rồi thì
thì cứ mỗi người một gốc cây. Cứ thế là tu. Họ không làm gì được. Bên Đại thừa
học cứ đến ngày Rằm, ngày mùng Một họ cứ đến tụng kinh sám hối, cầu an cầu
siêu. Còn mình thì cứ đi ngày thứ 7 và chủ nhật, hằng tháng thường nhật là cứ
xả giới
(22:07) Trưởng
lão: Thầy nghe ở ngoài đó như thế này, họ đọc bộ sách Đạo Đức
của Thầy, Đạo Đức Làm Người, cả làng ăn chay hết mấy con. Ở ngoài đó mạnh quá
vậy? Họ đọc sách rồi cái cả làng ăn chay hết. Ăn chay hết, không người nào
không ăn chay. Bởi vì Thầy nói cái người mình, con người mình không phải là cái
mồ chôn xác chúng sanh, họ hoảng quá họ ăn chay hết. Đạo Đức Hiếu Sinh đó mấy
con. Thành ra họ thấy, họ nghĩ, họ cũng có cái tinh thần hiếu sinh lắm, cho nên
nhiều khi họ đọc họ thấy đúng rồi họ xúm nhau ăn chay hết, cả làng đó.
Thầy được
nghe nói thôi nhưng Thầy thấy cả làng tại sao mà người ta kềm với nhau như vậy
được? Rất khó chứ đâu phải dễ đâu, mà cả làng mà ăn chay hết. Đâu phải dễ. Họ
thay đổi một cách rất là kỳ lạ. Thầy nói thẳng rất kỳ lạ, không phải mình muốn
ăn chay mà ăn chay được liền đâu! Cả một vấn đề đó! Mà đằng này cả một tập thể,
cả một cái làng đó người ta ăn chay hết. Chính quyền cũng hết hồn, sao giờ nó
không thèm ăn cá thịt gì hết, bao nhiêu gà vịt gì nó không ăn nữa hết. Cả một
làng thì con biết làm cho cái chợ mà bán thịt cá nó ế đó, mấy người đó dám đi
thưa chứ không phải.
Đó là một
cái hiện tượng nó cũng là kỳ lạ. Mà Thầy thấy sách đạo đức Thầy nói Đạo Đức
Hiếu Sinh thôi. Nhưng mà Thầy nói có hơi nặng: “Vì nếu mình là một loài động vật thì mình còn giết nhau mình
ăn thịt, con người mà ai nỡ tâm nào mà làm cái chuyện đó, ai nỡ lòng nào? Mà
không lẽ thân xác của chúng ta là cái mồ chôn xác chúng sanh sao?”.
Thầy chỉ nhắc nhở vậy thôi nhưng mà tại sao người ta thức tỉnh đến mức độ người
ta bỏ ngang được.
Phật tử
4: Hôm trước cái lần con đi, có một Phật tử lay con, Phật tử
đó bảo là: “Bạch Thầy mọi lần đi đâu đều phải vào cái chợ này để mua cái gì về
ăn, nhưng hôm nay thì không còn lo cái chuyện đó nữa. Từ hôm học pháp của Thầy
đến nay, vợ đi làm về thì cứ về, chồng đi làm về cũng cứ về. Chẳng phải mua cái
gì nữa cả. Vì ngày ăn có một giờ, đỡ nấu nướng. Coi như là đỡ luôn cả thức ăn.
Bây giờ thịt cá cũng không nghĩ đến nữa.” Thế con bảo: “Thế thì sướng quá. Thế
con thực hành được lâu chưa?”. “Con ăn hơn một năm nay rồi. Nhưng mà con nó vẫn
đang đấu tranh. Tức là con sinh ra ấy. Nó vẫn đấu tranh, sợ bố với mẹ ăn vậy
mất sức. Nói “Không! Bố với mẹ giờ bệnh tật nó đỡ”. Chứ còn mọi lần đi về là cứ
phải vào cái chợ này là mua này thịt này cá để về nấu ăn”. Con mới bảo: “cố gắng
phát huy đi, coi như cái điều đó là cái điều quý”.
(24:58) Trưởng
lão: Đó, đó là những cái trường hợp xảy ra ở quê hương, mà
chính Thầy ở đây, tại cái địa phương này, bà con ở đây thật sự họ muốn đến đây
lắm, họ muốn gặp Thầy lắm. Thầy là cô bác của họ, là anh, là chú, là bác họ
không à. Họ muốn gặp Thầy lắm, nhưng mà họ gặp không được. Cô Út sợ họ vô đây
là họ nhậu nhẹt say sưa, nhưng mà chính họ nhậu nhẹt say sưa gặp Thầy họ mới
hết nhậu nhẹt say sưa, con hiểu không?
Chính gặp
Thầy là sẽ bỏ đó, còn cái này họ không gặp Thầy thì họ phải nhậu nhẹt say sưa.
Tội! Bởi vì Thầy nói đó cũng là cái duyên thôi. Mà cô Út thì cổ cũng lo cho
Thầy, chứ không phải là cô không lo. Cổ sợ mấy người say rượu rồi họ nói trời
trăng mây nước làm cho Thầy mất thì giờ chứ không có gì. Nhưng mà vì vậy mà cổ
bảo vệ Thầy, mà Thầy thấy tội nghiệp dân ở đây.
Phật tử 5: Con an
cư là lần thứ tư, mà cô đó là cũng như không có cái gì là không bệnh. Cũng như
bệnh hết luôn, mắt, tai, mũi, miệng bệnh hết luôn. Khớp đau nhức quỳ không được,
quỳ hai đầu gối xưng vầy nè. Quỳ ngoài kia, quỳ xin sám hối mà quỳ không được.
Mà đi nhập thất hai tháng mấy, hai tháng gì đây. Và đến nay bệnh tật sạch sẽ,
hết luôn. Cô ấy cũng không nói gì, nhưng mà phật tử họ thấy được cái pháp nó
nhiệm màu như vậy đó, thì tự động họ phát tâm. Thì cái đó nó cũng làm cho cái
tâm của cổ nó dõng mãnh, thì bây giờ Chùa thì cổ giao lại cho cái chú mà ở ban
trị sự đó hết. Còn điện thoại đồ, của giáo hội, chú đó trả lời hết toàn bộ. Còn
cô không đụng đến nữa, không gì hết. Cổ nói bây giờ mình biết sai rồi, không lẽ
mình hướng dẫn cho phật tử đi sai nữa, tức là mình có tội.
Cho nên
cô đi không, còn ai có nhân duyên theo cô thì theo. Còn không theo thì cứ đi vị
khác. Còn theo cô thì cứ theo cái pháp của Thầy đó thôi. Thì cũng khuyên rất
nhiều người họ chuyển. Họ thấy cô như vầy là phải. Còn có một số thì họ nói đi
kinh hành giống như tập thể dục. Thì những vị đó, nhưng mà ở đó họ phát triển
rất là nhanh đó thưa Thầy. Còn cô đó cũng dũng mãnh và cô quyết dứt khoát là
theo Thầy không theo mấy vị trong chùa đó nữa. Và nếu giáo hội cho ở thì ở
không cho ở thì thôi, không cần. Mà cô chỉ quyết tâm mà thôi. Mà con cũng không
ngờ cô đi nhanh như vậy. Tức là cô nói người ở được thì ở, còn bản thân mình tu
sao cho đạt vậy thôi. Còn hễ có duyên thì trợ duyên hết mình mà không có duyên
thì họ cứ đi tự nhiên, không có nắm bắt như xưa kia.
(27:17) Trưởng
lão: Biết xả, chính cái chỗ đó mà cái lòng tin của cô nó chuyển
được cái nhân quả. Tức là trong khoảng thời gian ngắn mà cô giữ giới, giữ giới
rất là thanh tịnh, chứ không có để vi phạm. Do đó sự nỗ lực trong sự tu tập của
cô cũng đúng pháp, cho nên nó chuyển được cái bệnh. Mà cũng là cái phước con,
cái phước của cái vùng đó. Cho nên làm cho người ta thấy những cái hiện tượng
đó có cái sự làm chủ được cái sự bệnh đau, làm cho người ta tập trung. Cho nên
mấy cô mà bữa mà Thầy ra, mấy cô Ni mà xin Thầy đó, khóc lóc với Thầy, mong cho
Thầy về để mà mấy cô có chỗ ở tu. Thầy nói để từ từ, chứ bây giờ Thầy làm một
lần không có nổi đâu.
Phật tử 5: Ở đó thưa
Thầy là mấy cô đó là năm nay chuẩn bị vô học cao đẳng Phật học đó thưa Thầy,
nhưng mà năm này đi hết đó. Nhưng mà bây giờ tới đây không theo pháp môn người
nào nữa hết mà muốn vào Thầy tu tập. Sư cô đó chờ Thầy chấp nhận cho sư cô đó
đó, để lên Tu viện tu thôi.
Trưởng
lão: Cô đó đã chấp nhận rồi hả con? Bởi vì sư cô đó đã nếm được cái
mùi vị giải thoát là đã chuyển được nhân quả.
Phật tử
5: Mà mấy sư cô cũng kỹ. Có sư cô đó cũng kỹ, nói là từ từ
cũng như vào vòng một vậy đó coi chuyển đổi từ từ, cổ nói tu tập thì lần lần từ
từ để vững đâu đó rồi mới xin vô. Còn cô đó thì một hai xin là đi vút liền. Cái
sư cô mà bữa hôm lên xin Thầy đó, Sư Cô đó thì chưa cho đi, nói là phải tập
lần, chứ không có nóng nảy như vậy. Rủi nó không có vững..
Trưởng
lão: Nhiệt tâm quá, vô đó mà ức chế tâm cái rồi nhào ra.
Phật tử
5: Nhào ra, rồi là ở đây không được là chạy về nhà chứ không
chạy về chùa nữa. Bị kẹt!
Trưởng
lão: Bởi vậy, Thầy thấy cái khu vực mà ở chỗ Thanh Trí mà xây
dựng, cái chỗ đó là chỗ phát triển được, tiện cho những cái khu vực gần đó
người ta đến được.
Phật tử
5: Nhưng mà thưa Thầy, con cũng hy vọng người ta thấy vậy
cũng nể những nhà Phật giáo, Cô cán bộ ở đó nói Phật giáo thì không sao, cho
nên ở đó người ta cũng nể. Sau mình có làm lớn thì vấn đề truyền giáo chứ bây
giờ mình làm nhỏ nhỏ thì thật sự họ cũng bỏ qua. Chứ nếu người khác đến mà làm
thì không được đâu. Có chuyện gì cần xin phép này kia thì cổ chịu khó đứng ra
xin phép cũng dễ.
(29:48) Trưởng
lão: Bây giờ đầu tiên như thế này nè, để mình làm cho nó dễ đó,
những cái bộ sách mà Đường Về Xứ Phật của Thầy xin phép rồi đó. Mình tìm cách,
mình quen ở trong xã, ấp, huyện mình gởi cho. Nói là sách này đọc về Phật giáo
như vậy để cho họ nghiên cứu. Ban Tôn Giáo, Mặt Trận của họ nghiên cứu. Họ thấy
nó hợp lý rồi, bắt đầu mình mới phát triển được con. Chứ không, họ chưa có hiểu
biết là nguy hiểm lắm, cứ cho họ.
Rồi những
cái bộ sách như “Những Lời Phật Dạy” sắp sửa Thầy xin phép được rồi, thì bắt
đầu mình đưa mấy bộ sách này vô. Rồi “Văn Hóa Truyền Thống” đưa vô, cái họ nắm
vững cái họ biết Phật giáo cái nào đúng sai, là họ sẽ ủng hộ mình, lợi dân lợi
nước là người ta ủng hộ.
Người ta,
bây giờ người ta sợ cái mình chống đối nhau thôi, tôn giáo chia rẽ chống nhau.
Cái hệ phái này chống hệ phái khác thì người ta sợ lắm. Cho nên vì vậy mà người
ta chưa có dám cho mình phát triển. Chứ nếu mà người ta nắm vững, người ta biết
rồi, cái này sai, cái này đúng lần lượt người ta ủng hộ cái đúng để mà lợi ích
dân nước. Chứ người ta đâu muốn để một cái tôn giáo mà hại dân hại nước vậy
đâu.
Làm cái
việc mê tín thì nó hao tài tốn của của đồng bào. Chính cán bộ, chính những
người cán bộ họ cũng mê tín nữa. Họ chết họ cũng rước thầy chùa, họ cũng đốt
tiền vàng mã, họ cũng làm đủ thứ hết. Họ phá vỡ được những cái tư tưởng này, họ
đọc thấy được cái này họ hiểu rồi, họ dẹp. Họ dẹp chính là từ, họ dẹp từ cái
tâm của họ rồi họ dẹp từ ở ngoài, như vậy mới tốt.
Mà Thầy
thấy cần phải đưa những sách vở của Thầy vô đó, không khác gì hết. Cho nên Thầy
sẽ gửi sách vở cho Thanh Trí, khi Thanh Trí biết được cái người nào ở đó đó,
mình đến mình. Bởi vì mình về đó, mình cất nhà cửa, mình ở đó rồi thì tức là
mình có cái dịp nào đó mình mời đám giỗ, đám chạp gì cho nó quen đi. Rồi bắt
đầu mình gửi cho sách vở này kia: “Tôi
thấy sách này nói về Phật giáo hay lắm, tôi đọc tôi thấy thích quá”.
Mình nói vậy chứ mình đừng nói mình tu gì hết. “Tôi gửi cho anh một bộ anh về đọc, anh nghiên cứu chứ
không khéo mình lầm lạc Phật giáo chết được”. Đó, mình nói cũng như
tâm tình vậy thôi. Mà khi người ta nghiên cứu, người ta thấy cái lạ người ta
nghiên cứu về tôn giáo; người ta sợ tôn giáo người ta phải nghiên cứu, khi
người ta nghiên cứu thì nó có lợi ích. Cứ cho đi, cứ cho sách Thầy đi.
Phật tử
5: Kính bạch Thầy, con muốn trình là hôm nay cũng có hai, ba
vị đến. Trong đó thì mình cũng cảnh giác, tức là mình nghi công an rồi đó. Lúc
nào mình cũng giữ tư thế, nhưng khi xin sách thì nói không có sách đâu.
Trưởng
lão: Trời ơi, mấy cái đó là cho!
Phật tử
5: Dạ, mà mình không có thưa Thầy.
Trưởng
lão: Đó là công an ngầm đó, nó lại nó chơi chơi. Nó lạ lạ mình
biết nó công an ngầm. Nó y như người dân vậy thôi. Mà nó đến nó muốn xin sách
thì mình cứ cho sách.
Phật tử
5: Ngày nào cũng có mấy vị tới hết. Người lạ, người dân ở đâu
xa, họ cũng nghe nói, họ đến nhiều.
Trưởng lão: Cái
đó mình cứ cho sách. Sách mà có xin phép rồi cứ đưa.
Phật tử
5: Có mấy vị, ngày nào cũng tới….
Trưởng
lão: Họ dụ mình, mình đưa sách cho họ đọc, tức là mình dụ lại
họ. Họ dụ mình theo họ, họ không ngờ là họ theo mình. Cái Tập 4 “Những Lời Gốc
Phật Dạy”, con đưa họ cái là họ bị Thầy dụ liền. Đọc tập 4 là họ không êm nữa
thôi…
Sư Pháp
Ngộ : Mong sao có giấy phép. Được mấy cái bộ sau này có giấy
phép.
Phật tử 5: Bạch
Thầy, ngày hôm qua, có cái vị đó đến. Cái vị đó cũng nổi tiếng về thần thông
biết trước biết sau. Cho nên vị đó đến đó nói chuyện thần thông thì người ta
tin , ý là nghe cũng hay như vậy đó. Thì có nhiều người dẫn tới cũng ca ngợi vị
đó. Thầy Thanh Trí cũng nghe hết đến cuối cùng thì thầy Thanh Trí cũng nói:
“Bác về bác coi lại cái tưởng của bác nó lưu xuất khi bất động đó”..
Trưởng
lão: Họ không biết cái tưởng của họ con.
Rồi, bây
giờ mấy con còn hỏi gì nữa không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét